Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 222: Ông đang xin tha đấy sao




Thấy Hoàng Thiên trầm mặt bước qua, cả người như mang theo một luồng sát khí nồng đậm, trong lòng Tiêu Đông Mai cũng khó tránh có chút hoang mang.

Nếu là trước đây, Tiêu Đông Mai vốn sẽ không coi Hoàng Thiên ra gì, dù sao thì trước đây trước mặt bà ta Hoàng Thiên quá nhỏ bé, chỉ có nước bỏ chạy lấy mạng thôi.

Nhưng từ sau khi Tiêu Đông Mai trở về từ Bắc Ninh, bà đã đã kiêng ky với Hoàng Thiên.

Bà ta có mơ cũng không ngờ được rằng vậy mà Hoàng Thiên đã ghê gớm như vậy rồi, hơn nữa còn có Vũ Thanh trung thành một lòng bên cạnh anh.

Bây giờ Hoàng Thiên mang theo Vũ Thanh đến hỏi tội, Tiêu Đông Mai đúng thật là có chút khó xử.

Nhưng chẳng qua bề ngoài Tiêu Đông Mai vẫn phải bày ra dáng vẻ điềm nhiên như vốn chẳng hề sợ Hoàng Thiên thôi.

“Ha ha, tôi nói này Thiên à, cậu dữ dằn nhìn tôi như thế làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn đánh tôi à?”

Tiêu Đông Mai ngồi trêи sofa da thật, cười nhìn Hoàng Thiên, bà ta muốn dùng cách này để chọc giận Hoàng Thiên, để Hoàng Thiên làm những hành động quá đáng hơn.

Chỉ cần khích tướng khiến Hoàng Thiên ra tay đánh bà ta trước, vậy thì bà ta có thể giữ thế đạo đức hơn rồi, dù sao thì bà ta cũng là mẹ kế của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên ra tay đánh bà ta, đó là đại nghịch bất đạo!

Huống gì Hoàng Văn Thành cũng sẽ không ngồi yên không lo, chắc chắn cũng sẽ chửi mắng Hoàng Thiên, thậm chí thi hành gia pháp với Hoàng Thiên.

Tiêu Đông Mai nghĩ khá hay, nhưng Hoàng Thiên sớm đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hoàng Thiên của bây giờ không giống như lúc trước, anh rất biết khống chế tâm trạng của mình.

Mặc dù bây giờ hận không thể làm thịt Tiêu Đông Mai nhưng Hoàng Thiên lại không hề kϊƈɦ động.

“Bà cho rằng tôi không dám đánh bà sao?”

Hoàng Thiên đứng trước mặt Tiêu Đông Mai, đột nhiên lạng lùng cười một tiếng. Tiêu Đông Mai ngơ ra, bà ta vốn nghĩ có thể chọc cho Hoàng Thiên nổi trận lôi đình, nhưng lại không ngờ rằng Hoàng Thiên còn có thể cười được, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Ôi ôi, đương nhiên là cậu dám rồi, bây giờ còn chuyện gì mà Hoàng Thiên cậu không dám làm sao? Dám gọi thẳng tên tôi luôn rồi kìa.”

Tiêu Đông Mai cười lạnh, bũi môi nhìn Hoàng Thiên.

Mặc dù người đàn bà này trông rất xinh đẹp động lòng người, nhưng Hoàng Thiên nhìn gương mặt này của bà ta lại có giác buồn nôn không gì bằng.

Mười năm nay có nhà khó về, đều nhờ người phụ nữ này ban cho cả!

Dù cho có bị bà ta hại đến mức thảm hại như vậy, bà ta vẫn không muốn bỏ qua, đã vậy còn đưa sát thủ đến Thành phố Bắc Ninh để đuổi cùng giết tận mình!

Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ đến những thứ này, anh thật sự có chút không khống chế nỗi tính nóng nảy trong lòng mà muốn dạy dỗ Tiêu Đông Mai một trận ra trò.

“Cậu chủ, bình tĩnh đi, đừng ra tay ở đây.”

Vũ Thanh vẫn rất bình tĩnh, lúc này anh nhìn ra Tiêu Đông Mai đang muốn chọc giận Hoàng Thiên để Hoàng Thiên ra tay đánh bà †a trước.

Cho nên Vũ Thanh nhỉ tiếng nhắc nhở Hoàng Thiên, anh không muốn Hoàng Thiên rơi vào thế bị động.

Hoàng Thiên lại hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng anh cũng hoàn toàn bình tĩnh lại rồi.

Chút nửa là rơi vào bãy của Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên cũng thầm nhắc nhở bản thân mình, nhất định phải khống chế được, không thể công khai dạy dỗ Tiêu Đông Mai được, đặc biệt là trước mặt cha anh.

