Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 233: Tôi không dám nữa




“Mẹ kiếp, ông nói ông là cậu ai cơ?”

Hoàng Thiên phẫn nộ quát lên, xông về phía Tiêu Tử Phong túm chặt lấy tóc của ông ta rôi lôi ông ta đi.

“A, câu làm gì đó?”

Tiêu Tử Phong đau tới kêu gào thảm thiết, đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, cứ thế bị Hoàng Thiên dễ dàng lôi đi.

Rầm rầm rầm rầm…

Tôi nay Hoàng Thiên thực sự tức giận, nhịn không được mà muốn dọn sạch đám cặn bã rác rưởi này. Anh túm chặt lấy tóc của Tiêu Tử Phong rồi liên tục nện đầu của Tiêu Tử Phong xuống bàn.

Kèm theo từng tiếng râm rập là tiếng la ó của Tiêu Tử Phong, đầu của ông ta lúc này đã sưng to như quả dưa hấu, trêи trán bầm tím rướm máu, mũi thì máu tuôn ra như mưa.

“Con mẹ nó… Hoàng Thiên, con mẹ nó, sao mày dám đánh tao như vậy chứ…”

Tiêu Tử Phong bị Hoàng Thiên đánh cho sắp trở thành tên ngu mất rồi, ông ta vẫn còn dám lớn tiếng mắng Hoàng Thiên.

Lửa giận của Hoàng Thiên vốn đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm giờ lại bị Tiêu Tử Phong mắng như vậy sao anh có thể bình tĩnh nổi chứ?

“Ông khiến miệng ông trở nên thật là bẩn tưởi.”

Hoàng Thiên giận giữ quát lên, lại túm chặt lấy tóc của Tiêu Tử Phong rồi lôi đầu ông ta lên, một tay khác của anh thì cầm một cái ly thủy tinh, sau đó nện thẳng nó vào mồm của Tiêu Tử Phong.

Bụp!

“Áá..”

Ly thủy tinh bị nện nát bấy, còn Tiêu Tử Phong đau đến mức gào lên như lợn bị chọc tiết, bốn chiếc răng của của lão thì bị đập văng ra khỏi miệng.

Những mảnh thủy tỉnh tan vỡ găm đầy lên mặt Tiêu Tử Phong, lúc này gương mặt của ông ta đã bị hủy và có thể dùng hai cứ “đáng sợ” để hình dung.

Cơn phẫn nộ của Hoàng Thiên vẫn chưa hê nguôi ngoai, lão già này còn dám đem mẹ anh ra để chửi khiến anh thực sự có suy nghĩ giết chết ông ta.

Hoàng Thiên tiếp tục cầm lên một cái ly dây, không bản không được, nếu đêm nay anh ta không lấy lại được thể diện của mình thì sau này anh ta sẽ không thể nào tiếp tục lăn lộn ở thủ đô được nữa, anh ta sẽ bị người người mắng chửi, cười nhạo.

“Hoàng Thiên! Nếu mày nói xin lỗi tao ngay lập tức thì mọi chuyện hôm nay của chúng ta coi như xong!”

Phan Hạo chỉ thẳng vào mặt Hoàng ‘Thiên mà dõng dạc quát lên.

Ở đây ai cũng nhận ra Phan Hạo chỉ đang mạnh miệng mà thôi chứ thực ra anh ta cũng đang rất rén, anh ta đang cố gắng cắn răng mà tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng vậy thôi.

Bây giờ Hoàng Thiên thực sự cảm thấy phiền hà với đám người này, lần đầu tiên về thủ đô thì đã gặp phải cái chuyện đen đủi như thế này, lại còn gặp phải một đống “cực phẩm, thực sự là quá mệt mỏi mà.

Lại còn phải nhìn thấy tên Phan Hạo gào thét trước mặt mình thì Hoàng Thiên thấy bực mình, thực sự không kiên nhẫn nổi nữa.

Rầm!

Hoàng Thiên còn chẳng muốn nghe thêm bọn này sủa bậy thêm câu nào nữa, anh không nói câu nào, chân đá một phát thật mạnh vào bụng của Phan Hạo!

“Aa..

Phan Hạo kêu thảm thiết một cái, cơ thể như cánh diều đứt dây bay thẳng ra phía xa.

“Phút.

