Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 210: Xem nhẹ sống chết




Bây giờ Đào Quốc Vũ còn ngang ngược hơn đuôi chó, trừng mắt nhìn Tường Vy, dường như muốn nuốt chửng Tường Vy vào bụng.

Tường Vy cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, tuy bây giờ đã bị trúng độc, thân thể suy nhược, nhưng cũng không tùy tiện để cho bất cứ người nào bắt nạt mình.

Thấy Đào Quốc Vũ trừng mắt gào thét với mình, cơn giận của cô lại bùng phát.

“Anh hét cái gì đấy? Thật sự nghĩ rằng tôi sợ anh sao?”

Tường Vy lấy lại được tinh thần, chỉ tay vào Đào Quốc Vũ hét lên.

Khiến cho Đào Quốc Vũ sửng sốt một hồi, anh ta không ngờ rằng người đẹp này lại lợi hại như thế.

Nhưng mà rất nhanh, Đào Quốc Vũ đã biến lại thành bộ dạng cười híp mắt, đánh giá Tường Vy một cách rất thú vị, anh ta cảm thấy người phụ nữ này không chỉ đẹp, tính cách còn rất bốc lửa, rất phù hợp với khẩu vị của anh ta.

“Ha ha, người đẹp còn rất cá tính nha, tôi rất thích.”

Đào Quốc Vũ lại cười một cách rất đê tiện, ánh mắt chứa đựng đầy ý nghĩ dơ bẩn.

Tường Vy thật sự không thể chịu nổi Đào Quốc Vũ, đến cả ông ba Đào Văn Lâm của anh ta, cô cũng không có chút ấn tượng tốt đẹp gì, trực giác của phụ nữ nói với cô rằng, Đào Văn Lâm cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.

“Ông Hoa, nếu như ông đồng ý chữa trị, tôi sẽ vô cùng cảm kϊƈɦ! Nếu như không đồng ý thì thôi, sinh tử đều có số, Tường Vy tôi cũng sớm đã xem nhẹ việc sống chết rồi.”

Tường Vy nhìn Đào Văn Lâm, vô cùng bình tĩnh mà nói với ông ta.

Đào Văn Lâm nghe xong lời này cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, ông ta không ngờ Tường Vy lại có suy nghĩ thoát tục đến như thế, thân lại là một người phụ nữ, thật sự là hiếm gặp.

Đào Quốc Vũ đứng ở một bên vẫn còn giữ nụ cười híp mắt đê tiện đó, anh ta cảm thấy Tường Vy chỉ là mạnh miệng nói thế thôi, ai cũng không muốn chết, chỉ cần còn một cơ hội đều sống, sẽ đều phải giành lấy Mà bây giờ có thể cứu được Tường Vy cũng chỉ có ba già Đào Văn Lâm nhà anh ta mà thôi, cho nên, anh ta nghĩ rằng mình có thể ăn chắc được Tường Vy.

Loại việc như hôi của lúc người gặp nguy là loại chuyện mà Đào Quốc Vũ thích làm nhất, bây giờ nhân lúc Tường Vy bị trúng độc, chiếm đoạt cô còn dễ hơn.

Hoàng Thiên đứng ở bên cạnh Tường Vy, bây giờ anh rất tán thường với suy nghĩ của Tường Vy, anh phát hiện, Tường Vy còn mạnh mẽ và suy nghĩ thấu đáo hơn rất nhiều người đàn ông, lại có thể xem nhẹ sống chết như thế.

“Tôi đương nhiên là đồng ý cứu mạng cô, nhưng mà người đàn ông cạnh cô quá đáng ghét, ở đây cũng chỉ làm vướng tay vướng chân thôi, có thể bảo cậu ta ra ngoài trước không?”

Đào Văn Lâm chỉ Hoàng Thiên, nói với Tường Vy, Hai cha con nhà này đuổi Hoàng Thiên như thế, Tường Vy lại càng có thể chắc chắn được hai người này không có ý tốt với cô.

Có Hoàng Thiên ở bên cạnh, Tường Vy mới có cảm giác an toàn, bây giờ cơ thể cô yếu ớt như thế, cũng chỉ có mỗi Hoàng Thiên là có thể bảo vệ cho cô.

“Tôi không biết Hoàng Thiên vướng víu cản trở hai người làm chuyện gì, tại sao phải đuổi Hoàng Thiên ra?”

Tường Vy hỏi lại Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm tức giận trừng mắt, ông ta chỉ muốn đuổi Hoàng Thiên ra ngoài, sau đó dễ dàng xơi tái Tường Vy cùng với con trai mình thôi.

Dù sao thì loại chuyện như thế, một tên háo sắc già dê như Đào Văn Lâm lúc trước cũng đã làm không ít rồi, thấy người phụ nữ nào đến chữa bệnh xinh đẹp một chút là ông ta liền nổi máu dê lên.

