Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 209: Không phải thứ tốt đẹp gì




Thấy tên này không vui, Hoàng Thiên bèn vội nói: “Anh cứ yên tâm, tiền tôi sẽ không thiếu các anh dù chỉ một xu, ngày mai ngân hàng vừa mở cửa, tôi sẽ lập tức rút tiền giao cho các anh ngay.”

“Ha hạ, có thể là anh còn chưa biết quy tắc của gia đình chúng tôi rồi, trước giờ vẫn luôn là trả tiền trước chữa bệnh sau, không thể bởi vì một mình anh mà phá vỡ đi quy tắc vốn có được.”

Đào Quốc Vũ cười ha hả, nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt trêu tức.

Hoàng Thiên vô cùng chán ghét mồm miệng của cái tên này, nhưng mà trong lòng anh biết rất rõ, tên Đào Quốc Vũ này làm như thế là cố ý muốn gây khó dễ cho anh.

Cũng khó trách, tên này vừa mới nhìn thấy Tường Vy đã bị cô câu mất hồn phách, mà Hoàng Thiên lại vẫn luôn thân mật đỡ ấy eo của Tường Vy, chắc chắn Đào Quốc Vũ sớm đã ghen ghét đến chết rồi.

“Vậy anh nói xem tôi phải làm như thế nào đây? Đã muộn như thế này, ngân hàng sớm đã đóng cửa rồi.”

Sắc mặt Hoàng Thiên đã trầm xuống, hỏi Đào Quốc Vũ.

“Ha, vậy tôi cũng không biết phải làm sao. Hay là như thế này đi, cô gái này trước tiên cứ ở lại đây, anh quay về rút tiên đi, rút tiền xong thì quay lại đây!”

Đào Quốc Vũ híp mắt nhìn Tường Vy không chán, sau đó lại nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lại không dám vứt Tường Vy một mình lại chỗ này, bây giờ Tường Vy đã yến như thế này, hơn nữa nhìn vào thì thấy trong nhà của tên Đào Quốc Vũ này không có lấy một người phụ nữ nào cả, chỉ có hai người đàn ông là Đào Quốc Vũ và cha của anh ta, Tường Vy xinh đẹp như thế, ở lại đây rất khó có thể không xảy ra chuyện gì.

“Thế này đi, ngày mai trả tiền, tôi trả anh một tỷ”

Hoàng Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói cho Đào Quốc Vũ.

Một hồi đã tăng lên ba trăm triệu, đổi lại thành người khác thì sớm đã vui mừng đến độ nhảy cẵng lên rồi, nhưng Đào Quốc Vũ lại không như những người bình thường.

€ó thể nói, nhà của anh ta có rất nhiều tiền, Đào Văn Lâm thu phí trị liệu rất đắt, đều là nhân lúc người ta gặp nguy mà thét giá cắt cổ, mấy năm nay giàu lên không ít!

Đào Quốc Vũ bây giờ chỉ muốn đuổi Hoàng Thiên đi lên, thậm chí, có trả thêm ba trăm triệu, anh ta cũng không mấy vui vẻ gì.

“Ha ha, chỉ có ba trăm triệu mà muốn nhà tôi phải sửa đổi quy tắc ư? Đừng rề rà nữa, nếu muốn cô gái này có thể sống sót, thì anh hãy mau đi cầm tiền đến đây!”

Đào Quốc Vũ cười ha hả một trận, phất †ay về phía Hoàng Thiên, khuôn mặt vô cùng ngạo mạn.

Trong lòng Hoàng Thiên cũng có chút tức giận, nhưng mà vì muốn cứu Tường Vy, anh vẫn có thể nhẫn nhịn xuống được cơn tức này.

Lúc vẫn còn đang đôi co với nhau, Đào Văn Lâm đã mặc đồ xong hết, bước ra từ bên trong phòng ngủ.

Hoàng Thiên đánh giá người này một chút, tuổi tác ông ta cỡ độ năm mươi, cả người mặc một bộ áo lam.

Người kia gầy nhom ốm yếu, sống trong nơi rừng rú hoang vu này nên nhìn có vẻ thêm phần bủn xỉn.

“Ai trúng độc?”

Đôi mắt của Đào Văn Lâm mở nhưng lại như không mở, tùy ý ngáp một cái rồi hỏi một cái, không thèm nhìn Tường Vy và Hoàng Thiên lấy một cái.

Hoàng Thiên cũng không thèm để trong lòng, dù sao thì tính cách của vị cao nhân nào cũng ngạo mạn như thế, cũng không sao cả.

“Là tôi.”

Tường Vy đã rất yếu ớt, đứng ở một bên trả lời một tiếng.

Đào Văn Lâm nhìn Tường Vy, lúc nhìn thấy sắc mặt của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Tường Vy của Đào Văn Lâm lóe lên một tia sáng.

