Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 230: Cho các người gọi người




Hoàng Thiên nghe được những lời của Lương Ngọc Lan thì không khỏi cảm thấy nực cười.

Quá đáng? Có quá đáng bằng chính bọn họ không?

Tôi đây ta chọc ai, phiên đến ai? Đang yên đang lành tự dựng bọn thiểu năng mấy người chạy đến tìm chết đó chứ!

Hoàng Thiên càng nghĩ lại càng cảm thấy lửa giận trong lòng cháy càng thêm mãnh liệt.

“Đừng có dùng bàn tay của cô chỉ vào mặt tôi, nếu không tôi sẽ cho cô phải hối hận”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói ra từng chữ, nhưng để lời này cũng những hành động trước đó của anh thì đây lại là câu nói đầy tính uy hϊế͙p͙ khiến cho Lương Ngọc Lan không khỏi hơi run lên kinh ngạc.

Nhưng cô ta có một niềm tin mãnh liệt rằng Hoàng Thiên sẽ không đánh phụ nữ, nhất là trước mặt nhiều người thế này thì sẽ càng không, vì như thế anh sẽ bị mang tiếng nên càng lớn gan.

“Hừ, anh không cần phải đe dọa tôi làm gì! Hoàng Thiên, đừng nghĩ rằng gia thế nhà anh lớn thì muốn làm gì thì làm, nhà anh lớn nhưng nhà họ Vương chúng tôi cũng không phải muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt đâu!

Hôm nay anh đánh anh trai cùng bạn trai của tôi ra thành như vậy, anh muốn thế nào đây?”

Lương Ngọc Lan không kiêng dè gì mà nói.

Hoàng Thiên cảm thấy loại phụ nữ này thật làm người ta chán ghét, trách không được vừa rồi cô ta còn diễn trò con bò trước mặt mình, thì ra là cũng là cá mè một lưới với đám Tiêu Tử Phong và Lương Thiên Vũ.

“Muốn thế nào? Tôi đã làm điều mình muốn rồi đó thôi, bọn họ bị tôi xử đẹp.”

Hoàng Thiên cười nhạt nói.

Lời này khiến cho Lương Ngọc Lan giận tím mặt, quát thẳng vào mặt Hoàng Thiên: “Anh đừng có mà phách lối, hôm nay chính tôi sẽ dạy dỗ anh Nói xong cô ta vung thẳng tay muốn quất lên mặt của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy hành động ngu xuẩn này của cô ta thì nhíu mày, anh biết rõ người đàn bà Lương Ngọc Lan này ỷ vào việc cô ta là phụ nữ nên làm vậy, nếu anh ra tay sẽ lại bị cô ta phun ra một tràng đạo lý khiến anh trở thành người sai.

Hoàng Thiên không phải loại đàn ông có thói gia trưởng, anh đúng là sẽ không đánh phụ nữ nhưng loại người này thực quá đáng ghét, nhất định phải dạy dỗ lại cho bớt cái thói hung hăng.

Bốp!

Hoàng Thiên nhanh nhẹn bắt được tay của Lương Ngọc Lan, còn chưa đợi cô ta phản ứng thì một cái tát ngược đã hôn lên má cô ta.

“A, anh dám đánh tôi!”

Lương Ngọc Lan bụm lấy bên má nóng rát của mình, hai mặt mở to, giận giữ trợn mắt nhìn Hoàng Thiên. Cô ta thực sự không nghĩ rằng, trước mặt bao người Hoàng Thiên lại dám vung tay tát cô ta.

“Thôi ngay mấy trò của cô đi, nếu còn dám gây rối nữa thì mọi chuyện không đơn giản chỉ vậy thôi đâu.”

Hoàng Thiên nói những lời cảnh cáo cuối cùng với Lương Ngọc Lan.

Một cái bạt ta này thật đúng là có hiệu quả tuyệt vời, Lương Ngọc Lan ăn xong một cái tát thì không còn dám làm trò điên khùng gì nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng đó không dám hé răng nửa lời, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Thiên lại như muốn ăn tươi nuốt sống.

Phan Hạo nhìn một màn này thì cảm thấy mặt lại càng trở nên nóng rát.

Bạn gái bị kẻ thù đánh như vậy, thân là bạn trai anh ta lại không dám làm gì, đến nói cũng không dám thì sau đó sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

“Hoàng Thiên, con mẹ mày, mày muốn chết sao!”

Phan Hạo bỗng nhiên quát lớn, rồi xông thẳng về phía Hoàng Thiên, dáng vẻ kia như thể đang liều cả mạng sống mà lao đến.

