Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 231: Ông còn muốn làm chỗ dựa cho tên này sao?




Thấy Vũ Thanh có vẻ quen mắt nên Hứa Du không kìm được mà đánh giá anh ấy cẩn thận một lúc lâu, ánh mắt săm soi đầu thì không ngừng hồi tưởng.

Vũ Thanh thấy tên này nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lại không khỏi cảm thấy hơi sởn da gà, nghĩ thầm, nhìn quái gì mà nhìn? Ông đây cũng không phải mỹ nữ, có gì đáng xem vậy chứ?

“Ông nhìn cái quái gì?”

Vũ Thanh hơi khó chịu rồi, anh lên tiếng hỏi Hứa Du.

Đám người xung quanh đang chờ xem trò vui thì nghe Vũ Thanh nói vậy bỗng giật nảy mình.

Những người này đều sống ở thủ đô nên đều biết Hứa Du, người tên Hứa Du này ở thủ đô rất có tiếng tăm.

Trong thế giới ngâm của thủ đô, cái tên Hứa Du chắc chắn là một trong ba cái tên nổi tiếng nhất. Bất kể gia tộc có tên tuổi hiển hách thế nào cũng đều khá nể mặt Hứa Du.

Không phải vì lý do câu kỳ gì chỉ đơn giản họ muốn sự nghiệp của mình bình an, thế thôi.

Bởi vì thủ đoạn là việc của Hứa Du rất thâm, hơn nữa thế lực của ông ta cũng rất khổng lồ, đám đàn em, thuộc hạ đa phần đều là dân liêu mạng, cái gì cũng dám làm, cũng vì vậy mà địa vị của Hứa Du ở thủ đô được xác định.

Thế nhưng vừa rồi Vũ Thanh lại dùng loại thái độ kia nói chuyện với Hứa Du nên mới khiến mọi người ở đây đều vì sự dũng cảm của Vũ Thanh mà chảy mồ hôi hột.

“Vũ Thanh lúc nào cũng điên thế sao?

Vậy mà dám nói chuyện kiểu đó với anh Du, còn không thèm để anh Du vào mắt luôn.”

“Đúng vậy, tuy Vũ Thanh rất có tiếng nhưng dù sao anh ta cũng rời thủ đô được mười năm rồi, sao có thể bì được anh Du chứ?”

“Cũng không nên nói vậy, ta nhìn thì thấy anh Du không mạnh bằng Vũ Thanh được…”

Đám khách lại âm thâm bàn luận với nhau, bọn họ cảm thấy đêm nay thực quá náo nhiệt, cứ như hội ngộ anh tài vậy, càng ngày càng có nhiều nhân vật kinh khủng xuất hiện.

Hứa Du bị Vũ Thanh nói như vậy thì trong lòng cũng không vui, nhưng ông ta là người thanh lịch, sẽ không dễ dàng nổi trận lôi đình đến thế.

Giờ vẫn còn chưa biết danh tính của đối phương ra sao, Hứa Du không muốn hành động lỗ mãng để tránh đắc tội với những người không thể đắc tội. Ông ta ở trong thủ đô lăn lộn lâu như vậy những điều căn bản luôn phải biết, không nhịn được những điều cỏn con thế này thì sao thành nổi việc lớn, ông ta vẫn còn muốn sống ở thủ đô lâu dài.

Đã có cách nghĩ như vậy nên ông ta không ngại xuống nước trước, Hứa Du gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi mỉm cười nói với Vũ Thanh: “Người anh em, tôi thấy cậu rất quen mắt, không biết đã từng gặp qua lần nào chứ?”

Vũ Thanh không có ấn tượng gì với Hứa Du, dù sao năm đó, khi mà Vũ Thanh hô mưa gọi gió ở thủ đô thì lúc ấy Hứa Du chỉ là tên côn đồ đầu đường xó chợ ở dưới chót thôi, nên Vũ Thanh không biết Hứa Du cũng là điều bình thường.

“Vậy sao? Thôi, chỉ là nhìn quen mắt thôi cũng chẳng có gì đáng nói cả. Giờ sao, ông mang theo nhiều đến như vậy hẳn là muốn bảo kê cho tên Phan Hạo này nhỉ?”

Vũ Thanh lạnh lùng hừ một tiếng rồi hỏi Hứa Du.

