Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 253: Xin lỗi có tác dụng không?




Khi nhìn thấy vẻ mặt như đang muốn giết người của Hoàng Thiên, Đinh Quang Anh thật sự cảm thấy sợ hãi. Gương mặt ông ta tối sâm lại, tim cũng suýt vọt ra khỏi lồng ngực.

Đường chủ của Hắc Phong Đường thì sao chứ? Ông ta vẫn sợ chết như ai. Đến giây phút sống còn, ông ta cũng sợ hãi.

Hơn nữa lão già này luôn luôn tham tiên lại mê gái. Ông ta từng kiếm lời khá nhiều từ Tiêu Đông Mai, tất cả số tiền kia, ông ta đều dùng để nuôi vợ bé.

Cuộc sống của Đinh Quang Anh mới là cuộc sống sung sướиɠ như tiên, sao ông ta lại không muốn sống thêm vài năm nữa chứ!

“Cậu Thiên! Cậu Thiên! Cầu xin cậu rũ lòng thương, xin cậu nhẹ tay một chút! Xin cậu đừng đánh tôi nữa! Xin cậu bớt giận! Xin cậu bớt giận đi…’ Định Quang Anh liên tục khom lưng cúi đầu xin tha trước Hoàng Thiên, dáng vẻ xấu xí thê thảm của ông ta trông rất buồn cười.

Khuôn mặt tất cả thành viên Hắc Phong Đường đều đỏ bừng. Giờ phút này bọn họ đều cảm thấy mình thật mất mặt vì đi theo Đinh Quang Anh. Thật sự vô cùng xâu hổi Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Trước mặt Hoàng Thiên, Đinh Quang Anh sợ hãi rụt rè như chim cút thế này, nhưng ông ta vẫn rất có uy trước mặt họ.

Họ cũng chẳng dám nói gì.

Tiêu Tấn suýt bật cười thành tiếng. Anh ta cảm thấy rất khinh thường những người như thế, chẳng muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ chết của Đỉnh Quang Anh lúc này.

“Tôi nói này! Ông có thể chừa lại chút mặt mũi không? Dáng vẻ của ông lúc này mà cũng có thể làm Đường chủ của Hắc Phong Đường à? Tôi thấy ông nên từ chức nhường cho ai đó có khả năng đi. Ông không xứng với chức Đường chủ.”

Tiêu Tấn ở bên cạnh, vừa cười nói vừa không quên châm chọc Đinh Quang Anh.

“Ha ha! Anh Tiêu Tấn nói rất đúng! Trước giờ tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thết Vừa rồi ông ta còn nói cứ để anh Thiên đánh chết mình đấy. Bây giờ thì lại câu xin như một thằng cháu trai.”

Tên đàn em đầu trọc của Tiêu Tấn cũng ôm bụng cười âm lên, chế nhạo Đinh Quang Anh.

Đinh Quang Anh tức không thở nỗi, hận không thể lập tức giết chết tên đầu trọc và Tiêu Tấn. Nhưng ông ta cũng chẳng dám trả lời. Bất kỳ lúc nào, gậy sắt trong tay Hoàng Thiên đều có thể đánh chết ông ta.

“Cậu Thiên! Xin cậu hãy lên tiếng đi! Cậu cứ im lặng như vậy làm tôi sợ quá…”

Đinh Quang Anh vẫn yếu ớt cầu xin Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự được mở rộng tầm mắt. Trong ấn tượng của anh, dù Đinh Quang Anh chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng không đến mức này mà!

Đúng vậy! Trêи đời này hiếm người không sợ chết nhưng chẳng có ai mặt dày và ham sống sợ chết như Đinh Quang Anh.

Tất nhiên Hoàng Thiên cũng biết rằng, có thể là Đinh Quang Anh đang cố ý làm vậy.

Ông già này cũng không phải là người bình thường. Chắc là ông ta muốn cầu xin để tìm kiếm một con đường sống. Sau khi trốn thoát thì ông ta chắc chăn sẽ lén lút trả thù cho mà xem.

Hoàng Thiên nghĩ đến đây lại không còn cảm thấy mềm lòng. Anh cười lạnh lùng, độc ác nhìn Đinh Quang Anh: “Lão già! Tôi rất bội phục gương mặt dày của ông, nhưng tôi không thể tha cho ông được.”

“Cậu Thiên! Cậu đừng làm vậy! Cậu không thể làm vậy được…”

“Đừng có ồn ào, làm tốn thời gian của ông đây!”

Hoàng Thiên bực bội gầm thét rồi vung gậy sắt lên và đánh đập một cách hung ác.

Đinh Quang Anh ôm đầu lăn lộn trêи mặt đất, liên tục gào to thê thảm. Thật sự không nỡ nhìn!

Đỉnh Quang Anh trông vô cùng thảm hại.