Hoàng Thiên thấy thế thì chỉ hừ lạnh một cái, từ trước đến nay, Hoàng Thiên anh chưa từng chủ động đi gây sự với ai, nhưng nếu có kẻ dám gây sự với anh thì kẻ đó chắc chắn không có một cái kết có hậu đâu!

Rầm!

Hoàng Thiên đá nghiêng một cái trung ngay chỗ hông của Phan Hạo khiến anh ta bay ra xa tới ba, bốn mét.

“A,aa..”

Phan Hạo lại bị Hoàng Thiên đạp cho phải hộc ra cả búng máu, kêu thảm một tiếng rồi lăn đùng ra mặt đất, miệng anh ta vẫn còn rêи hừ hừ, không còn đứng dậy nổi nữa.



Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì tất cả im như ve sầu mùa đông, không ai dám hé răng nửa lời. Những người này có ai không phải là con nhà quan, nhà giàu đâu, nên ai nấy đều hiểu rõ quan hệ của các gia tộc trong giới thượng lưu thế nào, hôm nay, họ lại có thể được chứng kiến tất mắt Lương Thiên Vũ và Phan Hạo bị người ngược đãi, còn thêm cả Tiêu Tử Phong nữa chứ. Ai cũng biết gia thế của Lương Thiên Vũ và Phan Hạo thế nào, còn Tiêu Tử Phong thì dù là không so được với nhà họ Lương và nhà họ Phan nhưng ít nhiều gì chị của ông ta cũng là bà chủ của nhà họ Hoàng, tất cả đều là nhân vật có máu mặt, tiếng tăm.

Nhưng ba người này, giờ phút này lại bị Hoàng Thiên đánh như đánh chó, là người đánh rất ung dung, người bị đánh lại chẳng có chút sức phản kháng nào.

Bây giờ, anh mắt mọi người nhìn Hoàng Thiên đã khác hẳn, ánh mắt bọn họ nhìn cậu cả của nhà họ Hoàng này chứa đầy sự hâm mộ, sùng bái.

“Không hổ là cậu cả của nhà họ Hoàng, thật sự quá khí phách.”

“Đúng vậy, nhưng đúng thật bất ngờ, Lương Thiên Vũ hóa ra lại là kẻ tiểu nhân âm hiểm xảo trá, bữa tiệc ngày hôm nay khả năng là chuẩn bị để hãm hại cậu Hoàng Thiên đây mà…”

“Chẳng nhẽ còn sai được sao, ngay từ lúc nãy tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi, chẳng hiểu sao Lương Ngọc Lan cứ cuốn lấy cậu Hoàng Thiên, thì ra là muốn…”

Mọi người cứ mòn năm miệng mười, người một câu, ta một câu mà xôn xao thảo luận, nhưng lời lẽ có vẻ như đều đứng về phía của Hoàng Thiên, ít nhất bọn họ còn biết phân biệt phải trái.

Nghe nhiều người xì xào bàn luận về mình như vậy thì Lương Thiên Vũ cảm thấy hôm nay thật đúng là mất cả chì lẫn trài, tiền mất tật mang, đã không làm gì được Hoàng Thiên thì chớ lại còn bị đánh, giờ lại còn bị người ta bàn tán cười nhạo nữa chứ.

Kể cả tên Phan Hạo cũng nghe ra chuyện gì xảy ra, giờ anh ta rốt cuộc cũng rõ tất cả chuyện hỗn loạn này là do Lương Thiên Vũ, anh ta bị bọn người Lương Thiên Vũ lợi dụng cả buổi, đến bạn gái anh ta là Lương Ngọc Lan cũng ngồi đó xem anh ta làm trò, khiến anh ta thành mũi đao để đối phó Hoàng Thiên, hại anh mất mặt rồi còn bị đánh nữa!

Nghĩ tới đây, sự hận thù trong lòng Phan Hạo gần như đổ ập hết lên đầu hai anh em Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc để tính sổ với hai người họ, dù hai anh em nhà họ Lương thật sự có lợi dụng anh ta đi chăng nữa thì vẫn có một sự thật không thể thay đổi là tên Hoàng Thiên mới là người đánh anh ta thê thảm như vậy, đây là sự thật rõ như ban ngày, không cách nào thay đổi! Vậy nên, hôm nay anh ta nhất định phải dạy lại tên Hoàng Thiên này cho ra trò, có như thế mặt mũi đã mất của anh ta mới có thể tìm về lại được.

“Sao cậu tới chậm vậy hả, giờ vẫn chưa ló mặt đến à?”

