Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 228: Ai đùa với cậu chứ?




Hoàng Thiên nhìn thấy Phan Hạo bị tức giận đến mức dậm tay dậm chân thì trong lòng không khỏi cười lạnh một cái.

Cứ tưởng rằng tên này là người trầm ổn, điềm tĩnh giỏi giang đến đâu, không ngờ thì ra cũng chỉ là tên bị sự giận dữ làm cho đầu óc nóng, là loại ngu sỉ tứ chỉ phát triển mà thôi.

Hoàng Thiên nói Phan Hạo là kẻ ngu xuẩn thực ra cũng không sai, rất có lý là đằng khác, hiện giờ Phan Hạo đang bị Lương Thiên Vũ lợi dụng mà chính anh ta còn không biết điều đó.

“Sao? Tao nói mày là kẻ ngu xuẩn đấy, cảm thấy tao nói sai à?”

Hoàng Thiên lạnh lẽo cười một cái, anh nhìn thẳng vào mặt Phan Hạo rồi nói.

Phan Hạo vẫn rất sợ Hoàng Thiên, dù sao chỉ mới đây thôi Hoàng Thiên vừa dạy cho tên có quả đầu undercut một bài học nhớ đời, hơn nữa dáng vẻ còn rất ung dung, điều này cho thấy thực lực của là Hoàng Thiên rất mạnh.

Thế nên Phan Hạo mới không dám xông lên túm lấy cổ áo. của Hoàng Thiên, trong lòng của anh ta thật sự rất do dự.

“Được lắm, mày giỏi, giỏi lắm, còn dám mắng tao, mày chết chắc rồi thằng nhãi con!”

Phan Hạo bị Hoàng Thiên mắng cho không cãi được, tức đến nghẹn họng, mặt mũi cũng dần chuyển sang màu tím anh ta lại không làm gì được Hoàng Thiên nên đành tự tìm đường lui cho mình bằng cách lớn tiếng dọa ɖâʍ Hoàng Thiên.

Nhưng mà ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra, riêng về mặt khí thế thì Phan Hạo đã hoàn toàn bại rồi. Bây giờ, Phan Hạo đứng trước mặt Hoàng Thiên chẳng khác nào một thằng đệ.

“A, chỉ bằng mình mày mà muốn tao chết sao, hay bằng vào bằng vào một đám người mà mày mang theo?”

Hoàng Thiên liếc nhìn bốn tên đàn em mà Phan Hạo dẫn theo rồi mỉm cười hỏi.

Hoàng Thiên càng bày ra dáng vẻ thoải mái, đạm nhiên cười nói như vậy thì trêи mặt Phan Hạo càng trở nên nóng rát. Xung quanh bọn họ có rất nhiều người đang đứng vây xem, nếu hôm nay không dạy cho Hoàng Thiên bài học ra trò thì chắc chắn rằng ngày mai Phan Hạo sẽ trở thành trò cười của mọi người.

“Hoàng Thiên, mày nói chuyện hôm nay giải quyết thế nào đây? Bạn gái tao mày cũng dàm động tới, tao nhất định phải cho mày nên thân!”

Phan Hạo như gắn mô tơ ở mồm, nói liên tục, nói nghe rất ngầu nhưng thực tế anh ta lại chẳng dám ra tay động vào Hoàng Thiên lấy một cái, chỉ dám dùng ngôn từ khoác lác, ra oai trước Hoàng Thiên mà thôi.

Hoàng Thiên thực không còn kiên nhẫn với mấy người này nữa rồi, lúc này anh chỉ muốn cùng Vũ Thanh rời đi ngay lập tức, dù sao tôi nay anh rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Lương Thiên Vũ rồi.

“Vậy làm nhanh hộ cái!”

Hoàng Thiên đột nhiên không kiên nhẫn, hô lên một tiếng.

Hoàng Thiên vừa hô ra lập tức đã khiến Phan Hạo sợ tới mức người khẽ run lên, bởi vì khí thế của Hoàng Thiên thực sự quá kinh khủng, không cần ra tay làm gì hết mà chỉ cần quát lên một tiếng thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy đè nén vô cùng.

Tuy trước mặt mọi người Phan Hạo tỏ ra không hề e ngại nhà họ Hoàng chút nào nhưng ai biết trong lòng anh ta lo sợ vô cùng, dù sao so về thực lực lẫn tiềm lực thì nhà họ Ngũ của anh ta vẫn thua nhà họ Hoàng nhiều lắm.

