Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 266: Có tiền thì mở được cả con đường của thần linh




“Anh Thiên, chính là ở trong hộ gia đình này.”

Sau khi Vũ Phương Đông xuống xe thì lập tức chỉ vào một căn nhà mái bằng nhỏ bên đường.

Hoàng Thiên nhìn theo hướng ngón tay của Vũ Phương Đồng, đó là một căn nhà mái bằng ba gian rưỡi, tường gạch vữa mái lợp ngói, nhìn qua thì cũng chỉ là một ngôi nhà của hộ nhà nông rất đỗi bình thường.

“Chặn hết tất cả cửa trước và cửa sau lại, không được để cho Tiêu Đông Mai chạy thoát khỏi nơi này.”

Hoàng Thiên ra lệnh cho Anh Phó.

Anh Phó lập tức đáp lời, sau đó nhanh chóng dẫn người đi chặn cửa sau.

Hoàng Thiên bước vào nhà từ cửa chính, phía sau lưng Hoàng Thiên còn có bốn người đàn em của Anh Phó đi theo.

Còn cái tên Vũ Phương Đông kia hiện tại là kẻ ngoan ngoãn nhất, không cần Hoàng Thiên phải lên tiếng ra lệnh cho gã ta, gã ta cũng cúp đuôi đi theo phía sau lưng anh.

Không mất bao lâu, Hoàng Thiên đã tiến vào trong sân nhà.

Nhưng mà điều khiến cho Hoàng Thiên bất ngờ nhất đó chính là, anh chỉ thấy được một đôi vợ chồng khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, trong tay cầm xẻng đột ngột lao vọt ra từ bên trong nhà!

Sau lưng của đôi vợ chồng kia còn có một gã thanh niên trẻ, có lẽ là khoảng hai mươi tuổi, trong tay gã thanh niên kia còn cầm một con dao phay, phẫn nộ trợn trừng mắt lên nhìn đoàn người của Hoàng Thiên.

Mà điều khiến cho Hoàng Thiên càng sửng sốt hơn nữa là, anh chỉ vừa mới bước chân vào sân, nhưng sao chủ nhân của mảnh sân này lại đã kϊƈɦ động đến mức như thế này rồi vậy?

“Các người muốn làm cái gì vậy?”

Gã thanh niên trẻ tuổi lao vọt tới, chắn giữa đôi vợ chồng và đoàn người của Hoàng Thiên, vừa vung vẩy con dao phay cầm trong tay vừa hét lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết được một nhà ba người này đã có hiểu lầm gì đó, có lẽ bọn họ cho rằng anh đến là để nhằm vào bọn họ.

“Người anh em nhỏ này, không cần phải kϊƈɦ động, một lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không có liên quan đến một nhà ba người các người.”

Hoàng Thiên trấn an gã thanh niên trẻ tuổi đang kϊƈɦ động kia.

Gã thanh niên trẻ tuổi kia rõ ràng là không ăn dáng vẻ hòa nhã này của Hoàng Thiên, nghi ngờ đảo tròn cặp mắt trắng dã của chính mình, nói: “Các người dẫn theo nhiều người tới đây như vậy là muốn làm cái gì? Ấy? Đây không phải là anh Phương Đông hay sao?”

Khi gã thanh niên trẻ tuổi kia nhìn thấy Vũ Phương Đông thì đột nhiên rơi vào tình trạng trố mắt nghẹn họng, bởi vì dáng vẻ của Vũ Phương Đông lúc này thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Mặt sưng mũi phù cũng không nói, trêи miệng còn toàn là máu tươi, tóc cũng xù lên như cái ổ gà vậy.

Vũ Phương Đông dùng sức nháy mắt với gã thanh niên kia một cái, ý bảo gã thanh niên nhanh chóng tránh sang một bên, nhường đường lại cho đoàn người của Hoàng Thiên.

Nhưng mà gã thanh niên trẻ tuổi kia lại dường như không thèm quan tâm đến sự ra hiệu của Vũ Phương Đông, nơi này chính là nhà của cậu ta, hơn nữa những người ở trong thôn nhỏ này căn bản đều là họ hàng trong cùng một dòng họ, chỉ cần kêu lên một tiếng, lập tức sẽ có hai ba chục người lao tới!

“Anh Phương Đông, có phải là anh đã bị cái tên này ép buộc gì hay không? Bọn họ tới đây để tìm chị Đông Mai sao?”

Gã thanh niên trẻ tuổi hỏi Vũ Phương Đông.

Vũ Phương Đông không dám lên tiếng, trong lòng gấp gáp đến mức từng đợt mồ hôi lạnh nối nhau chảy xuống.

Sau khi Hoàng Thiên nghe xong lời nói của gã thanh niên trẻ kia thì trong lòng lập tức nổi lên một trận kϊƈɦ động.

Xem ra Vũ Phương Đông không hề nói dối, Tiêu Đông Mai quả nhiên là đang ở nơi này!

“Ha ha, cậu với chị Đông Mai của cậu quen thân lắm hay sao? Tránh ra đi cậu em nhỏ, một lát nữa mà làm bị thương đến cậu thì không tốt lắm đâu.”



Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, khuyên nhủ gã thanh niên.

Gã thanh niên trẻ tuổi cắn răng, nhanh chóng lấy điện thoại ra, muốn gọi thêm người đến.

Hoàng Thiên cũng không có ngăn cản gã thanh niên kia, anh biết rõ ràng rằng, một khi gây tiếng động ở nơi này thì không cần gọi cũng sẽ có người dân trong thôn chạy tới để giúp đỡ, những thứ này đều là chuyện đã nằm trong dự tính.

Sau khi gã thanh niên trẻ tuổi kia gọi điện thoại xong, bắt gặp được dáng vẻ bình tĩnh, thong dong của Hoàng Thiên thì trong lòng gã thanh niên này đột nhiên lại cảm thấy có chút bối rối.

“Tôi đã gọi thêm người tới đây rồi, anh còn không mau đi đi? Hay là anh thật sự không biết chữ “Chết” được viết như thế nào sao?”

Gã thanh niên trẻ tuổi đảo tròng mắt trắng dã, hỏi Hoàng Thiên.

“Nếu như cậu còn tiếp tục không tránh đường ra, vậy thì cũng đừng trách tôi.”

Sắc mặt của Hoàng Thiên bỗng nhiên trầm xuống, anh không có thời gian để mà lãng phí cùng với cái tên nhóc con làm càn làm bậy này.

Gã thanh niên trẻ tuổi cũng không hề tỏ ra yếu thế chút nào, nắm chặt con dao phay ở trong tay sau đó chĩa thẳng về phía trước mặt của Hoàng Thiên, không ra tay chém Hoàng Thiên nhưng cũng không hề nhường đường, rõ ràng là đang kéo dài thời gian để đợi người tiếp viện tới.

Hoàng Thiên không để ý tới gã thanh niên trẻ tuổi này nữa, dẫn theo bốn người phía sau lưng, bước chân tiến lên, muốn đi vào bên trong nhà.

“Đứng lại hết cho tôi! Nếu như còn bước thêm một bước nữa, tôi sẽ chém chết anhI”

Gã thanh niên nổi giận, trợn mắt lên hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn gã thanh niên trẻ tuổi một cái, đương nhiên, Hoàng Thiên cũng không phải là loại người tùy tiện làm thương tổn đến những người vô tội, dẫu sao thì chính anh cũng biết được rõ ràng, loại hành động này của anh dù cho có nói như thế nào đi nữa thì cũng sẽ bị coi là tự tiện xâm phạm vào nhà dân, nếu như còn gây tổn thương cho người dân nữa, vậy thì sự việc sẽ biến thành quá đáng.

“Cậu tốt nhất là đừng nên làm những chuyện điên rồ, đợi sau khi tôi tìm được cái người mà cậu gọi chị Đông Mai đó rồi thì sẽ lập tức dẫn theo bà ta rời khỏi nơi này.”

Hoàng Thiên thấp giọng nói.

“Không thể được! Chị Đông Mai là Thần Tài của nhà chúng tôi, anh nói đưa đi là có thể cứ thế mà đưa đi được sao?”

Gã thanh niên trẻ tuổi tức giận nói.

Hoàng Thiên vừa nghe xong thì lập tức hiểu ra, chẳng trách một nhà ba người này lại liều mạng đến như vậy, hóa ra là Tiêu Đông Mai đã cho bọn họ được hưởng một chút lợi ích.

“Thần Tài sao? Bà ta cho các người bao nhiêu tiền?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng.

“Một ngày ở đây, chị Đông Mai sẽ cho nhà chúng tôi mười lăm triệu! Nếu như anh dám động đến chị Đông Mai, vậy thì tôi sẽ liều mạng với anh!”

Gã thanh niên trẻ tuổi vậy mà cũng rất thành thật, trực tiếp nói thẳng mức giá ra với Hoàng Thiên.

Nghe xong câu này, Hoàng Thiên quả thực là có điểm dở khóc dở cười, nhưng mà anh cũng không nghĩ đến chuyện sẽ làm gã thanh niên trẻ tuổi này bị thương: “Như thế này đi, một chút nữa tôi sẽ đưa cho cậu một trăm năm mươi triệu, cậu đừng có tiếp tục chống đối với tôi nữa là được.”

Này…

Hai mắt của gã thanh niên trẻ tuổi nhất thời mở ra thật to, một trăm năm mươi triệu đối với gã thanh niên trẻ tuổi kia mà nói thì đó quả thực là một con số không hề nhỏ chút nào, dĩ nhiên cũng có được sức cám dỗ rất lớn.

“Điều anh nói có phải là thật hay không?”

“Đương nhiên.”

Hoàng Thiên nói xong thì không tiếp tục dây dưa nữa, nhanh chóng sải bước đi về phía cửa.