Bây giờ tên Phan Hạo này lại gọi điện cho người tới.

“Đến rồi, đang đến rồi đây, cậu Phan Hạo đừng gấp, chúng tôi đã tới khách sạn rồi!”

Phía bên kia đầu dây điện thoại truyền tới một giọng nam.

“Nhanh lên, nhanh nữa lên, nếu không kẻ đánh tôi sẽ chạy mất!”

Phan Hạo vội vàng thúc ɖu͙ƈ.

Lần này giọng nói của Phan Hạo còn chẳng thèm đè thấp nữa khiến không ít người nghe được, cũng hiểu rõ thằng này đang gọi người đến để bảo kê.

“Xem ra bữa tiệc hôm nay thực sự là náo nhiệt, cậu Phan Hạo thế mà lại gọi thêm người tới, thế này thì sợ cậu Hoàng Thiên gặp phải phiền phức lớn rồi.”

“Chưa chắc đâu, cậu nhìn thấy người kia không, cái người đứng cạnh cậu Hoàng Thiên í. Biết đó là ai không, người đó tên Vũ Thanh…”

“Trời ơi, người đó chính Vũ Thanh? Vậy hôm nay rất có thể sẽ có người chết rồi.”

Đám người xung quanh lại bắt đầu châu đầu, ghé tai nhau bàn luận, ai nấy cũng cảm thấy chuyện buổi tối ngày hôm nay nhất định là lớn chuyện rồi.

Hoàng Thiên đương nhiên cũng nghe thấy Phan Hạo gọi người tới bằng điện thoại, dù sao Phan Hạo nói rất lớn, nghe vậy anh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Tên Phan Hạo này gọi thêm người tới đây? Hừ, thì ra cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy.

Trong lòng Hoàng Thiên thầm nghĩ như vậy, người thì vẫn đứng yên đó, vững như núi Thái Sơn, một bước không rời.

Phan Hạo vốn là muốn nói lớn như vậy để cho Hoàng Thiên nghe thấy, khiến anh phải kiêng dè, sợ hãi, nhưng chính anh ta cũng không ngờ tới, sau khi nghe xong những lời kia thì Hoàng Thiên lông mày còn không thèm nhíu lấy một cái, vẫn đứng đó như chẳng có chuyện gì, thần thái vẫn vô cùng ung dung.

Điều này khiến Phan Hạo vô cùng bực mình, anh ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên không rời một giây nào cứ như đang sợ Hoàng Thiên sẽ đột ngột chạy đi mất vậy.

“Cậu Phan Hạo! Là kẻ nào có mắt không tròng dám đánh cậu?”

Đúng lúc này, một giọng nói to vang ra khắp phòng.

Theo sau đó là sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên khoảng trêи dưới bốn mươi tuổi, phía sau ông ta là một đoàn người đông đảo mặc vest đen vô cùng thống nhất dồn dập đi về phía này.

Phan Hạo thấy những người này xuất hiện thì lập tức trở nên vui mừng như tết.



“Anh Du, cuối cùng anh cũng tới! Tôi bị người ta đánh trong địa bàn của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!”

Phan Hạo quay sang nói với Hứa Du.

Người mà Phan Hạo gọi tới tên là Hứa Du, cái quán rượu này chính là do ông ta mở.

Hứa Du là người có thể mở quán rượu ở cái đất thủ đô này thì đương nhiên ông ta phải quen biết rất nhiều những kẻ lắm tiền, lắm quyền ở trong giới thượng lưu nơi đây, đặc biệt là con trai của các gia tộc lớn như nhà họ Phan, Phan Hạo, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn rất tốt.

Khi nghe được chuyện Phan Hạo bị đánh ở đây thì Hứa Du không khỏi toát mồ hôi hột ngoài ra còn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Ở thủ đô này, kẻ nào lại dám đụng tới một ngón tay của Phan Hạo chứ? Đánh Phan Hạo, người kia thấy mình sống quá lâu sao?

“Cậu Phan Hạo, là kẻ nào đánh cậu?”

Sắc mặt Hứa Du trầm xuống, vừa liếc mắt xung quanh một vòng vừa hỏi Phan Hạo.

Phan Hạo cũng không nói ra đầu đuôi thế nào, cũng không nói ra thân phận của Hoàng Thiên, bởi anh ta biết nếu Hứa Du biết người kia là Hoàng Thiên của nhà họ Hoàng thì chắc chắn sẽ xoăn lại ngay. Bởi vì nhà họ Hoàng ở thủ đô thực sự quá mạnh, cứ như núi thái sơn không thể lay đổ được vậy!