“Mẹ kiếp, mặc thật nghĩ là tao không dám làm gì mày sao?”

Phan Hạo bước lên lưng hổ giờ khó xuống đành phải nhắm mắt làm liều, lấy hết dũng khí mắng to một tiếng rồi xông đến túm lấy cổ áo của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đợi giờ phút thằng này ra tay lâu rồi, thấy Phan Hạo lại xông tới thật, anh nhanh nhẹn túm lại cổ áo của Phan Hạo, ngay sau đó là một cú kéo mạnh, khiến Phan Hạo nhào đến.

“AI”

Cú kéo khiến Phan Hạo đứng không vững bị Hoàng Thiên kéo đến trước mặt.

Thân thủ của Hoàng Thiên là học được từ Vũ Thanh thế nên thực lực của anh rất mạnh mẽ.

Hoàng Thiên kéo Phan Hạo tới rồi gạt mạnh chân một cú vào chân anh ta.

Rầm.

Phan Hạo bị cú ngáng chân này của Hoàng Thiên làm cho ngã nhào xuống đất.

Một màn này diễn ra quá nhanh và gọn gàng, tới mức mà đám người vây xem phải há mồm kinh ngạc.



Đây chính là thiếu gia nhà họ Ngũ của thủ đô đó, vậy mà bây giờ lại biến thành trò cười của thiên hạ.

Nhưng đám người người ở đây đều biết, gia thế, bối cảnh của Hoàng Thiên còn kinh khủng hơn Phan Hạo cả chục lần nên việc Hoàng Thiên xử lý Phan Hạo cũng không phải vấn đề gì quá to tát.

“Mấy người còn đứng ngây ra ở đó làm gì? Mau xông lên!”

Tên có quả đầu undercut thấy Phan Hạo bị đánh như vậy thì tức giận quát lên với ba tên đàn em khác.

Ba tên đàn em đến khi bị gọi mới kịp phản ứng lại rồi cả đám cùng nhau xông lên với ý định đánh Hoàng Thiên tơi bời hoa lá để sau đó tranh công trước mặt Phan Hạo.

Vũ Thanh đứng bên cạnh Hoàng Thiên lạnh lẽo nhìn mấy kẻ đang liều mình xông lên này, anh tiến lên chắn trước mặt Hoàng Thiên rồi đối mặt trực diện với ba thằng nhãi kia.

Mục tiêu của ba tên này là Hoàng Thiên nhưng lại thấy Vũ Thanh đứng ra chắn thì không chào hỏi hay nói thêm câu nào mà lập tức cả bọn đồng loạt ra tay với Vũ Thanh.

Kết quả không cần xem cũng biết, sao ba tên nhãi này có thể là đối thủ của Vũ Thanh được cơ chứ? Trận chiến diễn ra còn chưa đầy năm giây thì cả bọn đã bị Vũ Thanh đánh cho nằm rạp trêи mặt đất.

Đương nhiên Vũ Thanh cũng không muốn đánh bọn này quá nặng tay nếu không ba tên này chắc chắn không chết thì cũng tàn phế.

Tên có đầu undercut thì trơ mắt đứng nhìn tất thảy, lúc nấy, khi Vũ Thanh ra tay thì anh ta thấy rất rõ từ đầu tới cuối nên cũng biết thực lực của Vũ Thanh mạnh đến nhường nào cũng biết rõ bây giờ mình mà xông lên thì chính là tự mình tìm đường chết.

Lúc này thì Phan Hạo đã từ mặt đất bọ dậy, anh ta lau đi máu ở khóe miệng ròi hai mắt trợn trừng đầy hung dữ nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên ghét nhất có người nhìn anh bằng ánh mắt này, giờ lại bị đám người không ra gì như Phan Hạo nhìn thì trong lòng anh cảm thấy rất chán ghét.

“Mày vẫn còn không phục à?”

Hoàng Thiên chỉ thẳng vào mặt Phan Hạo rồi nói.

Phan Hạo bị đánh, bị mắng thì giận đến tím mặt nhưng lại chẳng làm được gì, đánh thì không đánh lại người ta, quyền thế cũng không bằng, chẳng nhẽ tôi nay anh bị bại hoàn toàn, mất hết mặt mũi ư?

