Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 868: Hoàng Minh Triết Không Cam Lòng Thất Bại






Một câu nói, chẳng khác gì đã cho Lương Mạnh Bắc một con đường sống.
Lương Mạnh Bắc vừa nghe được những lời này của Hoàng Thiên, ông ta rốt cuộc thở dài một hơi, vừa rồi đã khiến ông ta bị dọa sợ rồi.
Chủ yếu là sợ Hoàng Thiên lấy hết tiền của ông ta, như vậy, ông ta sẽ biến thành kẻ nghèo hèn.
Mà chắc chắn Hoàng Thiên sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Hoàng, thể lực khổng lồ như vậy, nếu như muốn nhắm vào Lương Mạnh Bắc, thì ở Việt Nam này, Lương Mạnh Bắc sẽ khó mà đi nổi một bước.
“Cảm ơn cậu chủ, a không đúng, cảm ơn gia chủ!”
Lương Mạnh Bắc vội vàng cúi đầu chào Hoàng Thiên.
“Ai là gia chủ của ông? Ông cũng không liên quan gì đến nhà họ Hoàng của tôi”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Lương Mạnh Bắc.

“Vâng vâng vâng, là tôi nói sai rồi.”
Lương Mạnh Bắc khẩn trương nói, ngoan ngoãn không tưởng nổi.
Tiêu Văn Ha nhìn xem có chút không phục, anh ta nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, cứ như vậy thì quá dễ dàng cho tên họ Lương này rồi? Vừa rồi cái bộ dạng chết tiệt của ông ta, tôi nhìn thôi cũng cảm thấy tức giận!”
Hoàng Thiên liếc nhìn Tiêu Văn Hạ nói: “Bỏ đi, dù sao ông ta cũng từng có qua lại với tôi, trước kia cũng từng có công lao”
Lương Mạnh Bắc nghe được Hoàng Thiên nói như vậy, cái mũi của ông ta bỗng chua chua, nước mắt cũng rơi xuống.
Rốt cuộc bây giờ cũng đã tỉnh ngộ rồi, ông ta cảm thấy mình quả là một tên khốn nạn, làm ngọn cỏ đầu tường, còn làm không tốt.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, Lương Mạnh Bắc cũng biết rằng, Hoàng Thiên sẽ không bao giờ tin tưởng ông ta nữa, càng không tiếp tục dùng ông ta.

“Vẫn còn chưa cút đi?”
Hoàng Thiên không còn kiên nhẫn nữa, quát lên với Lương Mạnh Bắc.
“Vâng, thưa cậu Thiên, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố Bắc Ninh, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa”
Lương Mạnh Bắc chán nản nói, xám xịt rời khỏi nơi này.
Hoàng Thiên cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lương Mạnh Bắc rồi, không có tịch thu lại tài sản của ông ta, mà chỉ bắt ông ta dừng lại mà thôi.
Quản gia Trần và Đặng Đại Trung ở một bên nhìn xem hết thảy mọi chuyện, trong lòng hai người cực kì kính nể Hoàng Thiên.
Thủ đoạn và năng lực của Hoàng Thiên, không phải Hoàng Minh Triết có thể so sánh được, xem ra Hoàng Văn Thành vẫn là rất có mắt, đem cả nhà họ Hoàng, đều giao cho Hoàng Thiên.
Từ Khôn cùng Ngô Đông Tường đứng ở đó, trái tim cả hai người đều nhảy lên tận cổ rồi.