Phan Hạo nằm bệt dưới đất, mặt mũi trắng bệch, miệng thì ộc ra từng ngụm máu đỏ au, hẳn là anh ta đã bị tổn thương phần nội tạng.

Mọi người xung quanh thấy một màn này thì khϊế͙p͙ sợ vô cùng, ánh mắt mọi người đều trợn trừng nhìn cảnh này, nhưng không ai dám hé răng nói lời nào.

Một cú đá này thực sự quá mạnh, dùng hết lực cứ như muốn đá chết Phan Hạo vậy, một chút cũng không lưu tình.

Tới giờ phút này, tất cả những người có mặt ở đây đều biết thêm về sự tàn nhẫn của con trai nhà họ Hoàng. Trước đây mọi người cũng chỉ nghe nói qua về Hoàng Thiên, nhưng anh ấy cũng chưa từng xuất hiện ở thủ đô suốt hơn mười năm rồi nên chẳng có mấy người nhớ được cái tên Hoàng Thiên này.



Thế nhưng đêm nay Hoàng Thiên vừa xuất hiện đã khiến thủ đô dậy sóng, nổ tung cả cái thủ đô này.

Ai cũng biết, ngày mai tin tức đứng đầu mọi bản tin sẽ là Phan Hạo bị đá đến trọng thương.

Những năm nay ở trong thủ đô, Phan Hạo chính là kẻ có tiếng ở cả đất thủ đô, đã phải chịu thiệt bao giờ đâu? Ai lại dám đánh anh ta kia chứ?

Nhưng đêm nay Phan Hạo bị đánh, còn bị đánh rất thảm, đánh đến mức mà hộc cả máu mồm.

Tên tóc undercut chỉ biết đứng ngây người ở đó cùng với anh ta còn có ba tên đàn em, tất cả đều treo vẻ mặt ngu hết cả người, đứng như trời trồng ở đó, còn không dám cả thở mạnh một cái, bọn họ sợ Hoàng Thiên xử luôn cả bọn.

“Các cậu còn nhìn cái gì? Đại ca của các cậu bị đánh như vậy mà các cậu không xông lên báo thù có anh ta à?”

Giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lẽo vô cùng, anh nhìn chằm chằm tên đầu undercut và nói.

Tên đầu undercut nghe thấy vậy thì cả người lạnh toát, loạng choạng lùi lại vài bước chứ nào dám xông lên đánh ai.

Thấy Hoàng Thiên chỉ đứng im ở đó thôi mà tỏa ra khí thế bức người, trái tim tên đầu undercut không nhịn được mà run rẩy, nói đùa chứ, kể cả cho tên này mười cái lá gan nữa cũng không dám đánh nhau cùng Hoàng Thiên.

“Hoàng… anh Hoàng Thiên, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất thôi, tôi thấy việc hôm nay chỉ nên dừng ở đây thôi, ngừng tất thảy đi”

Tên đầu undercut nhìn Hoàng Thiên rồi run rẩy nói ra.

“Mày là cái quái gì mà có tư cách khuyên bảo ta?”

Hoàng Thiên trừng mắt nhìn anh ta rồi lại đá ra một cái khiến tên này bay thẳng ra ngoài.

Rầm một cái thật lớn, tên đầu undercut bị Hoàng Thiên đá cho nằm rạp trêи mặt đất, nhưng ít ra anh ta khá hơn Phan Hạo chút, anh ta vẫn còn có thể gắng gượng đứng lên được.

Tên này bị đánh xong không dám chửi, một tiếng rêи cũng không dám, đứng tại chỗ ôm bụng, anh ta đau tới mức mồ hôi lạnh trêи trán tuôn ra như mưa.

“Ba người các cậu có muốn lên khoa tay múa chân hay khua đường quyền nữa sao?”

Hoàng Thiên lần lượt chỉ vào từng tên đàn em của Phan Hạo rồi lớn tiếng quát.

Ba tên đàn em hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên, cả bọn dùng hết sức lắc mạnh đầu mình, ai dám lên đánh với Hoàng Thiên nữa cơ chứ.

Vũ Thanh nhìn thấy mọi chuyện xảy ra từ đầu tới cuối rồi gật đầu cười.