Lại còn có nhiều người nhìn thấy như vậy, đã thế trong đám người đó lại còn có cả bạn gái của anh ta, Lương Ngọc Lan nữa chứ. Phan Hạo cảm thấy mặt mình không biết nên để đâu rồi, chắc có lẽ tìm cái hố để chôn thôi.

“Chịu phục cái em mày! Hoàng Thiên, thù hôm nay chúng ta đã kết, mày cứ đợi đó cho tao”

Phan Hạo bắt đầu dùng những lời nói khó nghe để công kϊƈɦ Hoàng Thiên rồi sau đó lại lôi điện thoại ra để định gọi cho ai đó.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Sao Hoàng Thiên có thể để cho tên này muốn gây chuyện thế nào thì gây được, tiếp đón Phan Hạo chính là bốn cái tát vang giòn nổ trêи má.

Phan Hạo bị mấy cái tát đánh bay cả răng ra ngoài, má đỏ rực, khóe miệng thì máu chảy thành giọt.

“Kết thù với mày thì đã làm sao? Mày còn muốn ta đợi cái gì nữa? Nếu mày dám nói ra những ngôn từ bẩn thỉu như thế nữa thì tao sẽ rút từng cái răng của mày ra đến khi không còn cái nào!”

Giọng nói Hoàng Thiên trầm mà lạnh thấu xương vang lên.

Phan Hạo không chịu phục chút nào, trong lòng anh ta không hề có hối hận mà chỉ toàn thù hận, hận Hoàng Thiên.

Nhưng bây giờ anh ta lại không tiếp tục dám đối đầu trực diện với Hoàng Thiên nữa mà gọi cho một người rồi để người đó lập tức tới đây.

Gọi xong cú điện thoại này thì trong lòng Phan Hạo nở nụ cười thầm, chắc chắn chút nữa anh sẽ để cho tên Hoàng Thiên kia được “đẹp mặt”, anh muốn để cho tên Hoàng Thiên này phải quỳ xuống mặt đất gọi mình là cha trước sự chứng kiến của mọi người!

Hoàng Thiên không không hề hay biết Phan Hạo đang toan tính cái gì trong lòng, nhưng dù biết anh cũng chẳng quan tâm bởi những thứ này đối với anh mà nói cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Khi ở Bắc Ninh anh đã lăn lộn mười năm còn chưa từng ngán qua kẻ nào, huống chỉ bây giờ đang ở đất thủ đô chứ?

Lương Thiên Vũ vẫn đứng xem nấy giờ, khi thấy sự việc đã đi đến mức này thì trong lòng thăng này còn mừng thầm bởi tất cả những chuyện này đầu do anh ta mưu đồ, kết quả thế này chính là thứ anh ta muốn thấy.

Tuy Hoàng Thiên không bị Phan Hạo dạy dỗ, cũng chưa trút được giận cho Tiêu Tử Phong nhưng cũng đã khiến Phan Hạo và Hoàng Thiên trở thành kẻ thù, anh đã khiến Phan Hạo ra nông nỗi này thì sao anh ta có thể bỏ qua cho anh được?



Dù trong lòng đúng là mừng thầm nhưng Lương Thiên Vũ cũng chưa từng lộ ra bất cứ biểu hiện vui mừng nào ra trêи mặt mình, dù sao anh ta cũng không muốn đắc tội với Hoàng Thiên. Tên Lương Thiên Vũ này so với lươn còn lươn lẹo hơn nhiều, vừa muốn hãm hại Hoàng Thiên lại vừa muốn lấy lòng anh.

“Tất cả mọi người dừng tay lại! Ai~, sao lại đánh nhau thế này, mọi người đều là bạn bè cả đâu cần thượng cảng tay hạ cẳng chân làm gì, mất hòa khí anh em.”

Lúc này Lương Thiên Vũ mới xông lại giả đò khuyên can, diễn vai người hòa giải hiền lành nói.

“Thiên Vũ, đừng có ngăn cản tôi! Buổi tối hôm nay tôi nhất định phải lột da tên Hoàng Thiên này!”

Phan Hạo vừa nhìn thấy có người đến khuyên can thì bày ra dáng vẻ xắn ống tay ống chân định xông lên, bộ dạng rất hung hăng như muốn đòi mạng người.