Nhưng nếu bị bắt nạt đến mức này mà không làm gì thì không được, mà hiện tại cũng chỉ có Hứa Du mới có thể giúp anh ta xử lý Hoàng Thiên thôi.

Hơn nữa, anh ta là bị đánh trong quán của Hứa Du thì đương nhiên anh ta phải tìm Hứa Du đến giúp mình rồi.

“Anh Du, chính là thằng nhãi này.”

Phan Hạo chỉ vào Hoàng Thiên nhưng anh ta bị Hoàng Thiên đánh cho tới giờ vẫn còn thấy sợ, không dám gọi thẳng tên anh cũng tránh cho Hứa Du phát hiện ra thân phận của Hoàng Thiên mà không dám ra tay.

Nhưng hình như Phan Hạo đã nghĩ quá ngây thơ rồi, Hứa Du đã lăn lộn ở cái đất thủ đô này hơn hai mươi năm rồi, sự nghiệp xây dựng lên cũng rất khá thì đầu óc của ông ta nhất định không đơn giản.

Dù Hứa Du không biết thân phận của Hoàng Thiên nhưng ông ta cũng không dám lỗ mãng xông lên gây gổ với Hoàng Thiên, vì Hứa Du biết rõ, người dám đánh Phan Hạo ra nông nỗi này sao có thể là người tầm thường mà ông ta có thể trêu vào được?

Hứa Du đánh giá Hoàng Thiên từ trêи xuống dưới một vòng rồi trong lòng lại cảm thấy hơi nghi ngờ. Bởi vì, nếu đánh gái qua cách ăn mặc của Hoàng Thiên thì anh cũng không giống với những nhân vật tai to mặt lớn lắm.

Nhưng đương nhiên, với kinh nghiệm của mình thì Hứa Du cũng không dám xem thường Hoàng Thiên. Trong xã hội này, có rất nhiều người nhìn như tầm thường chẳng có gì nhưng thật ra lại là những người không ai dám động vào, cũng có những người vô cùng ít xuất hiện trước mặt mọi người nhưng lại là những kẻ không ai lường được, cũng có những kẻ vừa mới xuất hiện thôi nhưng cũng ghê gớm không tưởng được,… tất cả đều không phải dạng dễ dây vào.

“Xin chào cậu, cho hỏi tên cậu là gì được không? Tại sao cậu lại đánh cậu Phan Hạo đây?”

Tuy bên ngoài Hứa Duy bày ra vẻ mặt bất thiện nhưng lời nói lại rất khách khí.

Hoàng Thiên cũng đánh giá Hứa Du một lượt, nhưng anh cũng không nhận ra người này.

“Ông cảm thấy, mình có tư cách để biết sao?”

Hoàng Thiên lạnh giọng đáp lại.

Nếu như Hứa Du là người đến giúp đỡ Phan Hạo thì anh không nhất thiết phải khách khí với ông ta làm gì.

Nghe những lời này của Hoàng Thiên thì Hứa Du cũng chưa tức giận, trái lại ông ta còn cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi ông ta phát hiện khí thế trêи người Hoàng Thiên rất mạnh mẽ, đây tuyệt đối không phải người tầm thường!

Chắc chắn suy nghĩ của mình xong, Hứa Du lập tức đưa ra phương án ứng đối, đương nhiên ông ta đã không dám ra tay với Hoàng Thiên nữa rồi.

Khi tới đây Hứa Du mang theo mười tên thuộc hạ, không có mệnh lệnh của Hứa Du tất cả đều không dám có hành động gì dại dột, tất cả đứng thẳng tắp ở đó, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên vừa suy đoán thân phận của anh.

“Anh Du, anh đừng cùng tên nhãi này phí lời làm gì! Chơi nó!”

Phan Hạo nhận ra sự tình ngày càng không ổn thì vội vàng thúc ɖu͙ƈ Hứa Du.

Hứa Du đã không thèm nghe những gì Phan Hạo nói nữa, ông ta thấy Hoàng Thiên không nói gì thì lại liếc mắt qua nhìn người đứng cạnh anh, Vũ Thanh.

Chỉ mới liếc mắt nhìn Vũ Thanh một cái thôi mà Hứa Du đã thấy tim mình hình như đập mạnh hơn mấy lần.

Người này… là ai vậy, sao trông rất quen mắt quá vậy?

Hứa Du cứ nhìn Vũ Thanh mãi, xem qua xem lại, trong lòng thì thầm nghĩ.