Bọn họ cũng rất rõ ràng, mọi chuyện đã hỏng rồi.
Hôm nay có bình an rời khỏi Quốc tế Hoàn Vũ hay không, đều khó nói trước.
"Còn hai người các người định làm thế nào?”
Lúc này Hoàng Thiên hỏi Từ Khôn và Ngô Đông Tường.
“Cái gì là làm thế nào vào lúc này? Hừ, Hoàng Thiên, tốt nhất là cậu đừng động đến tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích”
Ngô Đông Tường uy hiếp nói.
“Ha ha, ông cho rằng ông rất hiểu về pháp luật sao?”
Hoàng Thiên cười lạnh, sau đó nói với Đặng Đại Trung: “Luật sư Trung, ông nói cho luật sư lớn Tường rõ một chút, ông ta đã phạm phải luật gì?”
Đặng Đại Trung đi đến đây thì ông ta cũng đã nắm giữ toàn bộ tình huống, lúc này nói với Ngô Đông Tường: “Luật sư Tường, ông đã dính líu đến chuyện làm giả di chúc của ông Hoàng Văn Thành, tôi chuẩn bị chính thức khởi tố ông, ông cứ kiên nhẫn chờ đợi đơn gọi của tòa án đi!”
“Tôi.”
Ngô Đông Tường gấp đến độ kém chút nữa đã phun máu, cùng là luật sư nổi tiếng ở thủ đô, ông ta đương nhiên biết Đặng Đại Trung cũng không phải người đơn giản gì..
Nếu sự việc lần này có Đặng Đại Trung nhúng tay, vậy chỉ sợ mình đã lành ít dữ nhiều.
“Luật sư Trung, mặc dù tôi và ông không có sự hợp tác, nhưng thời điểm ai trong số chúng ta cần sự giúp đỡ, thì ông cũng đừng quá đáng”.
Ngô Đông Tường nhìn chằm chằm Đặng Đại Trung nói.
“Ha ha, đây không phải là vấn đề quá đáng hay không quá đáng.

Là do quả thật ông đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Tôi là người phụ trách của cậu Thiên, tự nhiên không thể lấy việc tự làm việc công được”.
Đặng Đại Trung ha ha cười lạnh một trận.
Sắc mặt của Ngô Đông Tường rất khó coi, ông ta không nên một tiếng nào nữa, vội vàng nghĩ đối sách.
Chạy là chạy không thoát, người nhà của ông ta đều ở thủ đô, lại nói lấy thân phận địa vị của ông ta, không thể nào nguyện ý đeo cái thân phận phạm tội trốn thoát trên lưng.
“Cậu chủ, những người này nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?”
Lúc này quản gia Trần hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn một chút nhóm người Từ Khôn và Ngô Đông Tường, nếu Ngô Đông Tường đã mở miệng là nhắc đến pháp luật, vậy Hoàng Thiên cũng không muốn hành động lớn, cứ để cho bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật là được rồi.
“Để bọn họ quay về thủ đô đi”
Hoàng Thiên nói.
Quản gia Trần khẽ giật mình, nhưng ông ấy rất nhanh liền hiểu dụng ý của Hoàng Thiên.

Vụ án này đã được Đặng Đại Trung tiếp nhận, sau khi trở lại thủ đô chắc chắn trước tiên là sẽ đi bảo án, sau khi đã có chứng cứ, khẳng định những người này sẽ bị bắt lại.
Coi như những người này có chạy trốn, thì đến suốt đời sẽ vẫn đeo cái danh là tội phạm bỏ trốn.

Sớm muộn cũng sẽ bị bắt được, đến lúc đó tôi lại tăng thêm một bậc.
Nếu như Hoàng Thiên muốn hạn chế tự do của bọn họ, thì người hiểu rõ pháp luật là Ngô Đông Tường sẽ cắn ngược một cái, tố cáo Hoàng Thiên tội giam giữ người trái phép, như vậy sẽ rất phiền phức.
Quản gia Trần nghĩ cũng không sai, Hoàng Thiên chính là dựa vào những điểm này để cân nhắc, mới muốn cho bốn người này trở về thủ đô.
Cũng có thể nói, mục đích của Hoàng Thiên cũng đã đạt được, không muốn lại bị cắn ngược một cái.
“Đã nghe được lời nói của cậu chủ chúng tôi chưa? Các người cũng đều có thể trở về thủ đô! Nhưng các người cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không, các người cũng sẽ trở thành tội phạm truy nã!”
Quản gia Trần nói với bọn người Ngô Đông Tường.
Ngô Đông Tường nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng ông ta là người có quan hệ lợi hại nhất trong số họ, lúc này lại tuyệt đối không thể trốn thoát được.
Mấu chốt là có trốn cũng trốn không thoát, vì chút chuyện này mà trốn đông trốn tây cả cuộc đời cũng rất không đáng.
Những người cũng nghĩ như vậy, không một ai trong số bọn họ có ý muốn chạy trốn.
Cho dù có ngồi vững ở cái tội danh làm giả di chúc, thì cũng không phải phạm vào tội gì mất đầu cả, dù sao cũng có nhiều người tham dự như vậy, đoán chừng dù có phán tù cũng không được mấy năm.
Lại cố gắng tìm quan hệ chạy chữa một phen, hẳn là ngồi xổm trong tù một hai năm là được rôi.
Thật sự chuyện này cũng không đáng phải chạy trốn.
Bốn người Ngộ Đông Tường chán nản nhấc đầu rời khỏi Quốc tế Hoàn Vũ.
“Cậu chủ, nếu bên cậu không còn chuyện gì nữa, thì trước tiên tôi sẽ trở về thủ đô”
Lúc này quản gia Trần mới nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, trước mắt nhà họ Hoàng ở thủ đô vẫn còn rất loạn, thật đúng là cần quản gia Trần trở về xử trí một chút.
“Tốt, ông cứ về trước đi, giúp đỡ luật sư Trung một chút”
Hoàng Thiên nói.
“Cậu Thiên xin yên tâm, tôi sẽ mau chóng giữ lại toàn bộ tài sản mà cha cậu để lại, rồi sẽ thống kê lại, sau khi công chứng xong, thì tất cả những thứ đó sẽ đều đứng tên cậu”
Đặng Đại Trung nói rất chắc chắn với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên VỖ VỖ bả vai của Đặng Đại Trung, đối với năng lực của Đặng Đại Trung, Hoàng Thiên vẫn rất yên tâm.
Quản gia Trần cùng với Đặng Đại Trung trở về thủ đô.
Hoàng Thiên cũng để bọn Tiêu Văn Hạ trở về, sau đó anh gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa, để cô ấy trở lại Quốc tế Hoàn Vũ.
Ngày trước mặt toàn thể nhân viên của Quốc tế Hoàn Vũ, Hoàng Thiên chính thức bổ nhiệm Lưu Nguyệt Hoa thành chủ tịch của Quốc tế Hoàn Vũ.
Lưu Nguyệt Hoa vì kích động mà rơi nước mắt, cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không làm nhục sứ mệnh, sẽ làm ra hình ra dạng để Hoàng Thiên xem.

