Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 296: Không có hơi sức đâu phí lời với mày




Hoàng Thiên đứng ngay trước cửa, vẫn luôn chưa nói một câu nào, chỉ là lạnh lùng nhìn xung quanh.

Thái Viên Dã bị đánh đến vô cùng thê thảm, một lát sau mới lau vết máu ở khoé môi, tức đến muốn giết người!

Trước đây còn muốn bắt tay với Lã Việt, không ngờ được giờ lại bị ông ta đánh hết mấy bạt tai!

“Mày, mày, mày dựa vào gì mà đánh tao?”

Thái Viên Dã cố gắng hết sức mới nói được một câu này.

Lã Việt thấy vậy không biết là nên khóc hay là nên cười, bộ dạng như thế, lại là đại ca của một trấn sao?

“Đánh mày thì làm sao?”

Lã Việt trừng mắt nhìn rồi lại tát Thái Viên Dã một bạt tai Thái Viên Dã bị đánh đến mức phát cáu, gã ta siết chặt đấm đánh vê mặt của Lã Việt!

Nhưng mấy món võ què của gã ta làm sao so được với Lã Việt.

Chỉ thấy Lã Việt né cũng không né, đưa bàn tay lớn ra, đã bắt lấy được nắm đấm của Thái Viên Dã, sau đó dùng sức bẻ ả tay của Thái Viên Dã, sau đó lên gối.

Bịch bốp.

Trong giây lát Thái Viên Dã bị đánh đền nằm xuống dưới đất, hai chân hai tay dang ra!

“Mẹ nó chúng mày đều là người chết rồi hả? Lên hết cho tao, đập nó!”

Thái Viên Dã tức giận đưa tay hét đàn em của mình nói.

Bảy tám người đàn em của gã ta giờ mới hoàn hồn trở lại, toàn bộ đứng dậy nhào tới Lã Việt.

Hoàng Thiên không ra tay, anh biết Lã Việt dẹp bọn này chỉ như sỏi cát thôi, căn bản không cần anh ra tay.

Mấy đàn em mà Lã Việt dẫn theo thấy vậy, nhanh chóng nhào đến, đánh nhau với đàn em của Thái Viên Dã.

Chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, những đàn em của Lã Việt, toàn là những người đã trải qua trăm trận chiến, mấy năm nay đi với Lã Việt cũng đánh nhau không ít!

Nhưng còn đàn em của Thái Viên Dã, đa phần chỉ để ngắm thôi, làm sao mà có thể là đối thủ của đàn em Lã Việt được chứ?

Không đến mấy phút sau, những đàn em của Thái Viên Dã, toàn bộ đều bò dưới đất hết, tên nào tên đó mũi cũng đều chảy cả máu, vô cùng thê thảm.

Thái Viên Dã đã nhân cơ hội này bò dậy, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng gã ta run lên.

“Lã Việt tao biết mày là đại ca của Bắc Ninh, trong tỉnh cũng rất có tiếng! Nhưng mày cũng đừng có quá đáng quá, chẳng lẽ mày muốn ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, đặc biệt đến đây bắt nạt tao hả?”

Thái Viên Dã rất không phục nhìn Lã Việt hét lớn.

Lã Việt cười lạnh lùng rồi nói: “Mày nói với tao mấy cái này có ích lợi gì, thật thà chút đi, nghe cậu Thiên nói chuyện nè.”

Nói rồi Lã Việt nhìn Hoàng Thiên đang đứng ở trước cửa.

Thái Viên Dã giờ mới nhìn người đang đứng trước cửa là Hoàng Thiên, gã ta nhận thức được là, Hoàng Thiên rất có thể còn trâu hơn cả Lã Việt.

“Cậu Thiên? Cậu Thiên nào chứ?”

Thái Viên Dã trợn mắt trăng lên lạnh lùng hỏi Hoàng Thiên.



Lúc này Hoàng Thiên mới từ từ đi qua, đánh giá Thái Viên Dã, vừa nhìn thấy tên này bộ dạng hung dữ như thế, còn cả thái độ không phục nữa, trong lòng Hoàng Thiên rất không vui.

“Tao không có thời gian phí lời với mày, Phó Lập Thành đâu? Giao nộp ông ta ra đây cho tao!”

Hoàng Thiên nghiêm giọng nói.

“Con mẹ nó, các người thật sự xem Thái Viên Dã tao đây là loại trẻ người non dạ hả?

Muốn tao giao người sao, đừng có nằm mơi”

Thái Viên Dã ngoan cố trợn mắt hét lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự là nói được làm được, một chút cũng không phí lời với Thái Viên Dã, đưa bàn tay lớn lên, liền nắm lấy tóc trêи đỉnh đầu của Thái Viên DãI Bang bang bang bang…

Sau khi đập đầu của Thái Viên Dã, Hoàng Thiên lại còn thụt đầu gối liên tục vào mũi gã †a, trong chốc lát, mũi của Thái Viên Dã như sắp gãy ra và chảy rất nhiều máu tươi!

Thái Viên Dã có bao giờ phải chịu thiệt lớn như vậy đâu, mấy năm nay gã ta ở xã Tân Lãng tác quai tác quái, ai dám đánh gã ta đến như vậy chứ?

Nhưng đêm nay gã ta quá thảm rồi, bị Lã Việt tát cho mấy bạt tai không nói, còn bị Hoàng Thiên bạo hành như thế nữa, gã ta hận đến mức muốn ngất đi.

“Tao nguyền rủa cả nhà mày! Cái thằng họ Hoàng kia mày hãy đợi đấy, mày nhớ mặt †ao đói”

Thái Viên Dã cúi đầu chửi lớn.