Tiêu Đông Mai vừa thấy Hoàng Thiên vẫn mãi không chịu ra tay, bà ta có chút sốt sắng.

Chỉ cần Hoàng Thiên ra tay đánh bà ta, bà ta sẽ có thể khiến người trong cả Hà Nội này biết cậu chú nhà họ Hoàng thương thiên hại lý, đại nghịch bất đạo cỡ nào.



Hơn nữa Hoàng Văn Thành trong cơn giận sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hoàng Thiên cũng có khả năng lắm chứ. Tiêu Đông Mai càng nghĩ càng mong đợi, lúc này bà ta đứng dậy khỏi sofa, nhìn Hoàng Thiên nói: ‘Sao thế? Nắm chặt nắm đấm như vậy làm gì? Muốn đánh tôi mà lại không dám đánh, cậu có còn là đàn ông không thế? Đúng là vô dụng.”

Vũ Thanh nghe Tiêu Đông Mai nói vậy với Hoàng Thiên, nắm đấm của anh cũng nắm chạt kêu răng rắc.

Trong lòng quản gia Trần cũng sáng tựa như gương, ông quá hiểu rõ nội tình bên trong, cũng vô cùng chán ghé Tiêu Đông Mai.

Cậu chủ cậu tuyệt đối phải nhẫn nhịn đấy, tuyệt đối đừng ra tay trước mặt ông chủ, như thế sẽ trúng quỷ kế của người phụ nữ này mất!

Trong lòng quản gia Trần âm thầm cầu phúc, thật sự lo là Hoàng Thiên sẽ không nhịn nổi nữa.

Hoàng Văn Thành cũng hiểu rõ, lông mày ông nhíu chặt lại, cảm thấy Tiêu Đông Mai thật sự có chút không ra gì.

“Mai à, Hoàng Thiên nó mới về nhà, sao lại đánh em được chứ? Em nói bậy cái gì thế hả”

Hoàng Văn Thành rất bất mãn mà nói Tiêu Đông Mai vài câu.

Tiêu Đông Mai cười ha ha, nói với Hoàng Văn Thành: “Ông xã à, dù em chỉ là mẹ kế của Hoàng Thiên, nhưng dù sao nó cũng phải gọi em một tiếng mẹ chứ! Anh nhìn nó xem, đóng miệng mở miệng là gọi thẳng tên em, còn bày ra dáng vẻ như muốn đánh em vậy, nó thế này có ra gì không chứ?”

“Ấy, chẳng phải là nó cũng không đánh em sao? Hơn nữa, trước đây em cũng có chỗ không đúng…”

Hoàng Văn Thành oán trách trừng mắt nhìn Tiêu Đông Mai một cái, những lời sau ông không nói nữa, lòng thầm nghĩ những chuyện Tiêu Đông Mai tự làm thì tự rõ!

Tiêu Đông Mai vừa nghe Hoàng Văn Thành nói bà ta như vậy thì không vui tronh lòng, mạnh mẽ trừng mắt với Hoàng Văn Thành.

“Không có bản lĩnh đó thì đừng có làm dữ, hừ, chẳng trách ở Bắc Ninh ai cũng bảo cậu là đồ vứt đi!”

Tiêu Đông Mai hừ nói với Hoàng Thiên, bà ta hận không thể chọc giận Hoàng Thiên trong chốc lát, khiến Hoàng Thiên làm những chuyện quá đà.

Hoàng Thiên nhìn quá rõ rồi, lúc này cười †o ha ha một trận.

“Tiêu Đông Mai, bà đừng tốn công tốn sức nữa, tôi sẽ không ra tay đánh bà đâu.”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói với Tiêu Đông Mai.

Tiêu Đông Mai tức giận nghiến răng, bà ta cảm thấy Hoàng Thiên bây giờ thật sự không dễ đối phó!

Tiêu Tử Phong đứng một bên vẫn luôn không nói gì, nhưng tên này cũng ranh mãnh lắm, ông ta đã sớm nhìn ra bản chất vấn đề.

Thấy Hoàng Thiên vững vàng như thế, Tiêu Tử Phong chế giễu nói: “Ha ha, đúng là không ngờ nha, anh rể một đời anh hùng mà lại sinh ra một tên vô tích sự như vậy. Cậu mà không có bản lĩnh gì thì đừng có ở đó giả làm người ác, dáng vẻ như muốn ăn thịt người vậy, cậu mà dám đánh người à?”

Tiêu Tử Phong nói xong thì đắc ý nhìn Hoàng Thiên cười, thậm chí đứng dậy, đến trước mặt Hoàng Thiên, khiêu khích vỗ vai Hoàng Thiên.