Hứa Du càng cảm thấy không vui, ông ta cảm thấy như thế này quá mất mặt, ở cái thủ đô này có mấy người dám dùng loại thái độ này nói chuyện với ông ta chứ? Chuyện này cứ như mặt trời mọc đằng tây vậy.

Đến ngay cả cha mẹ của Phan Hạo hay Lương Thiên Vũ khi nói chuyện với ông cũng không dám như thế này “Ha ha, cậu nói không sai, tôi nghe nói cậu Phan Hạo bị người ta đánh nên định qua ghé chút xem thế nào.”

Hứa Du cười lạnh một cái, giọng điệu cũng không còn khách khách khí khí như vừa rồi nữa.

Đương nhiên là Vũ Thanh cũng chẳng thèm quan tâm Hứa Du có khách khí hay không, với địa vị của anh ấy, từ lâu đã không thèm quan tâm tới mấy lời nịnh nọt đầu môi chót lưỡi rồi.

“Người đánh Phan Hạo chính là tôi, sao, giờ ông muốn giải quyết thế nào?”

Hoàng Thiên đứng đó, mặt không biểu hiện gì chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Lúc này ánh mắt của Hứa Du mới quay lại trêи người Hoàng Thiên, ông ta rất ngạc nhiên nhìn anh.

Từ cách Hoàng Thiên ăn mặc thì có thể thấy anh không có gì đặc biệt, bởi cách ăn mặc quá bình thường, đặt trong một đám người thường thì chẳng khác nhau là bao.

Nhưng mà, một người trẻ tuổi bình thường dám đánh Phan Hạo ra thế kia không? Chẳng nhẽ sợ mình sống quá lâu sao?

Trong nội tâm Hứa Du vô cùng nghi hoặc, ông ta bỗng nhận ra, sự việc tối ngày hôm nay quá kỳ quặc, nhất định phải cẩn thận hơn.



“Xin hỏi cậu là ai?”

Hứa Du nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, lạnh giọng hỏi.

“Ông không xứng được biết.”

Hoàng Thiên chưa từng nể mặt tên Hứa Du này một chút nào mà càng ngày càng có thái độ không coi ông ta ra gì.

Hứa Thiên nghe Hoàng Thiên nói như vậy thì thật sự bị chọc giận rồi.

Ông ta cũng nhận ra đối phương chỉ có duy nhất hai người bọn họ, người này kiêu ngạo, kẻ sau còn kiêu ngạo hơn, không biết bọn họ dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo đến vậy.

“Bọn họ rốt cuộc là ai?”

Hứa Du biết không hỏi được gì từ phía Hoàng Thiên đành gãi đầu quay sang hỏi Phan Hạo.

Lòng Phan Hạo thì đang nóng như lửa đốt, anh ta cứ tưởng Hứa Du vừa đến sẽ lập tức xông vào cho Hoàng Thiên một trận chứ!

Nhưng thật không ngờ Hứa Du đến còn không đánh ngay mà còn kiên nhãn phí lời hỏi thăm ba bốn câu nữa chứ!

“Anh quan tâm bọn họ là ai làm gì! Chơi chết bọn họ là được rồi!

Phan Hạo vội la lên.

Hứa Duy nghe Phan Hạo nói vậy thì trừng mắt, trong lòng mắng thầm Phan Hạo, nói thế mà cũng nghe được à, thủ đô là đầm rồng hang cọp, ngọa hổ tàng long, kẻ tài nhiều như lá rụng mùa thu, nơi nơi đều có những kẻ nguy hiểm, sao có thể muốn làm gì là làm chứ? Đây chẳng khác nào chán sống ở cái đất này rồi!

“Không được, tôi phải biết rõ bọn họ là ai rồi mới có thể giúp cậu.”

Hứa Du đối với chuyện thân phận của người mình sắp gây chuyện thì rất là cố chấp, đây cũng là bình thường, dù sao ông ta cũng chỉ muốn đánh một trận mà mình chắc chắn sẽ không thua thôi. Huống chỉ bên đó còn có một người nhìn rất quen mắt, người mà ông †a có ấn tượng như vậy chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

“Anh Du, người hơn ba mươi tuổi kia gọi là Vũ Thanh, còn người trẻ tuổi kia là con trai của nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên…”

Đúng trong lúc tình thế giằng co thì một thanh niên tầm khoảng hai mươi tuổi tới gần, nhỏ giọng nói với Hứa Du về hai người.