Người phụ nữ xinh đẹp như Tường Vy đến xin thuốc, Đào Văn Lâm vẫn là lần đầu tiên thấy, tâm tư của ông ngứa ngáy vô cùng.

“Ha ha, nếu hai người đã cố chấp như thế vậy thì tôi cũng vô năng không thể cứu chữa, hai người đi tìm vị thần y cao minh khác đi.”

Đào Văn Lâm cười lạnh, ngữ khí có phần uy hϊế͙p͙.

Tường Vy cũng nhìn ra được, Đào Văn Lâm không thật sự có ý định giúp cô giải độc, bọn họ là muốn nhắm vào thân thể của côi “Chúng ta đi thôi.”

Lúc này Tường Vy nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không muốn rời khỏi đâu như thế, thuốc độc là do Đào Văn Lâm điều chế ra, trừ lão già này ra thì còn có người nào có thể giải độc cho Tường Vy sao?

Ông ta nói không chữa là có thể không chữa sao? Tôi xem ông có bản lĩnh gì!



Trong lòng Hoàng Thiên dấy lên một ngọn lửa giận, lúc này kéo tay Tường Vy lại, không cho cô rời khỏi.

“Cứ đi như thế, vậy còn độc tố trong người chị thì sao?” Hoàng Thiên cười nói với Tường Vy.

Tường Vy lắc lắc đầu, thở dài: “Còn có thể làm sao, đợi chết thôi, ông ta căn bản không muốn giải độc cho tôi.”

“Tôi sẽ không để cho chị phải chết đâu.”

Hoàng Thiên nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Tường Vy, tuy là âm lượng rất nhỏ, nhưng lại Vô cùng tựu tin.

Khiến cho khuôn mặt của Tường Vy nóng rực lên như bị lửa thiêu đốt, còn có chút ngượng ngùng.

“Đừng thì thầm nữa, nếu hai người đã không muốn phối hợp, vậy thì mau cút ra khỏi đây đi”

Đào Quốc Vũ trợn mắt nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên sớm đã thấy ngứa mắt với tên này, từ khi bước vào ngôi nhà này cho đến bây giờ, tên khốn này cứ như là cả đời chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ mà nhìn ánh mắt ɖâʍ ɖu͙ƈ để kia nhìn Tường Vy!

Bây giờ tên này cứ mở miệng ra là nói ra mấy lời chói tai vô cùng, Hoàng Thiên không muốn khách sáo với anh ta nữa.

“Mày nói lại một lần tao nghe xem thử nào?”

Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, đi đến trước mặt Đào Quốc Vũ.

Dọa cho Đào Quốc Vũ một trận khϊế͙p͙ vía, bởi vì anh ta cảm nhận được lửa đang giận bùng lên trong mắt của Hoàng Thiên.

Nhưng dù sao nói này cũng là nhà của anh ta, anh ta không có lý do gì để sợ Hoàng Thiên cả.

“Lại muốn tao nói một lần nữa hả? Mày con mẹ nó lăn đi cho khuất mắt tao!”

Đào Quốc Vũ chỉ tay vào mũi của Hoàng Thiên, rống to lên một câu.

Bốp!

Hoàng Thiên không muốn tốn lời thêm với tên này nữa, trực tiếp đạp một cú vào bụng của anh tat “AI”

Đào Quốc Vũ gặp vận rồi, bị Hoàng Thiên đạp đến độ lùi về sau đụng người cái “bốp”

vào bức tường, lúc này mới có thể lấy lại được thăng bằng.

Đào Quốc Vũ cảm thấy bụng mình như đang cuộn trào sóng võ, đau đến toát cả mồ hôi lạnh, đứng lên mắng: “Mày đệt mẹ mày, mày dám làm càn ở nhà tao sao? Mày thật sự con mẹ nó không muốn sống nữa rồi!”

Măng xong, Đào Quốc Vũ nhìn trước ngó sau một hồi rồi cầm lấy cái chổi lau nhà để ở trong góc, xông về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cau mày, anh phát hiện miệng lưỡi của tên Đào Quốc Vũ này đúng thật sự dơ bẩn, mở miệng là văng tục, thật đúng là thiếu đòn!

Đối với thứ rác rưởi như thế này, không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được, Hoàng Thiên biết rõ đạo lý này.

Đào Quốc Vũ nhấc cây lau nhà lên, nhắm vào đầu của Hoàng Thiên!

Lực của anh ta rất mạnh, tên này là muốn đập chết Hoàng Thiên đây mà!

Ai ngờ được Hoàng Thiên ra tay còn nhanh hơn tia lửa điện, nhanh chóng bắt được cái cây kia, năm chặt lấy trong tay!

Mẹ, lợi hại như thế sao?