Cứ nghĩ là có thể khiến Hoàng Thiên bị chọc giận hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng Tiêu Tử Phong không ngờ rằng Hoàng Thiên vẫn bình thản cười.

“Ha ha, chuyện nhà họ Hoàng chúng tôi, từ bao giờ đến lượt người ngoài như ông lo vậy?”

Hoàng Thiên cười lạnh, hỏi Tiêu Tử Phong.

Gương mặt già của Tiêu Tử Phong đỏ lên, ông thật sự vẫn luôn không coi mình là người ngoài, hận không thể để tất cả mọi người biết ông ta là thân thích của nhà họ Hoàng.

“Đệt, tao là cậu mày đó, thằng nhãi này muốn không nhận họ hàng à?”

Tiêu Tử Phong trừng mắt với Hoàng Thiên, quở mắng Hoàng Thiên.

“Thế à? Nào nào, để tôi xem xem ông là cậu từ đâu ra nào.”

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Tiêu Tử Phong.



“Này, cậu muốn làm gì hả?”

Tiêu Tử Phong nhịn đến mức đỏ cả mặt, cảm giác như càng lúc càng khó thở, sắp bị cà vạt xiết chết rồi.

“Ông mẹ nó là cái thá gì mà dám chó điên sủa mặt trời trước mặt Hoàng Thiên này?”

Hoàng Thiên quát, nâng nắm đấm đấm thật mạnh mười mấy cái lên mặt Tiêu Tử Phong!

Bốp bốp bốp…

Trận đánh này khiến cả miệng của Tiêu Tử Phong bị đánh lệch đi, mũi chảy máu!

Tiêu Tử Phong muốn trốn mà không có chỗ trốn, bị Hoàng Thiên nắm chặt cà vạt, chỉ đành mặc cho Hoàng Thiên điên cuồng đánh mình.

Mười mấy đấm khiến Tiêu Tử Phong đau đến kêu tiếng chó, mắt bị đánh đến nổi không mở ra được, mũi xanh mặt sưng, thảm không tả nổi.

Khiến Tiêu Đông Mai nhìn mà giật mình sợ hãi, bà ta thật không ngờ rằng, Hoàng Thiên lại dám đánh Tiêu Tử Phong trước mặt bà ta.

Này là cánh đủ cứng rồi đấy à? Ai cho nó cái gan ấy?

Tiêu Đông Mai nổi trận lôi đình, quát mắt: “Dừng tay! Mày dừng tay cho tao!”

Bà ta mà không la còn đỡ, vừa la Hoàng Thiên càng không dừng tay đượ!

c Vốn dĩ là Hoàng Thiên muốn dừng tay rồi, nhưng Tiêu Đông Mai vừa la, Hoàng Thiên lại đánh thêm mười mấy cú nữa.

“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! A! Sắp chết người rồi…”

Tiêu Tử Phong kêu ẳng ẳng thảm thiết, như một tên hề vậy.

Hoàng Thiên trong lòng cười lạnh, Tiêu Tử Phong không mọc mắt như vậy, ông đây không đánh Tiêu Đông Mai là lo cho thanh danh, đánh ông thì chẳng sao cả đấy!

“Ông như thế này có tính là đang cầu xin tha không?”

Hoàng Thiên cười nhẹ hỏi Tiêu Tử Phong.

Thấy Hoàng Thiên vậy mà còn cười được, đúng là tiếu lí tàng đao mà, Tiêu Tử Phong cảm nhận được từng đợt lạnh buốt.

Ông cuối cùng cũng ý thức được, mười năm không gặp, Hoàng Thiên đã không còn như xưa nữa rồi.

“Thiên à, đừng đánh cậu nữa, cậu không chịu nổi nữa rồi.”

Tiêu không không kiêu căng như lúc nấy nữa, bây giờ đã ngoan ngoãn hơn hẳn.

“Ông mẹ nó là cậu của ai hả!”

Hoàng Thiên nâng tay là một tát, mạnh mẽ tát lên mặt Tiêu Tử Phong!

Tiêu Tử Phong bị đánh đau kêu lên một tiếng, mở miệng nhổ ra hai cái răng lớn.

“Đệt mẹ mày Hoàng Thiên, tên nhãi mày đủ ác thật!”

Tiêu Tử Phong thầm mắng nhưng lại không dám măng ra tiếng, nhịn nhục khó chịu.

Vừa thấy Hoàng Thiên nắm lấy cà vạt Tiêu Tử Phong không buông, nói không chừng Tiêu Tử Phong sẽ còn ăn đòn nữa, Tiêu Đông Mai bị chọc giận triệt để, lao đến trước mặt Hoàng Thiên.