Anh ta biết mình bỏ công bỏ sức là rất xứng đáng, thực lực của cậu chủ đã mạnh lên rất nhiều, nếu dùng nó để đối phó mấy người bình thường này thì không có vấn đề gì, thực sự là dễ như trở bàn tay.

Hứa Du cũng chứng kiến tất cả chuyện này, xem xong thì ông ta cảm thấy kính nể Hoàng Thiên từ tận đáy lòng.

Ông vốn tưởng rằng Hoàng Thiên này chẳng qua là ỷ vào gia thế khổng lồ của cha mình thôi, nhưng qua sự việc tối nay thì ông ta nhận ra, Hoàng Thiên và đám con cháu quyền quý khác không giống nhau, anh chắc chắn là người có thực lực tuyệt vời…

Hứa Du cũng rất muốn làm thân với Hoàng Thiên, thế nhưng hôm nay không phải thời cơ tốt để làm chuyện đó, bởi vì dù sao ông ta cũng đến đây vì được Phan Hạo gọi tới giúp đỡ anh ta đối phó Hoàng Thiên thế nên anh ấy nhất định sẽ phản cảm với ông.

Quả thật là như vậy, Hoàng Thiên không có một chút thiện cảm nào với Hứa Du cả.

Hoàng Thiên cho rằng nếu không phải do anh là con trai của nhà họ Hoàng liệu Hứa Du sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh thế sao? Hiển nhiên là không thể nào, ông ta sẽ vì để lấy lòng Phan Hạo mà sẽ quay sang đối phó anh.

Thế nên, người tên Hứa Du này cũng chỉ là loại người ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, gặp kẻ mạnh hơn thì xun xoe nịnh bợ, loại người này, từ trước đến nay Hoàng Thiên đều chẳng thèm ngó ngàng tới.

“Cậu chủ, chúng ta về thôi.”

Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên, anh ta cảm thấy đêm nay thực sự quá hồn loạn rồi, nên về nhà sớm để hưởng an bình thì tốt hơn.

Hoàng Thiên vẫn luôn muốn nhanh rời khỏi nơi này lâu rồi, nhưng lúc này khóe mắt anh lại nhìn thấy Lương Thiên Vũ, lập tức anh mắt anh lại trêи lạnh lẽo kinh khủng.

Mọi việc lúc nào cũng phải xử lý từ căn nguyên, gốc rề thì mới có hiệu quả, mà mọi chuyện hôm nay đều do tên Lương Thiên Vũ mà ra. Còn có cả lão già Tiêu Tử Phong kia nữa, hai người này thực sự quá đáng ghét.

Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên bông quay sang nói với Vũ Thanh: “Không được, đêm nay ta phải làm cho đám người này phục mới thôi.”

“Hả?”



Vũ Thanh nghe thấy Hoàng Thiên nói như vậy thì mới đầu còn chưa hiểu chuyện gì nhưng rất nhanh ánh cũng hiểu ngay Hoàng Thiên muốn làm gì.

Lần này Hoàng Thiên đúng là gặp phải quá nhiều chuyện khiến anh phiền lòng, nếu không phải do tâm lý anh đủ mạnh mẽ thì khả năng đã sớm điên mất rồi.

Thế nên Hoang Thiên là cho đám người này phải chịu phục mới thôi, nếu dễ dàng tha cho bọn người này thì bọn họ sẽ lại ôm tâm lý may mắn đi tìm chết lần nữa, sẽ lại xuất hiện để làm phiên đến anh, loại người thế này cũng không phải lần đầu tiên anh mới gặp.

“Vâng, cậu chủ, tôi sẽ phụ giúp cậu.”

Ánh mắt Vũ Thanh dần trở nên lạnh lẽo, anh gật đầu nói với Hoàng Thiên.

Ý như mặt chữ, mặc kệ tối nay Hoàng Thiên muốn làm cái gì thì chắc chăn Vũ Thanh sẽ theo anh, sẽ dùng hết sức mình hoàn thành điều anh muốn.

Trái tim Lương Thiên Vũ co chặt lại, thằng này từ nấy vẫn luôn trốn trong góc, anh ta vốn là muốn trốn đi thế nhưng lại phát hiện ánh mắt của Hoàng Thiên thi thoảng lại liếc về phía của anh ta, chẳng hề có một cơ hội nào để chạy cả.