Đào Quốc Vũ có chút hoảng hốt, còn chưa đội anh ta phản ứng lại, cây lau nhà trong tay anh ta đã bị Hoàng Thiên đoạt lấy.

“Thứ có người sinh nhưng không có người dạy dỗ, hôm nay ông đây sẽ dạy mày cách làm người!”

Hoàng Thiên giận dữ nói, sau đó giơ cái cây lau nhà kia lên, hung hăng đánh cho Đào Quốc Vũ một trận.



Đánh đến nỗi tên kia phải ôm đầu lăn lê dưới đất gào khác kêu cha gọi mẹ.

“Dừng tay! Đây là nhà của tôi, cậu làm thế là có ý gì?”

Đào Văn Lâm trùng đôi mắt hình tam giác của ông ta nhìn Hoàng Thiên rống lên.

ụ “Ông cũng không thiếu phần đâu Hoàng Thiên nói xong, cũng đến dạy dỗ cho Đào Văn Lâm một trận.

Lúc này trong ngôi nhà nhỏ của Đào Văn Lâm lại trở nên vô cùng náo nhiệt, hai cha con bị Hoàng Thiên đánh cho một trận nhừ đòn, cuối cùng cái cây lau nhà còn bị gấy làm đôi!

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh chết tôi rồi thì người phụ nữ của cậu cũng không thể sống được đâu!”

Đào Văn Lâm đã thật sự không thể chịu nổi những đòn hiểm ác của Hoàng Thiên thêm nữa, ôm đầu lớn giọng kêu cứu.

“Nếu ông đã không muốn mang thuốc giải ra vậy thì tối nay số phận của ông chính là bị tôi đánh chết.”

Hoàng Thiên nói xong lời này, chân tay cũng không hề dừng lại, tiếp tục hỏi thăm cái đầu của Đào Văn Lâm.

Đánh đến nỗi đầu của Đào Văn Lâm sưng húp như úp mấy cái bánh bao to lên đầu, muốn bao nhiêu thê thảm là có bấy nhiêu.

“Cậu Hoàng Thiên ơi, cậu đừng đánh nữa, bây giờ tôi sẽ đưa thuốc giải cho cậu có được không?”

Giọng nói của Đào Văn Lâm đều trở nên run rẩy, sợ hãi nhìn Hoàng Thiên, lão già này cuối cùng cũng biết điều rồi.

Hoàng Thiên lúc này mới dừng động tác lại, anh cũng cạn lời, Đào Văn Lâm đúng thật là tên mặt dày, không ăn đòn thì không làm việc của con người sao? . Truyện Teen Hay

“Mau chữa đi!”

Hoàng Thiên quát lên.

Đào Văn Lâm thật sự đã bị Hoàng Thiên đánh cho sợ hãi, vội vàng đồng ý lia lịa, vào phòng mang thuốc giải ra.

Độc mà Tường Vy trúng là do ông ta điều chế, đương nhiên là ông ta có thuốc giải.

Chỉ thấy lúc Đào Văn Lâm lại đi ra ngoài một lần nữa, trong tay có cầm một bình thuốc màu trắng, ông ta lấy từ trong bình ra mấy viên thuốc nhỏ màu đen, sau đó đưa cho Hoàng Thiên.

“Cho người phụ nữ của cậu uống thuốc này là có thể giải được độc tố trong người của cô ấy.”

Đào Văn Lâm cẩn thận nói với Hoàng Thiên.

“Nếu đây không phải là thuốc giải thật thì ông chết chắc.”

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Đào Văn Lâm nói.

“Tôi biết tôi biết, cậu cứ yên tâm đi cậu Thiên, có cho tôi mượn một trăm lá gan, tôi cũng không dám lười gạt cậu.”

Đào Văn Lâm nói.

Thấy lời nói của Đào Văn Lâm vô cùng thành khẩn, Hoàng Thiên cũng tạm thời tin tưởng ông ta, đưa thuốc cho Tường Vy.

Tường Vy đặt viên thuốc vào trong miệng, chuẩn bị uống ly nước mà lúc nãy Đào Văn Lâm đưa để uống thuốc.

Hoàng Thiên đã nhanh chóng cản cô lại, sau đó nói với Đào Văn Lâm: “Lúc nấy ly nước mà ông đưa cho bọn tôi chắc hẳn là có vấn đề nhỉ?”

Con tim của Đào Văn Lâm run lên, bởi vì trong lòng ông ta có quỷ, hai ly nước lúc nãy, đúng là có bỏ vào một loại thuốc, có thể khiến cho người dùng hôn mê bất tỉnh.

“Hì hì, đúng là không có chuyện gì có thể qua được mắt của cậu Thiên đây, tôi đi rót lại cho cô ấy một ly nước khác.”

Đào Văn Lâm cười giả lả, lân này không đi vào phòng lấy nước nữa mà trước tiếp lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Tường Vy.