Sau khi lo liệu xong tất cả mọi chuyện.

Hoàng Thiên lái xe trở về nhà.
Vậy mà lúc này, Ngô Đông Tường và Từ Khôn trở về Hà Nội, nhưng Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung lại không quay lại Hà Nội.
Hai người bọn họ cũng không trốn tránh cái gì cả, dù sao đã là cái dạng này rồi thì dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ.
“Minh Triết, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Từ Diễm Dung ngồi ở chỗ ống thép cao nhất, hỏi Hoàng Minh Triết bên cạnh.
“Diễm Dung, em nói muốn dẫn anh đi gặp một người.

Bây giờ còn hỏi phải làm gì bây giờ sao?”
Gương mặt của Hoàng Minh Triết âm u, hỏi lại Từ Diễm Dung.
“Ha ha, em chính là tùy tiện hỏi anh một chút mà thôi.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của anh kia, chẳng lẽ cứ như vậy mà anh đã nhận mệnh rồi?”
Từ Diễm Dụng cười ha ha, treo người trên thân Hoàng Minh Triết.
Hoàng Minh Triết hiện tại cũng không tâm tình triền miên cùng với Từ Diễm Dung, trong đầu cậu ta đang rất loạn, quả thực buồn phiền đến mức không muốn sống nữa.
Gia chủ nhà họ Hoàng, quá có sức hấp dẫn rất lớn, Hoàng Minh Triết nằm mộng cũng muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Hoàng.
Mà bây giờ tất cả mọi thứ đều thuộc về Hoàng Thiên, sao cậu ta có thể can tâm cơ chứ?
“Diễm Dung, sao anh lại có thể nhận mệnh cơ chứ? Mẹ kiếp, cũng không thể để cho Hoàng Thiên dễ dàng như thế được, nhất định anh phải đoạt lại vị trí người đứng đầu!”
Hoàng Minh Triết nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ Diễm Dung một mặt cười lạnh, nói với Hoàng Minh Triết.
“Chị gái của em là làm cái gì?”.
Hoàng Minh Triết nửa tin nửa ngờ hỏi.
Từ Diễm Dụng cười một tiếng, nói: “Chờ lát nữa anh gặp chị ấy thì sẽ biết, chúng ta trước tiên nói rõ, chờ sau khi em giúp anh đoạt lại vị trí gia chủ, anh sẽ cho em chỗ tốt gì nào?”
“Hắc hắc, nếu anh có thể trở thành ông chủ của nhà họ Hoàng, vậy thì em chính là bà chủ của nhà họ Hoàng còn gì nữa, còn muốn chỗ tốt nào nữa?”
Hoàng Minh Triết vô sỉ cười hắc hắc nói..