Hít…

Hứa Du hít sâu một hơi, trong lòng cảm giác như vừa dạo qua quỷ môn quan vậy, đúng là nghĩ mà sợ.

Nhưng đi với đó ông ta cũng thấy may mắn, may mắn vừa rồi mình cẩn thận không hành động lỗ mãng, lằng nhằng nửa buổi thì ra người đánh Phan Hạo, con trai nhà họ Phan lại là Hoàng Thiên, con trai nhà họ Hoàng!

Mà người đứng cạnh con trai nhà họ Hoàng là ai? Chính là người hô mưa gọi gió ở thủ đô mười năm về trước, Vũ Thanh! Hai vị này ai cũng không thể trêu vào, vậy mà suýt chút nữa, Hứa Du ông…

Nhưng mà nghe nói là con trai nhà họ Hoàng đã mất tích từ mười năm trước rồi cơ mà, giờ sao đột nhiên lại trở về?

Trong lòng Hứa Du thầm suy tính mấy chuyện này, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi mồ hôi trêи trán ông ta ngăn không được mà chảy như mưa.

Phan Hạo thấy có người nói thân phận của hai người Hoàng Thiên cho Hứa Du thì trong lòng lạnh toát.

Hứa Du đã biết thân phận của Hoàng Thiên và Vũ Thanh liệu còn dám ra tay nữa sao?

“Mẹ kiếp, ai mướn mày mà lắm lời thế!

Phan Hạo hung hăng đánh người thanh niên vừa nói cho Hứa Du một cái, rồi trừng mắt nhìn anh ta.

Người thanh niên này vốn chỉ muốn lập công với Hứa Du thôi nhưng không ngờ lại vô tình đắc tội với Phan Hạo, nên khi bị anh ta trừng mắt thì sợ đến rụt cổ lại.

“Thì ra là cậu Hoàng Thiên, và, và anh Vũ Thanh!”

Hứa Du nói còn hơi lắp bắp, trêи mặt tươi cười rồi cúi đầu khom lưng chào hỏi Hoàng Thiên và Vũ Thanh.

Mọi chuyện biến đổi quá nhanh khiến người ta không theo kịp. Vừa rồi Hứa Du còn hùng hùng hổ hổ đem theo một đám người xông đến, trong rất là khí thế thế mà bây giờ khi vừa nghe đến tên của Hoàng Thiên và Vũ Thanh thôi thái đó đã lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, quả thật là một cú bẻ lái xuất sắc.



Điều này xảy ra, thực chất Hoàng Thiên cũng đoán trước được, dù sao ở cái đất thủ đô này thì người dám cùng nhà họ Hoàng đối đầu trực tiếp thì quả thật là không có.

À, cũng không hẳn, còn có những kẻ đầu óc ngu sỉ, tứ chỉ phát triển và ngại sống quá dài mới dám liều mạng cùng nhà họ Hoàng, như tên Phan Hạo này là ví dụ điển hình.

Mà tất cả những chuyện này cũng đều do tên Lương Thiên Vũ kia quá thâm, anh ta không dám đối đầu trực diện với nhà họ Hoàng nên mới dùng thủ đoạn mượn dao giết người để hại Hoàng Thiên, đáng tiếc đây lại là con dao cùn. Nhưng tính ra Lương Thiên Vũ cũng thông minh hơn Phan Hạo nhiều.

“Bây giờ ông có còn muốn đứng ra làm chỗ dựa cho tên Phan Hạo này sao?”

Hoàng Thiên vừa nhìn Hứa Du vừa hỏi.

Hứa Du còn dám đứng ra bảo vệ cho Phan Hạo sao? Vì kết bè với Phan Hạo để đắc tội với Hoàng Thiên sao? Không đáng!

Mà coi như không có gia thế nhà họ Hoàng đi chăng nữa thì ông ta không giúp Phan Hạo nữa, ông ta không dám! Vũ Thanh đứng ngay đó sao ông ta dám chứ! Vũ Thanh chính là “chiến thần” trong truyền thuyết, người mà với chỉ một cái tên cũng từng khiến cho từng kẻ sống trêи đất thủ đô vừa sợ hãi vừa nể phục. Sao ông ta dám liều mạng với nhân vật như vậy chỉ để cứu Phan Hạo chứ?

“Không, không, không, tất nhiên là không rồi. Xin cậu Hoàng Thiên đừng hiểu lầm, tôi chỉ là chủ nhân của quán rượu này, vô tình nghe thấy ở đây xảy ra chuyện nên đến đây xem tình hình thế nào thôi.”