Bởi vì ông ta vừa nhìn đã có thể nhận ra được, loại độc mà Tường Vy đang trúng, trùng hợp lại là loại độc do ông ta chính tay điều chết Hơn nữa loại độc này Đào Văn Lâm chỉ bán cho bà chủ Tiêu Đông Mai của nhà họ Hoàng ở thủ đô với giá rất cao, điểm này, Đào Văn Lâm vẫn còn nhớ rất kỹ.

Trong lòng Đào Văn Lâm đã có tính toán, cô gái xinh đẹp đến xin thuốc này, đã gây thù với Tiêu Đông Mai, nếu không thì Tiêu Đông Mai cũng không dùng thuốc độc để làm cô ấy bị thương như thế, “Tại sao cô lại bị trúng loại độc này?”

Đào Văn Lâm cố ý giả vờ bình tĩnh, hỏi Tường Vy.



Tường Vy biết mình không thể dấu được, độc của Tiêu Đông Mai là do Đào Văn Lâm làm ra, chắc rằng Đào Văn Lâm cũng biết người đã ra tay với cô là Tiêu Đông Mail “Bị người ta ném phi đao trúng người, trêи phi đao có kịch độc.”

Tường Vy cũng không nói quá rõ ràng, chỉ thuận mồm trả lời một câu.

“B”

Trêи mặt của Đào Văn Lâm không có chút biểu tình gì, gật gật đầu, ánh mắt của ông ta đặt lên đôi chân dài của Tường Vy.

Hoàng Thiên vẫn luôn nhìn chăm chằm vào Đào Văn Lâm, lập tức phát hiện, ánh mắt dơ bẩn và hèn hạ của ông ta, Hoàng Thiên thật sự là không còn lời gì để nói.

Trách không được, lúc gần đến đây, Tường Vy lại nói, Đào Văn Lâm là một tên tham tài tham sắc, quả nhiên là không sai chút nào.

Đào Văn Lâm suy nghĩ một hồi, nói với Hoàng Thiên: “Cậu nhóc này, độc mà người phụ nữ của cậu trúng phải rất nặng, sợ là bảy trăm triệu không được đâu.”

Hoàng Thiên không có chút hảo cảm nào đối với hai cha con Đào Văn Lâm, Đào Quốc Vũ này, nhưng vì muốn cứu sống Tường Vy, Hoàng Thiên cũng đành phải gồng mình thương lượng với hai cha con này.

“Có thể, vậy ông nói ra một con số đi.”

Hoàng Thiên không chút do dự nào nói.

Đào Văn Lâm cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, trước giờ, người đến xin thuốc đều bởi vì tiền xin thuốc mà cảm thấy gian nan, có rất nhiều người còn trả giá với ông ta.

Nhưng người trước mắt này, hình như là rất giàu có!

“Ha ha, vậy thì gấp mười lần số tiền cũ, bảy tỷ”

Đào Văn Lâm đúng thật là có công phu sư tử gầm, hét giá gắt ra lửa, mở miệng đòi Hoàng Thiên bảy tỷ.

Vốn dĩ chỉ muốn dọa sợ Hoàng Thiên thôi, Mục Trấn Hoa cười bỉ ổi chờ Hoàng Thiên trả lời.

Nhưng ông ta lại không ngờ, biểu cảm của Hoàng Thiên vẫn không thay đổi.

“Bảy tỷ thì bảy tỷ, ông mau giải độc cho cô ấy đi.”

Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.

“Ha ha, thật tốt, hai người đợi tôi một lát.”

Đào Văn Lâm nói xong thì xoay người đi vào phòng trong.

Hoàng Thiên tưởng rằng Đào Văn Lâm đi vào phòng để lấy thuốc giải, cũng không nghĩ quá nhiều.

Nhưng Đào Văn Lâm vừa bước vào.

phòng, cầm điện thoại trêи tay, gọi điện thoại cho Tiêu Đông Mai, báo cáo tình hình bên này cho Tiêu Đông Hoa.

“Hai người uống chút nước trước đi, thấm giọng một chút.”

Đào Văn Lâm đưa nước đến trước mặt Tường Vy và Hoàng Thiên, khách sáo hơn lúc nãy rất nhiều.

Hả?

Hoàng Thiên quét mắt nhìn Đào Văn Lâm, trong lòng dâng lên phòng bị.

Ông già này lúc nãy vừa bày ra bộ dạng kiêu căng đáng ghét, tại sao sau khi đi ra khỏi phòng lại thay đổi thái độ khách sáo nhiệt tình như thế rồi?