Vốn dĩ Hoàng Thiên chỉ muốn cho Thái Viên Dã một bài học thôi, nhưng không ngờ được là Thái Viên Dã lại không biết tốt xấu, đây có được coi là cầu xin bị hành hạ không?

Bang bang bang bang…

Lúc này Hoàng Thiên căn bản là không dừng lại được, một hơi đánh Thái Viên Dã tới tấp mười mấy cái, cho đến khi Thái Viên Dã chịu không nổi bò luôn dưới đất, Hoàng Thiên mới dừng tay.

Thái Viên Dã ngu ngốc bò dưới đất, há miệng lớn thở hổn hển, ngẩng đầu lên nói với Hoàng Thiên: “Mày đợi đó đi, tao sẽ bắt mày phải trả giá…”

Nói xong, Thái Viên Dã mò tìm điện thoại, gọi đi một cuộc điện thoại.

Hoàng Thiên cũng không cản gã ta, ngược lại muốn xem thử cái thứ này có thể gọi được ai đến đây.

“Vợ ơi, anh bị người ta đánh rồi nè, em mau qua đây đi!”

Thái Viên Dã nói xong, tức giận cúp máy.

Tất cả động tác này, khiến cho Hoàng Thiên hơi ngạc nhiên.

Bị đánh rồi còn kêu vợ qua đây, đây thì được coi là đại ca gì chứ? Chịu thiệt thòi rồi gọi vợ ra để chống lưng cho mình là sao?

“Hớ hớ, nghe nói vợ của mày là em gái của Phó Lập Thành đúng không? Mày cảm thấy con nhỏ đó cứu mày được hả?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng hỏi Thái Viên Dã.

Thái Viên Dã hung dữ liếc nhìn Hoàng Thiên, nằm trêи mặt đất một câu cũng không nói.

Bịch!

Lã Việt bước đến đá cho một cái, đá vào cằm của Thái Viên Dã.

“Cậu Thiên đang nói chuyện với mày đó mày bị câm rồi hả?”

Lã Việt đay nghiến nói.



“Lã Việt mày cứ ở đó mà kiêu ngạo đi, mày cũng đợi đó, sẽ có người đến xử mày thôi!”

Thái Viên Dã hung dữ gầm lên.

Lã Việt còn muốn dạy cho Thái Viên Dã một trận nữa, nhưng lại bị Hoàng Thiên ngăn lại.

“Bỏ đi, Phó Lập Thành chắc là vẫn còn đang ở trong quán rượu, tìm ông ta ra đây đi!”

Hoàng Thiên ra lệnh cho Lã Việt nói.

“Dạ hiểu!”

Lã Việt đáp một tiếng, đem theo mấy đàn em bắt đầu tìm kiếm trong khách sạn.

Quy mô của khách sạn không lớn, tổng cộng cũng không có bao nhiêu phòng, chỉ mất hai mươi phút, Lã Việt đã lôi được Phó Lập Thành ra rồi.

Lát sau đã thấy Lã Việt đích thân lôi cổ Phó Lập Thành ra, giống như áp giải phạm nhân vậy.

“Cậu Thiên, người này có phải là Phó Lập Thành không ạ?”

Lã Việt hỏi rõ Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Phó Lập Thành đã bị bắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vất vả cảm đêm, cuối cùng cũng bắt được Phó Lập Thành rồi!

“Không sai, chính là ông ta.”

Hoàng Thiên gật đầu.

“Ha ha, bắt gặp ông ta trong phòng riêng cuối hành lang, cái thằng cha này đã thay đổi màu tóc rồi, nhưng vừa thấy ông ta lấp ló nên đoán chính là Phó Lập Thành.”

Lã Việt cười nói.

Hoàng Thiên cũng cười, bắt được Phó Lập Thành là tốt rồi, nếu không thì, cái tên này sẽ giống như bom nổ chậm, nói không chừng lúc nào đó lại tạo thêm phiền phức gì đó.

“Hoàng Thiên, lập tức thả tao ra, mày dám đụng đến tao, đàn em của tao sẽ không buông tha cho mày đâu!”

Phó Lập Thành gào lên.

Hoàng Thiên nghe thế lạnh lùng cười nói với Phó Lập Thành: “Đàn em của mày hả toàn bộ xuống dưới địa ngục hết rồi, rất nhanh mày cũng sẽ được đoàn tụ với chúng nó, xuống dưới gặp đàn em của mày đi.”

Gì!

Sắc mặt Phó Lập Thành thay đổi, tin tức này đối với ông ta mà nói, giống như là tiếng sét bên tai.

Mười mấy tên đàn em, chẳng lẽ đều đã chết hất.

Hoàng Thiên thật sự không gạt Phó Lập Thành, khi lúc chạng vạng, mấy tên đàn em của Phó Lập Thành đều đã bị cấp dưới đội đặc chiến của Vũ Thanh chôn rồi!

Thái Viên Dã và Năm Mập và cả đàn em của Thái Viên Dã, nghe thấy những lời này của Hoàng Thiên đều bị dọa đến há hốc mồm.

Trong lòng nghĩ cái tên Hoàng Thiên này rốt cuộc là người như thế nào? Lại có thể giết chết hết đàn em của Phó Lập Thành, đó đều là người nước ngoài đó!

Đúng lúc không khí đang căng thẳng, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng nói yêu kiều, một giọng nói tiếng phổ thông không được chuẩn lắm của một người phụ nữ vang lên: “Mẹ nó, ai dám ăn hϊế͙p͙ chồng của tao vậy!”