Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 237: Chó vẫy đuôi mừng chủ




Khi Lương Ngọc Lan nhìn thấy Hoàng Thiên đưa tay lên, cô ta tái mặt vì sợ hãi.

Vừa rồi, khi Lương Ngọc Lan nắm được ưu thế, cô ta đã lên mặt, diễu võ giương oai trước mặt Hoàng Thiên.

Nhưng bây giờ, cô ta đã cảm nhận được sự sợ hãi sâu sắc.

Thấy Hoàng Thiên định cho mình một bài học, Lương Ngọc Lan sợ tới mức kêu lên “Mẹ ơi” rồi lùi lại hai bước.

“Chát”

Hoàng Thiên đuổi theo, tát cô ta một phát thật mạnh.

Đầu óc Lương Ngọc Lan choáng váng, mặt mũi sưng phồng cả lên.

“Anh là loại đàn ông gì vậy? Ngay cả phụ nữ cũng đánh, tôi khinh bỉ anh!”

Lương Ngọc Lan giơ ngón giữa vào mặt Hoàng Thiên, hét lớn.

Hoàng Thiên cười lạnh, dù gì anh cũng chả trông mong gì vào việc Lương Ngọc Lan tôn trọng mình, khinh thường thì cứ khinh thường đi, dù sao cái tát này cũng rất sảng kɧօáϊ.

“Không thành vấn đề, cô cũng nhớ kỹ cho tôi, đừng tưởng răng mình là phụ nữ thì không ai dám đánh cô. Hoàng Thiên tôi không tin mấy thứ vớ vẩn đó đâu.”

Hoàng Thiên cảnh cáo Lương Ngọc Lan.

Lương Ngọc Lan rất tức giận, nhưng không dám mạnh miệng với Hoàng Thiên nữa, cô ta biết Hoàng Thiên thật sự không thèm lấy lòng mình.

Hoàng Thiên nhìn Đinh Quang Anh đang đứng sang một bên như lão ngốc. Lửa giận trong lòng Hoàng Thiên lập tức bùng lên.

Chết tiệt, ông già này bị làm sao vậy? Đã vậy còn mang người đến gây thêm phiền phức cho tôi!

Hoàng Thiên thầm nguyền rủa trong lòng, sau đó bước đến bên cạnh Đinh Quang Anh.

Vũ Thanh biết rằng Đinh Quang Anh không phải là người dễ chọc vào, mặc dù bây giờ lão ta đã bị gãy một cánh tay, nhưng lão.

vẫn là một kẻ rất nguy hiểm.

Sợ Hoàng Thiên sơ suất, Vũ Thanh nhanh chóng đi theo Hoàng Thiên.

Đinh Quang Anh không ngờ kết quả lại thành ra như thế này, ông ta đứng đó, ngẩn người, cảm giác như đang mơ.

Tung hoành giang hồ hơn nửa đời người, thế mà hôm nay lại sa cơ thất thế, Đinh Quang Anh không thể chấp nhận nổi hiện thực này.

Nhìn thấy Hoàng Thiên mang vẻ mặt thâm trầm bước đến, tim của Đinh Quang Anh như thắt lại.

Xấu hổ cũng đã đủ lắm rồi, nếu lại còn bị Hoàng Thiên tặng thêm một bài học, thì thật sự là triệt để không còn chốn dung thân.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Đinh Quang Anh lóe lên dữ tợn,ổng ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi Hoàng Thiên tới gần sẽ đột nhiên đập cho Hoàng Thiên một đòn chí mạng!

Hoàng Thiên cũng đã nhận ra. Lão Đinh Quang Anh cặn bã này đến giờ này mà vẫn muốn xuống tay với mình, ánh mắt hiểm ác kia không thể lừa được người khác đâu.

Nhưng Hoàng Thiên cũng đã đề phòng từ lâu, đối phó với một lão già bị gấy tay, Hoàng Thiên vẫn rất tự tin.

“Ông định làm sao đây?”

Hoàng Thiên đến trước mặt Đinh Quang Anh, nghiêm nghị hỏi.

Đỉnh Quang Anh giật nảy mình, nhưng ngay sau đó, ông ta bình tĩnh lại, nhìn Hoàng Thiên, cười nham hiểm, rồi đột nhiên ra đòn, đánh vào mặt Hoàng Thiên!