Cả người ông ta, từ đầu đến chân đều sưng vù, chỗ xanh chỗ tím không có một nơi lành lặn.

“Cậu Thiên! Cậu cũng đánh đập tôi như vậy rồi, cậu có thể thả tôi không?”

Đinh Quang Anh yếu ớt nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi!

Lần trước tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông không biết năm chắc, bây giờ còn cầu xin cái gì nữa chứ! Tôi sẽ biến ông thành một kẻ tàn phế. Để tôi xem sau này ông có thể làm việc ác kiểu gì!”



“Cái gì? Cậu không thể làm như vậy đâu!

Cậu Thiên! Cậu không thể làm thế…”

Đỉnh Quang Anh sợ đến mức mặt mày tái mét. Ông ta gào to. Giờ phút này ông ta mới thật sự cảm thấy sợ hãi, vì ông ta biết rằng Hoàng Thiên cũng không chỉ hù dọa ông ta, anh là một người nói được là làm được.

Hoàng Thiên không để ý đến Đinh Quang Anh mà chỉ nhìn Cảnh Thiều Trung đang nằm cạnh cửa và vợ con anh ta đang vô cùng đau lòng. Lửa giận trong lòng Hoàng Thiên lại dâng lên.

Cảnh Thiều Trung là một người đàn ông rất tốt nhưng hai tay hai chân đều bị đánh gấy nát. Chuyện này đều do Đinh Quang Anh làm. Lão già này thật độc á!

c “Ông nhìn Cảnh Thiều Trung đi! Anh ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ chờ chết. Ông bảo anh ta phải sống sao bây giờ? Ông đối xử với anh ta như vậy chỉ vì anh ta không muốn giết tôi sao? Nếu tôi không chết thì cũng không thể sống vui vẻ hạnh phúc dù chỉ là một ngày, đúng không?

Hoàng Thiên chỉ chỉ vào Cảnh Thiều Trung đang nằm trêи đất và lớn tiếng hỏi Đinh Quang Anh.

Đinh Quang Anh cũng hoảng sợ tê người.

Ông ta sợ sệt, nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.

“Cậu Thiên! Tôi biết lỗi rồi! Tôi xin lỗi Cảnh Thiều Trung được không cậu!”

Đinh Quang Anh ôm một tia hy vọng cuối cùng, muốn cầu xin Hoàng Thiên rũ lòng thương.

“Xin lỗi thì có tác dụng gì hả?”

Hoàng Thiên tức giận, sau đó ném gậy sắt cho Tiêu Tấn.

“Cảnh Thiều Trung như thế nào thì làm Định Quang Anh biến thành như thết”

Hoàng Thiên ra lệnh cho Tiêu Tấn.

“Vâng!”

Tiêu Tấn trả lời và cầm gậy, vọt đến chỗ Đinh Quang Anh.

“A… A… A… Đừng mài!”

Đỉnh Quang Anh kêu to thảm thiết, sau đó hét thảm một tiếng.

Khi thấy Đinh Quang Anh nằm bẹp trêи mặt đất như một con chó chết, Hoàng Thiên mới lạnh lùng nói: “Ông cứ yên tâm đi! Tôi sẽ đưa ông đến viện dưỡng lão, để ông vượt qua quãng đời còn lại, không để cho ông chết đói đâu.”

“Con mẹ mày rail”

Đỉnh Quang Anh trừng mắt, ông ta tức giận, sắp lên cơn sốc nhưng vẫn măng chửi Hoàng Thiên.

“Ha ha! Xem ra ông vẫn chưa rút ra bài học cho mình.”

Hoàng Thiên cười lạnh. Anh nhận lấy gậy sắt trong tay Tiêu Tấn sau đó hung dữ đập vào miệng Đinh Quang Anh.

Một tiếng “bốp” vang lên, Đinh Quang Anh đã yên lặng, cả cái giường cũng suýt bị đập sập.

“Đừng để ý đến chuyện sống chết của tao! Tất cả cùng nhau tiến lên giết hết mấy người bọn chúng cho tao!”

Đinh Quang Anh điên cuồng gào to, ra lệnh cho mấy tên đàn em của mình. Bây giờ ông ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện mình sẽ sống hay chết, bởi vì lúc này ông ta đã sống không bằng chết.

Người của Hắc Phong Đường chỉ có thể trơ mắt nhìn những việc này diễn ra. Lòng họ đều đang chần chờ, không ổn định, vì ai cũng lo lắng mình sẽ giống Đinh Quang Anh, bị đánh như thế kia.

Nhưng luôn có những kẻ lỗ mãng, ngu ngốc. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, một tên đàn em trung thành của Đinh Quang Anh lập tức dẫn đầu mấy người, vọt đến trước mặt Hoàng Thiên.

Đoàng!

Hoàng Thiên không chút do dự, anh giơ tay bắn một phát đạn, trúng ngay vào chân †ên đàn em trung thành kia.

