Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 285: Tất cả đi ra ngoài hết cho tôi




“Huỳnh Mai, cháu đừng có nói lung tung!

Ở đây toàn là người lớn, còn có cả anh chị cháu nữa, làm gì đến phiên cháu nói chuyện?”

Trương Lan Hương rất không hài lòng, khiển trách Lâm Huỳnh Mai một câu.

Trương Định cũng trợn tròn mắt, rất bất mãn với những gì Lâm Huỳnh Mai vừa nói.

“Đúng vậy. Đứa nhóc như em làm ở đây làm loạn làm cái gì? Tránh sang một bên đi!”

Trần Giang và Trương Vĩ cũng lại gần chỉ trích Lâm Ngọc An, nhất thời phòng khách trở lên ồn ào ầm ï.

Đúng lúc này Hoàng Thiên nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, bởi vì trong phòng khách quá mức ồn ào, Hoàng Thiên không nghẽ rõ được một chữ!

“Im lặng!”

Hoàng Thiên không nhịn được mà hét lên.

Tiếng quát này rất có uy lực, trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, đám người Trương Lan Hương tức ngậm mồm.

Đây chính là sức mạnh của thân phận.

Giờ phút này Hoàng Thiên trong lòng đám người ngày giống như thần tiên vậy, ai dám coi thường?

“Tất cả mọi người im lặng nào, không thấy cậu Thiên đang nghe điện thoại sao?”

Trương Lan Hương lại bắt đầu thuận gió thả rắm, bày ra vẻ hiểu chuyện.

Hoàng Thiên im lặng liếc Trương Lan Hương một cái, nghĩ thầm vừa rồi bà chính là người nói to nhất, bây giờ bà còn mặt mũi mà nói như vậy à!

Hoàng Thiên đi ra khỏi phòng, hỏi người đàn ông lạ mặt ở đầu dây bên kia: “Ông là ai?

Tìm tôi có việc gì?”

“Ha ha, tất nhiên là có chuyện rồi. Ngài Hoàng, xin hỏi có phải là ngài đã bắt Tiêu Hổ, còn cả con trai của ông ta là Tiêu Tử Phong?”

Người đàn ông xa lạ âm trầm cười lạnh, bập bẹ nói một câu tiếng Việt.

Trong lòng Hoàng Thiên lập tức bị chấn động mạnh.

Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong vừa mới bị bắt đã có người tìm đến? Xem ra cái tên Tiêu Hổ này có mối quan hệ rất rộng nha!

“Đúng vậy, chuyện này liên quan gì đến ông?”

Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.

“Tất nhiên là có quan hệ chứ. Trước tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Phó Lập Thành, đến từ nước Thái, là thành viên của đội lính đánh thuê Thiên Hồ.”

Phó Lập Thành không nhanh không chậm giới thiệu bản thân mình với Hoàng Thiên.

Thành viên của đội lính đánh thuê Thiên Hồ?

Hoàng Thiên quá quen thuộc với cái tên này, bởi vì cách đây không lâu, Vũ Thanh đã nói ra tên của đội lính đánh thuê này, còn nói Tiêu Hổ chính là thành viên của đội lính đánh thuê này.

€ó vẻ như người này chính là đồng đội của Tiêu Hổ, ông ta đang muốn giúp Tiêu Hổ?

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên nói: “Có gì thì nói thẳng, tôi rất bận.”

“Sảng kɧօáϊ! Ngài Hoàng, tôi yêu cầu anh lập tức thả Tiêu Hổ và con trai Tiêu Tử Phong của ông ta ra, còn cả những người bị anh bắt đi cùng họ cũng phải thả vô điều kiện.”



Phó Lập Thành nói một cách vô cùng tự cao tự đại, giống như là đang ra lệnh cho Hoàng Thiên vậy.

Hoàng Thiên nghe vậy thì rất khó chịu, ai cho cái tên người nước Thái này dũng khí để nói như vậy vậy, còn chạy đến Việt Nam làm bộ làm tịch!

“Đó là chuyện không thể.”

Hoàng Thiên trực tiếp từ chối.

“Ha ha, ngài Hoàng, anh định cúp điện thoại của tôi sao? Tôi khuyên anh đừng nên làm như vậy, nếu không anh sẽ hối hận đó”

Phó Lập Thành cười ranh mãnh.

“Tôi cũng cảnh cáo ông, đừng có giương oai diễu võ ở Việt Nam, nếu không ông sẽ chết rất khó coi đó.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

“Ha ha, nếu theo như lời của Việt Nam thì cái này chính là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Hoàng Thiên, anh nghe thử xem đây là giọng của ai?”

Phó Lập Thành vừa nói xong, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hét của một cô gái, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi.

“Em gái.”

Hoàng Thiên kinh ngạc kêu một tiếng, anh có thể nghe thấy rõ ràng, đó là giọng nói của em gái anh, Hoàng Linh.

Tại sao em gái lại ở trong tay cái người nước Thái này?

Hoàng Thiên cảm thấy một trận đau đầu, anh cảm giác tình hình đang rất không ổn.

“Ngài Hoàng, xem ra là anh rất thương em gái mình nha, nhìn xem, giọng điệu của anh vừa thay đổi kìa.”