Hoàng Thiên đã sớm đề phòng, nghiêng đầu tránh được cú đấm, anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Đinh Quang Anh, rồi thuận thế đẩy vào ngực ông ta.

Á, không ổn!

Đỉnh Quang Anh thầm nghĩ, lão ta biết cơ thể mình chắc chắn sẽ mất trọng tâm sau khi đã dồn quá nhiều lực vào cú đấm vừa rồi.

Đúng như dự đoán của Đinh Quang Anh, cơ thể ông ta đã hoàn toàn mất trọng tâm, và Hoàng Thiên bị lôi sang một cách thô bạo.

Ông già này bây giờ hèn hạ như một con chó, cắm đầu xuống đất.

Hoàng Thiên không cho ông ta có cơ hội đứng dậy, nắm lấy cánh tay lão, đạp mạnh một phát!



Răng rắc!

Tiếng xương gấy vang lên, cánh tay may mắn còn lại của Đinh Quang Anh bây giờ cũng không giữ được nữa, đã bị Hoàng Thiên đạp gấy!

“Oái…

Đinh Quang Anh đau đớn hét lên thảm thiết, tru lên một tiếng như chó săn, trợn trắng mắt, suýt thì ngất đi.

“Thăng nhóc này, cậu điên rồi!”

Đinh Quang Anh nén cơn đau dữ dội, quay lại nhìn Hoàng Thiên, hung dữ nói.

“Ha ha, ông cũng không tệ nhỉ, lại còn giúp người khác đến định đánh gãy chân tôi?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nhìn Đinh Quang Anh rồi nói.

Đỉnh Quang Anh bị chất vấn, không còn gì để nói, đúng là có chuyện như thế. Phan Hạo đưa cho lão ta 35 tỷ, yêu cầu lão ta đánh cho hai chân Hoàng Thiên tàn phế.

“Vậy thì sao? Thằng nhóc như cậu tốt nhất đừng làm loạn nữa, nếu không, chuyện xảy ra với băng Hắc Phong của chúng tôi, cậu hẳn là đã nghe qua rồi?”

Đỉnh Quang Anh hằn học cảnh báo Hoàng Thiên.Lão ta lấy băng Hắc Phong ra để dọa Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên ghét nhất là bị người khác uy hϊế͙p͙.

Nhìn thấy Đinh Quang Anh đe dọa mình như vậy, lửa giận trong lòng anh càng bùng lên mạnh mẽ.

“Ông đang định hù tôi đó hả?”

Hoàng Thiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Định Quang Anh đang nằm trêи mặt đất mà quát lên.

Vũ Thanh ở bên cạnh quan sát mọi chuyện, không khỏi lắc đầu.

Thầm nghĩ: Đinh Quang Anh ơi là Đinh Quang Anh, ông còn không hiểu rõ cậu chủ nhà chúng ta sao, lại còn dám uy hϊế͙p͙ cậu †a? Thật đúng là không màng sống chết mà.

Đinh Quang Anh không sợ hãi khi nhìn thấy Hoàng Thiên như thế, ngược lại ông ta còn tức giận hơn, tức đến thắt cả tim.

€ó vẻ như chơi cứng với Hoàng Thiên không có tác dụng.

Nghĩ đến đây, Đinh Quang Anh xảo quyệt vội vàng cố nặn ra một nụ cười, nói với Hoàng Thiên: “Hahaha, em trai Thiên, tôi lúc nấy là đùa với cậu thôi. Chúng ta cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.

Cậu cũng đánh gấy một tay của tôi rồi, hôm nay đến đây thôi nhé?c Nhìn Đinh Quang Anh biến đổi như tắc kè hoa, Hoàng Thiên càng cảm thấy phản cảm với lão già này.

“Nếu ông con mẹ nó cứng rắn đến cùng thì tôi còn thấy nể ông! Sao? Hù tôi không được thì quay sang giả vờ sợ sệt?”

Hoàng Thiên khinh thường nhìn Đinh Quang Anh, hỏi lão ta.

Đinh Quang Anh giận đến nổ phổi, không biết Hoàng Thiên định làm gì mình.

“Em trai Thiên, không đánh nhau thì không quen biết mà, về sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, hôm nay tha cho tôi một mạng, thấy thế nào?”

Vì sống sót, Đinh Quang Anh đã hoàn toàn không quan tâm đến thể diện.

“Ha ha, ngay trước mặt bao nhiêu thuộc hạ như vậy, ông xem lại bộ dạng của mình đi!