Hứa Du vội vàng vừa xua tay vừa cười giải thích với Hoàng Thiên.

“A, thì ra ông là chủ nhân của nơi này sao. Nếu như vậy thì, có kẻ dẫn theo người đến gây chuyện trong quán của ông thì ông mặc kệ sao?”

Hoàng Thiên hỏi Hứa Du.

Hứa Du giật mình, rồi lại lập tức trưng ra mặt cười rồi nói: “Nếu có chuyện như vậy, tôi là chủ quán đương nhiên phải quản rồi! Cậu Hoàng Thiên, không biết là kẻ nào dẫn theo người tới quán của tôi gây sự vậy?”

Hoàng Thiên chỉ vào Phan Hạo cùng với mấy tên đàn em mà anh ta mang tới rồi nói: “Chính là vị con trai nhà họ Phan này, anh ta mang theo bốn tên đàn em tới gây sự, vừa rồi còn muốn xông lên đánh hội đồng nữa kia.”

Điều này…

Biểu cảm trêи mặt Hứa Du méo xệch, ông ta cảm thấy hôm nay thật đau đầu.

Ý của Hoàng Thiên làm sao mà ông ta có thể không hiểu được, ý anh là Phan Hạo chính là kẻ gây rối trong quán của ông ta rồi để ông ta xử lý Phan Hạo.

Nhưng sao ông ta dám chứ? Nhà họ Phan cũng không phải dễ dây vào, nhà họ Phan chính là nhà có sức mạnh gần với nhà họ Hoàng nhất.

Huống chỉ, mục đích ban đầu của Hứa Du khi mang người tới đây là để giúp đỡ Phan Hạo đối phó Hoàng Thiên, giờ sao có thể nghe lời Hoàng Thiên xử lý Phan Hạo được?

“Sao? Cậu ta chính là người gây rối trong quán đấy, ông cứ như vậy bỏ qua sao?”

Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống hỏi Hứa Du.

Hứa Du mặt mày biến sắc, lau qua lau lại mồ hôi đang toát đầy ra trêи mặt, rồi chậm chạp đáp lại Hoàng Thiên: “Cậu Hoàng Thiên, cậu Phan Hạo mang người tới gây sự với cậu là do cậu ta không đúng, nhưng cậu cũng đã đánh cho cậu ta một trận rồi nên chuyện này cứ cho qua đi, được không?”

Hoàng Thiên nghe xong lời này hừ một tiếng xong cũng không tỏ thêm thái độ gì.

Điều này khiến Hứa Du sợ tới mức không dám hé răng nữa, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, sốt ruột.

Nhưng Phan Hạo lại tức giận vì bị đánh nên muốn trả đũa Hoàng Thiên, muốn mượn tay Hứa Du xử lý Hoàng Thiên, mặc dù không thành nhưng hiện tại Hoàng Thiên lại muốn trả đũa ngược lại…

“Anh Du, anh nói cái gì mà do tôi không đúng hả? Tôi dẫn theo người đánh Hoàng Thiên là có lý do cả! Hôm nay anh mà không cho tôi lời giải thích thỏa đáng thì tôi sẽ tự mình giải quyết! Nếu lát nữa quán rượu của anh có xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi!”

Phan Hạo giận giữ quát lên với Hứa Du.

Hứa Du nghe vậy thì sắc mặt dần trở nên khó coi, càng âm trầm hơn!

Lăn lộn bao nhiêu năm, nói gì thì nói thì cũng là một tên có tên tuổi, sao có thể để người ta chỉ thẳng vào mặt uy hϊế͙p͙, quát tháo như vậy mà không tức cho được.

“Cậu Phan Hạo, cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi sao? Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi thỏa mãn ý muốn của cậu, chính cậu tự giải quyết những gì mình gây ra đi!”

Hứa Du nói xong thì vung tay ra hiệu cho đám đàn em lui lại phía sau. Cũng bởi vì như vậy mà khiến xảy ra cảnh một mình Phan Hạo đối mặt trực diện với Hoàng Thiên.

Phan Hạo thấy tình cảnh xảy ra theo hướng này thì lập tức há hốc mồm, đây không phải điều anh ta muốn! Nếu Hứa Du không giúp anh ta thì anh ta phải làm sao bây giờ, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của Hoàng Thiên mà…