Giọng nói của Phó Lập Thành lại truyền tới, con hàng này vần còn muốn chọc chó.

“Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám động vào một sợi tóc của em gái tôi thì đừng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi Việt Naml”

Lúc này Hoàng Thiên đã thật sự nổi giận, hét lên.

“Ngài Hoàng, anh đừng kϊƈɦ động thế chứ. Chúng ta làm một giao dịch đi, anh thả Tiêu Hổ cùng Tiêu Tử Phong ra, tôi sẽ thả em gái và cha của anh ra.”

Phó Lập Thành âm trầm nói.

Chẳng lẽ cha nuôi cũng bị bắt?

Hoàng Thiên cảm thấy càng đau đầu hơn, anh có chút hối hận khi chỉ để cho Vũ Thanh cử người bảo vệ Lâm Ngọc An mà quên mất Hoàng Linh và cha nuôi.

“Được! Nhưng phải gặp mặt trao đổi con tin! Ông đợi điện thoại của tôi điI”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói, sau đó cúp điện thoại luôn.

“Vũ Thanh, lấp tức liên hệ với những người mà anh phái ra, bảo họ đem đưa Tiêu Hổ cùng đoàn của ông ta đến chỗ tôi!”

Hoàng Thiên nói.

“Cậu chủ, xảy ra chuyện gì ạ?”

Vũ Thanh nghỉ ngờ hỏi.

“Cha nuôi và em gái của tôi bị bắt, đối phương yêu cầu dùng Tiêu Hổ để đổi.”



“Còn có chuyện này sao? Cậu chủ đừng nóng giận, tôi thấy tên này đúng chán sống rồi!”

Vũ Thanh tức giận nói.

“Áp giải Tiêu Hổ đến đây, phải nhanh.”

Hoàng Thiên nói.

“Đã rõi”

Vũ Thanh nói xong thì cũng cúp điện thoại.

Sắc mặt Hoàng Thiên lúc này rất không tốt, anh luôn coi Hoàng Linh như là em gái của mình, Hoàng Phúc Trường lại có ơn nuôi dưỡng với anh, Hoàng Thiên không cho phép bọn họ xảy ra chuyện gì!

Bây giờ anh chỉ có thể ngồi đợi Vũ Thanh áp giải Tiêu Hổ đến, sau đó liên lạc với Phó Lập Thành để đổi người, bây giờ, việc duy nhất Hoàng Thiên có thể làm chính là chờ đợi.

Từ lúc Tiêu Hổ bị áp giải rời khỏi khách sạn đến giờ mới được khoảng hai tiếng, Hoàng Thiên đoán đám người Tiêu Hổ mới chỉ bị áp giải ra khỏi thành phố Bắc Ninh, chắc là sẽ nhanh chóng được áp giải đến đây thôi.

Sau khi trở lại phòng khách, vẻ mặt Hoàng Thiên rất âm u, không nói một câu nào.

Nhìn thấy đám người Trương Lan Hương, tâm trạng của Hoàng Thiên càng thêm buồn bực.

Trương Lan Hương cũng nhận ra là tâm trạng Hoàng Thiên không tốt, nhưng tâm hồn tham tiền của bà ta khiến bà ta không quan tâm nhiều được như vậy, điều bà ta quan tâm nhất chính là có thể móc được ba mươi năm tỷ từ chỗ Hoàng Thiên hay không.

“Cháu rể, cháu xem chuyện mà dì vừa nói…”

Trương Lan Hương hớn hở đi đến cạnh Hoàng Thiên, cười tủm tỉm nói.

“Chuyện gì?”

Hoàng Thiên hỏi ngược lại Trương Lan Hương.

Trương Lan Hương hơi giật mình, vội vàng nói: “Chuyện ba mươi năm tỷ ý, cháu mau đưa tiền cho dì đi, để dì yên tâm.”

“Tôi nợ bà?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

“Tôi”

Trương Lan Hương tức đến nỗi nói lắp ba lắp bắp, bà ta không ngờ Hoàng Thiên lại trả lời bà ta như vậy!

Từ trước đến giờ, trong mắt bà ta, Hoàng Thiên là một người vô cùng dễ bắt nạt.

Hơn nữa trước kia Hoàng Thiên rất nghèo khổ, nhưng lại là người sĩ diện, Trương Lan Hương cho rằng Hoàng Thiên sẽ vì thể diện mà đưa cho bà ta ba mươi năm tỷ.

Nhưng bà ta không ngờ Hoàng Thiên lại có thái độ như thế vậy với bà ta.

“Thiên à, cháu nói vậy là không đúng rồi!

Chúng ta đều là họ hàng với nhau, cháu có nhiều tiền như vậy chắc là cũng không tiêu hết được đâu, bỏ ra một ít giúp chúng ta thì có sao đâu!”

Trương Định bày ra bộ dáng như là một trưởng bối, gật gù đắc ý nói.

Bây giờ tâm trạng của Hoàng Thiên đang rất rối bời, làm gì có tâm trạng nghe mấy lời nói vô liêm sỉ của Trương Định?

“Cửa ở bên kia, các người đi ra ngoài ngay cho tôi.

Hoàng Thiên chỉ về hướng cửa, nói với Trương Định và Trương Lan Hương.