Hơn nữa, nếu như chỉ lấy thuốc giải hoặc là lấy nước thôi cũng không cần dùng đến mấy phút như thết Trong lòng Hoàng Thiên càng nghĩ càng trở nên nghỉ ngờ, anh cảm thấy ông già Đào Văn Lâm này có vấn đề ở chỗ nào đó.

Lúc trước anh đã từng nghe Tường Vy nói, độc trêи phi đao của Tiêu Đông Mai là do Đào Văn Lâm đưa cho, lão già này vì tiền mà có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế, loại thuốc độc có thể lấy mạng người như thế, ông ta còn điều chế ra đượ!

c Hơn nữa Tiêu Đông Mai cầm tiền mua thuốc độc ở chỗ Đào Văn Lâm, vậy bọn họ có thể nào là cùng chung một giuộc với nhau không?



Hoàng Thiên phân tích những điều này, anh lại càng có thêm sự nghi ngờ đối với Đào Văn Lâm, lúc này liếc mắt qua nhìn ra hiệu cho Tường Vy, tỏ ý cô đừng uống ly nước này.

Tường Vy cũng cực kỳ thông minh, cô vừa nhìn ánh mắt Hoàng Thiên đưa sang đã hiểu được ý mà anh muốn nói.

Cho dù Hoàng Thiên không nhắc nhở cô, cô cũng sẽ không tùy tiện uống ly nước mà Đào Văn Lâm đưa, bởi vì cô phát hiện, Đào Văn Lâm cũng giống con trai Đào Quốc Vũ của ông ta, đều không phải thứ “chim” gì tốt!

“Uống nước đi, hai người không uống nước sao?”

Lúc này Đào Quốc Vũ đi đến, ha hả cười nói với Hoàng Thiên và Tường Vy.

“Không uống, nhanh chữa trị cho cô ấy đi”

Hoàng Thiên nói một cách rất bình tĩnh.

“Ha ha, anh chắc chắn là ngày mai ngân hàng vừa mới mở cửa là anh sẽ đưa bảy tỷ đến được chứ? Anh dựa vào cái gì mà có thể khiến tôi tin tưởng được anh?”

Đào Quốc Vũ cười ha ha một trận, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong đã cau mày, tên Đào Quốc Vũ này cũng dai thật đấy, sống chết không chịu tin.

“Sẽ không thiếu các người một xu nào đâu! Nếu như ngày mai các người không nhận được tiền, thì có thể để thôn dân trong thôn này nhốt tôi lại đây.”

Hoàng Thiên cũng không còn kiên nhẫn nữa, lớn giọng nói.

“Ha ha ha, lời này ngược lại cũng thật thẳng thắn. Nhưng chúng tôi bắt nhốt anh để làm cái gì chứ! Thế này đi, anh đi ra ngoài dạo một vòng đi, dạo xong rồi thì ba tôi cũng đã giải xong độc cho cô gái này rồi.”

Đào Quốc Vũ chỉ tay ra ngoài, tỏ ỷ bảo Hoàng Thiên đi ra.

Hoàng Thiên lập tức hiểu rõ, tên Đào Quốc Vũ này là muốn đánh chủ ý lên người Tường Vy.

Nghĩ đến đây, tay của Hoàng Thiên lại trở nên ngứa ngáy, thật sự muốn đánh vào khuôn mặt khó ưa của tên này.

“Như thế không được, tôi phải ở cạnh cô ấy.

Hoàng Thiên trực tiếp từ chối lời đề nghị của Đào Quốc Vũ.

Đào Quốc Vũ mở to mắt, bây giờ anh ta cứ nhìn Hoàng Thiên là lại cảm thấy ngứa mắt.

“Vậy anh cứ ở trong phòng này đi, nhưng mà phòng ở bên trong kia, anh không thể đi vào được đâu!”

Đào Quốc Vũ trừng mắt nhìn Hoàng Châu, sau đó đỡ Tường Vy vào căn phòng bên trong.

“Tôi có thể tự đi được.”

Tường Vy nhanh chóng xoay người, không để Đào Quốc Vũ đụng vào mình.

“Ha ha, cứ để tôi đỡ cô đi, chị gái nhỏ.”

Mặt của Đào Quốc Vũ cũng rất dày, cười ha ha một trận liền hung hăng chạy đến đỡ Tường Vy.

Tường Vy vô cùng phản cảm, thấy hai tay của Đào Quốc Vũ đụng vào cô, cô vội vàng đẩy Đào Quốc Vũ ra.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng đụng vào người tôi Tương Vy yếu ớt hét lên.

Đào Quốc Vũ bị làm cho mất mặt, thẹn quá hóa giận.

“Mẹ nó, cô đừng có mà không biết tốt xấu! Như thế này rồi còn giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì? Cô không muốn sống nữa sao!”

Đào Quốc Vũ trợn mắt, lớn giọng quát Tường Vy.