Chó vẫy đuôi mừng chủ sao, không ngại mất mặt sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng.

Đinh Quang Anh suýt nữa phun máu, ông ta không ngờ rằng Hoàng Thiên thật sự nói như vậy với mình!

Đây chính là làm nhục ông ta, không thể chịu đựng nổi.

“Vậy cuối cùng là cậu muốn thế nào?”

Đinh Quang Anh hét lên với Hoàng Thiên.

“Còn dám hét lên với tôi?”



Hoàng Thiên cau mày, hung hăng đá vào miệng Đinh Quang Anh.

“Gái”

Đỉnh Quang Anh thê thảm, bị Hoàng Thiên đá một cước vào miệng, hét lên thảm thiết.

Vốn dĩ Đinh Quang Anh cũng không còn trẻ, hàm răng cũng không chắc như những người trẻ tuổi, bị cú đá cực mạnh của Hoàng Thiên một cước đạp vào, rụng mất cả bốn cái răng cửa.

Đinh Quang Anh rủa thầm Hoàng Thiên trong lòng, đã ghi hận với Hoàng Thiên, nhất định phải báo thù cho bằng được.

Hoàng Thiên cũng rất rõ ràng, mối thù hôm nay với Đỉnh Quang Anh phải giải quyết cho xong.

Cho dù không ác ý ngược đãi Đinh Quang Anh, lão già này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nếu đã như vậy thì chẳng bằng hôm nay cứ chơi cho đã.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên không chút khách khí. Đinh Quang Anh đã ngã xuống đất nhưng Hoàng Thiên vẫn tiếp tục đá một cách hung bạo.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Dáng người Đinh Quang Anh gầy gò, khô héo, tuổi tác đã cao làm sao có thể chịu được sự đánh đập của Hoàng Thiên?

Trong vòng ba phút, Đinh Quang Anh không thể nhịn được nữa, máu me đầy mặt, đau khổ cầu xin.

“Tôi phục, tôi phục rồi, cậu đừng đá nữa…”

Đỉnh Quang Anh khóc nức nở cầu xin Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên còn chưa trút giận xong, làm sao mà dừng được?

“Hôm nay tôi phải để cho ông nhớ thật lâu.

Hoàng Thiên tức giận nói, đánh thêm một hồi nữa.

Đinh Quang Anh bị đánh đến mức toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, cảm thấy xương cốt già nua này sắp rã ra từng mảnh.

Con mẹ nó, tên Hoàng Thiên này cũng quá hung ác rồi đó?

Đinh Quang Anh thầm oán trách trong lòng, hận Phan Hạo đến chết đi sống lại. Nếu không phải tại Phan Hạo dùng tiền thuê ông †a đến đối phó với Hoàng Thiên thì ông ta cũng đâu ra nông nỗi này.

Nếu biết trước như vậy, cho dù Phan Hạo có đưa 100 tỷ thì Đinh Quang Anh cũng không thèm nhận.

“Cậu đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì tôi chết mất!”

Đinh Quang Anh vừa khóc vừa nói.

Hoàng Thiên cảm thấy cơn tức giận của mình cũng coi như đã tiêu tan thì mới chịu dừng lại.

Nhìn Đinh Quang Anh bị đánh như chó chết, Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Lão già, đừng có vì tiền mà làm chuyện xấu, cẩn thận ngày nào đó đụng phải tôi thì tôi lại cho ông một bài học.”

“Tôi biết, tôi biết, hôm nay tôi đã gặp được người có thể trừng trị mình…”

Đinh Quang Anh đáp lại Hoàng Thiên một cách yếu ớt.

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, anh không có thời gian nói chuyện phiếm với đám người này, nóng lòng muốn về nhà gặp Lâm Ngọc An.

“Đi thôi.”

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh gật đầu, bước lên xe, nhanh chóng lái xe chở Hoàng Thiên rời khỏi đây.

“Cậu chủ, hôm nay cậu đánh Đinh Quang Anh ác như vậy, lão ta nhất định sẽ báo thù.”

Vũ Thanh nhắc nhở Hoàng Thiên.

“Haha. tôi biết, cứ kệ lão ta đi.”

Hoàng Thiên cười lạnh.

Vũ Thanh không nói gì thêm nữa, cũng đã giữa trưa, anh ta và Hoàng Thiên đã vào đến thành phố Bắc Giang.