Hoàng Thiên chẳng có tâm trạng xem tên Phan Hạo này diễn trò lố bịch nữa, giờ phút này mọi chú ý của anh đổ dồn lên người Lương Thiên Vũ.

Thấy Lương Thiên Vũ lại còn chạy đến giả làm người tốt thì trong lòng Hoàng Thiên không tránh khỏi nổi giận.

“Đây là thế nào? Chẳng phải trong lòng cậu không phải rõ nhất sao, Thiên Vũ!”

Hoàng Thiên trao cho Lương Thiên Vũ một cái nhìn lạnh lẽo cùng một câu hỏi.

Trong lòng Lương Thiên Vũ cảm thấy không ổn, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hoàng Thiên thông minh như vậy, đã nhận ra rồi sao, nhận ra tất cả những điều mình làm rồi sao?

“Hoàng Thiên, em không hiểu anh có ý gì, kha kha…”

Lương Thiên Vũ vừa cười vừa nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn gương mặt treo nụ lên nụ cười đáng ghét của Lương Thiên Vũ thì anh không khỏi hừ lạnh một tiếng rồi đi lại gần về phía Lương Thiên Vũ.

Trong lòng Lương Thiên Vũ nhận ra nguy cơ ngày càng cao, anh ta cảm thấy mọi chuyện diễn ra càng ngày càng không ổn rồi.

“Thiên à, cậu… sao… sao anh lại nhìn em như thế?”

Lương Thiên Vũ hơi luống cuống, lắp ba lắp bắp hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy rõ sự lúng túng như bị nói trúng tim đen của Lương Thiên Vũ thì cười lạnh nói: “Lương Thiên Vũ, uổng công tôi đã xem cậu như anh em để đến bây giờ cậu lại đâm sau lưng, tính kế tôi như vậy sao?”

“Em… em không hiểu cậu nói vậy là có ý gì”

Lương Thiên Vũ giờ lại bày ra dáng vẻ giận giữ, phẫn nộ như bị phản bội rồi quát lên với Hoàng Thiên.

“Không rõ? Vậy để tôi nói rõ cho cậu đi, hôm nay câu hẹn tôi ra đây chính là để Phan Hạo gây phiền phức cho tôi, điều này không sai chứ?”

Gương mặt Hoàng Thiên trầm xuống, giọng cũng trở nên lạnh lùng nói ra những lời này với Lương Thiên Vũ.

Lương Thiên Vũ nằm mơ cũng không nghĩ tới, những sắp xếp tưởng như hoàn hảo của anh ta bị Hoàng Thiên dễ dàng xem thấu toàn bộ.

Anh ta tự cảm thấy mình làm rất chu toàn, rất kín đáo nên Hoàng Thiên không thể nào phát hiện ra được mới đúng.

“Thiên à, chuyện này đem ra đùa không vui đâu.”

Lương Thiên Vũ vẫn còn nói ra những lời bao biện.

Hoàng Thiên cười ha hả thành tiếng, chỉ vào Tiêu Tử Phong đang đứng trong góc rồi nói thẳng mặt Lương Thiên Vũ: “Ai thèm đùa giỡn với cậu cơ chứ? Cậu cho rằng tôi mù nên không thấy được sao? Cậu cùng tên Tiêu Tử Phong kia ngồi cạnh nhau thầm thì cả buổi chắc hẳn đang nghĩ thế nào để bày mưu tính kế tôi nhỉ?”

đ; Lương Thiên Vũ cảm thấy ngu cả người, cứng đờ quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Phong đang đứng trong góc tối mà nghĩ thầm, ánh mắt của Hoàng Thiên quá phi lý, trời tối như vậy, góc kia lại khuất như thế sao lại có thể phát hiện được cơ chứ?

“Không cãi nữa sao? Cậu gọi Tiêu Tử Phong tới đây góp vui cùng đi.”

Hoàng Thiên chỉ chỉ về phía Tiêu Tử Phong sẵng giọng nói như ra lệnh Lương Thiên Vũ.

Lương Thiên Vũ cảm thấy mặt mình đỏ bừng lại nóng rát, trong lòng lại càng trở nên luống cuống hơn. Nếu như anh ta thật sự lộ tẩy rồi thì liệu Hoàng Thiên có xử lý anh ta tại chỗ luôn không?