Đoàng! Bịch! Tên đàn em trung thành của Hắc Phong Đường té lăn ra mặt đất, chân anh ta liên tục chảy máu.



Tất cả những người còn lại đều trở nên ngoan ngoãn rất nhiều. Mạng sống của ai cũng đều đáng quý cả. Không ai muốn chết một cách vô ích.

Hoàng Thiên làm thế cũng vì mục đích gây chấn động. Nếu không, hơn ba mươi thành viên Hắc Phong Đường xông lên cùng lúc cũng rất rắc rối.

“Kẻ nào không sợ chết thì cứ tới đây thử xeml”

Hoàng Thiên đứng đó, lạnh lùng thách thức các thành viên Hắc Phong Đường.

Không một ai dám tiến lên, tất cả mọi người đều lựa chọn yên lặng đứng đó.

Hoàng Thiên thấy tình hình đã được khống chế, lúc này anh mới cao giọng: “Tất cả các người hãy nghe cho kỹ đây! Đinh Quang Anh xong đời rồi! Nếu ai trong các người còn dám làm việc ác thì đừng trách tôi gộp hai tội làm một, giết các người.”

Từng câu từng chữ đều rất khí thế, không gì sánh được. Sau khi Hoàng Thiên nói xong, không một thành viên nào của Hắc Phong Đường dám phản bác. Có thể nói bọn họ đều vô cùng sợ Hoàng Thiên.

“Tất cả các người mau cút đi!”

Hoàng Thiên phất phất tay với đám người Hắc Phong Đường, ra hiệu bọn họ có thể cút đi.

Vù vù…

Trong nháy mắt, hơn ba mươi thành viên Hắc Phong Đường chạy trốn tan tác như chim muông. Có hai người còn đỡ tên thành viên trung thành bị trúng đạn ở chân, cũng cứu lấy tên này chạy đi.

Đinh Quang Anh thấy tất cả đàn em đều chạy trốn lại bỏ ông ta ở đây một mình, ông ta lập tức tức giận đến mức hai mắt trợn trắng rồi ngất xỉu.

“Anh Thiên! Anh muốn đưa lão già này đến viện dưỡng lão thật à?”

Tiêu Tấn dò hỏi Hoàng Thiên.

“Tất nhiên là thật! Làm một thằng đàn ông phải nói được là làm được. Đưa Đinh Quang Anh đến viện dưỡng lão đi, tất cả chỉ phí sẽ do tôi trả.”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói.

Tiêu Tấn vội vàng gật đầu đồng ý, để đàn em khiêng Đinh Quang Anh ra xe, sau đó anh †a cũng lên xe.

Hoàng Thiên sắp xếp Cảnh Thiều Trung vào xe của mình, sau đó dẫn mọi người quay về thành phố Bắc Ninh.

Sau khi về đến trung tâm giải trí của Tiêu Tấn, Hoàng Thiên sai người đưa Cảnh Thiều Trung vào văn phòng của Tiêu Tấn.

Cảnh Thiều Trung đau đến mức mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng, nhưng có Hoàng Thiên ở đây nên trong lòng anh ta rất yên tâm.

“Anh Thiên! Sao anh lại đưa tôi đến đây?”

Cảnh Thiều Trung nghi ngờ nhìn quanh văn phòng của Tiêu Tấn, anh ta không biết Hoàng Thiên định làm gì.

“Cậu đừng hỏi nhiều! Tôi để Đào Văn Lâm chữa trị giúp cậu xem sao, chắc có hy vọng chữa khỏi.” Hoàng Thiên nói với Cảnh Thiều Trung.

Cảnh Thiều Trung nghe thấy lời này, trong lòng cũng dâng lên một chút hy vọng.

Không bao lâu sau, Đào Văn Lâm lo lắng không yên bước vào văn phòng của Tiêu Tấn, đích thân Tiêu Tấn bảo ông ta đến đây.

Lúc này Đào Văn Lâm rất buồn rầu. Ông ta đã mất hết tự do. Ông ta có được trả tự do hay không còn phải dựa vào tâm trạng của Hoàng Thiên.

Nếu Hoàng Thiên không lên tiếng thì cả đời ông ta đều phải sống trong trung tâm giải trí này. Ông ta và con trai đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nữa.

Hoàng Thiên thì chưa bao giờ muốn nhốt cha con nhà họ Đào ở đây đến suốt đời.

Nhưng trước khi khuôn mặt Lâm Ngọc An lành hẳn, chắc chắn Hoàng Thiên sẽ không để cho cha con nhà họ Đào chạy trốn.

“Cậu Thiên! Cậu có việc gì cần tìm tôi thế?”

Đào Văn Lâm vừa đến đã lo lắng, sợ hãi hỏi Hoàng Thiên. Ông ta rất sợ Hoàng Thiên sẽ lại trừng phạt mình.