Bây giờ lại nghe Hoàng Thiên nói những lời này khiến Lương Thiên Vũ thực sự cuống cuồng, không ổn, không ổn.

“Anh Thiên, kha kha kha, em không ngờ anh lại mạnh mẽ như vậy đấy, cậu Phan Hạo cũng bị, cũng bị anh đánh cho thê thảm như vậy, ha ha.”

Lương Thiên Vũ cười một cách đầy ti tiện, anh ta chẳng biết làm gì khác vào lúc này ngoài việc nịnh hót Hoàng Thiên cả, chỉ mong sao làm cho anh bớt giận mà tha thứ cho Lương Thiên Vũ anh một lần.

“Lương Thiên Vũ, cậu không cần phải nói mấy lời buồn nôn đó nữa, cái lúc cậu ở sau lưng tôi bày mưu đặt kế hãm hại tôi thì cậu đem cái “anh Thiên” đó vứt đi đâu rồi?”

Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.

Lương Thiên Vũ biết mình đuối lý, khó lòng mà bao biện tiếp được cho mình. Hiện giờ Hoàng Thiên đã biết rõ bộ mặt thật của anh ta nên anh ta có giả bộ thế nào cũng là vô Ích.

“Anh Thiên, tất cả đều do em sai rồi, do em dại dột, lẽ ra em không nên ngu muội nghe lời lão Tiêu Tử Phong dụ dỗ, là em có lỗi với anh, là em có lỗi với anh,…”

Lương Thiên Vũ vừa khóc thảm thiết, vừa quỳ xuống trước mặt anh, mỗi câu xin lỗi lại tự đánh mạnh vào mặt mình, không hề để ý hình tượng, thân phận, mặt mũi gì cả.

Lương Thiên Vũ không thể không làm vậy, hôm nay anh ta đã gây ra chuyện náo loạn lớn như vậy chắc chắn Hoàng Thiên sẽ không tha cho anh, anh ta có thể sẽ bị đánh đến tàn phế mất.

Hoàng Thiên nhìn bộ dạng thảm hại của Lương Thiên Vũ không khỏi nhíu chặt mày Nhưng mà nếu thằng này thực sự ăn năn hối lỗi, thành tâm thừa nhận sai lầm của mình thì Hoàng Thiên đúng là sẽ tha cho anh ta một con đường sống.

Không biết lời nói của Lương Thiên Vũ thật giả thế nào nhưng quả thực tên này biểu hiện ra rất thành thật.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không hề ngăn cản hành động của Lương Thiên Vũ, trước cứ để cho tên này tự tát chính mình xong rồi nói tiếp.

Hoàng Thiên không lên tiếng nên Lương Thiên Vũ cũng không dám dừng lại, từng cái, từng cái tát dùng hết sức vả vào mặt để thừa nhận sai lâm trước Hoàng Thiên.

“Còn ông, ông định thế nào?”

Hoàng Thiên lại nhìn về phía khác, nơi Tiêu Tử Phong đang ở đó mà lên tiếng hỏi Tiêu Tử Phong biết rõ đêm nay nát bét rồi, Hoàng Thiên đang muốn dọn sạch sẽ bọn họ, tránh để họ làm phiền tới anh lần nữa.

Nhưng Tiêu Tử Phong không thể hành động như Lương Thiên Vũ được, dù sao ông †a cũng đã ba, bốn mươi tuổi rồi, không thể làm chuyện mất mặt như vậy được.

“Hoàng Thiên, cậu muốn xử tôi thế nào?”

Tiêu Tử Phong không thèm giả vờ, lớn giọng hỏi Hoàng Thiên.

“Cũng giống như Lương Thiên Vũ, tự vả đi”

Hoàng Thiên hời hợt nói.

Cứ bỏ qua cho ông ta như vậy? Nào có cái giá rẻ đó chứ!

Trái tim của Tiêu Tử Phong như quặn lại.

cái việc tự vả vào mặt mình, ông ta không làm được.

Nhưng nếu không làm theo lời của Hoàng Thiên thì anh cũng sẽ không tha cho ông.

Do dự một hồi lâu, Tiêu Tử Phong quyết định quyết định kiên trì không vả mặt, ông ta cứng rắn nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, cậu đừng có mà quá đáng! Tốt xấu gì tôi cũng là cậu của cậu, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy chứ?”