Quả nhiên có tiền thì có thể mở được cả con đường của thần linh. Có lời hứa hẹn một trăm năm mươi triệu kia của Hoàng Thiên, gã thanh niên trẻ tuổi cũng không hung hăng nữa, mặc dù gã thanh niên trẻ tuổi vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không cản đường của Hoàng Thiên nữa.

“Sao lời của bất cứ người nào con cũng đều tin vậy hả?”

Mẹ của gã thanh niên trẻ tuổi oán giận nói.

“Mẹ, một lát nữa toàn bộ người trong thôn cũng đều tới đây, nếu như cái tên kia dám nói lời mà không giữ lời vậy thì con sẽ khiến cho anh ta phải nằm mà đi ra ngoài!”

Gã thanh niên trẻ tuổi he he cười hai tiếng, rõ ràng là đã vạch sẵn hết ý định từ sớm rồi.

Hoàng Thiên cũng đã nghe thấy được hết cuộc hội thoại này, nhưng anh cũng không có tâm trạng nào để mà lãng phí miệng lưỡi với hai người bọn họ. Chỉ cần một lát nữa anh có thể bắt được Tiêu Đông Mai, cho bọn họ một trăm năm mươi triệu cũng không sao, vốn dĩ cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Sau khi bước vào trong cửa, Hoàng Thiên liếc mắt một cái đã thấy được Anh Phó.

Chỉ thấy trêи mặt anh Phó đang tràn ngập vẻ nóng nảy, dẫn theo sáu tên đàn em cẩn thận tìm kiếm khắp bên trong nhà.

“Cậu Thiên, nhà này tổng cộng có ba căn phòng, ngoài ra còn có một phòng bếp, tất cả đều đã được tìm kĩ một lượt rồi nhưng không tìm được người.”

Anh Phó vô cùng đau đầu, báo lại với Hoàng Thiên.

Sau khi nghe xong lời này, trong lòng của Hoàng Thiên cũng trở nên nặng nề, này quả thực là không ổn, chẳng lẽ Tiêu Đông Mai nghe thấy tiếng gió nên đã chạy trước rồi hay sao?

Sau khi quay đầu lại nhìn Vũ Phương Đông một cái, Hoàng Thiên ngay lập tức liền gạt bỏ suy nghĩ này của chính mình.

Vũ Phương Đông vẫn luôn ở trong tầm mắt của chính mình, những tên thành viên của Hắc Phong Đường kia cũng đã bị Tiêu Tấn đưa đi cả rồi, bọn họ cũng không thể có cơ hội nào để mà báo tin cho Tiêu Đông Mai.

Trừ khi Tiêu Đông Mai có thể dự đoán trước được tương lai, mới có thể biết được Vũ Phương Đông đã thất thủ, hơn nữa còn dẫn người tới nơi này để bắt bà ta để mà chạy trốn.

Nghĩ đến điểm này, Hoàng Thiên lại liếc mắt nhìn về phía gã thanh niên trẻ tuổi, nói: “Người anh em nhỏ này, chỉ cần cậu giao chị Đông Mai của cậu ra đây cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền, thì cứ tự mình nói ra là được.”

Gã thanh niên trẻ tuổi âm thầm nuốt nước miếng, dáng vẻ kia của cậu ta rõ ràng là một kẻ vô cùng tham tiền.

Đương nhiên rồi, trêи cõi đời này làm gì có ai không hám tiền đâu chứ?

“Ngoại trừ một trăm năm mươi triệu anh vừa mới nói hồi nấy, tôi muốn anh cho tôi thêm ba mươi triệu!”

Hoàng Thiên vô cùng bất ngờ, gã thanh niên trẻ tuổi này bỏ ra nhiều công sức đến như vậy, chỉ là vì muốn đòi anh thêm ba mươi triệu thôi hay sao!

“Tôi cho cậu thêm ba trăm triệu, lập tức nói cho tôi biết, chị Đông Mai của cậu đang được giấu ở nơi nào?”

Hoàng Thiên nói.

Gã thanh niên trẻ tuổi thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất, nghe xong lời của Hoàng Thiên thì cậu ta chỉ còn cảm thấy lâng lâng như chính mình đang nằm mơ mà thôi.

Ba trăm triệu, ở nơi này cũng đủ để cho gã thanh niên trẻ tuổi cưới được một cô vợ rồi, cậu ta có thể không kϊƈɦ động hay sao?

“Ở, ở, ở, ở trong hầm trú ẩn! Người phụ nữ trung niên kia chắc chắn là đang trốn xuống dưới hầm trú ẩn rồi!”

Gã thanh niên trẻ tuổi chỉ vào nền đất ở phía bên trái của ngôi nhà, lớn tiếng hô lên với Hoàng Thiên, lúc này cậu ta cũng không là chị Đông Mai này chị Đông Mai nọ nữa, mà gọi thẳng Tiêu Đông Mai là người phụ nữ trung niên rồi.

Trong lòng Hoàng Thiên lập tức dâng lên sự kϊƈɦ động, nhanh chóng nháy mắt với Anh Phó.

Anh Phó dẫn theo đám đàn em vọt vào phía bên trái của căn nhà, mở nắp của hầm trú ẩn lên!