Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 208: Mạng sống mong manh




Hoàng Thiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tường Vy, không thể nói rõ tư vị trong lòng mình lúc này.

Nếu như không phải vì giúp cho anh, Tường Vy đã không bị Tiêu Đông Mai hại thành ra như thế này: “Cô bị trúng độc rồi sao?”

Hoàng Thiên lo lắng hỏi.

“Ừm”

Tường Vy nhẹ nhàng gật đầu.

“Cô đừng sợ, tôi đưa cô về ngoại ô phía Tây Hà Nội, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”

Hoàng Thiên an ủi Tường Vy, sau đó đỡ cô đứng lên.

Tường Vy miễn cưỡng đứng dậy, cơ thể đã vô cùng suy yếu.

“Cậu chủ nghe lời tôi, không có cách gì nữa đâu, tôi biết rõ kịch độc trêи con dao mà bà chủ phóng đến, bệnh viện cũng không thể chữa khỏi loại độc này.”

Tường Vy lắc lắc đầu, tuyệt vọng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong lời này, trái tim khế run rẩy. Lời của Tường Vy rõ ràng là đã khẳng định, lẽ nào thật sự là như thế sao?

Nếu như là thật, vậy thì không phải là Tường Vy đang giương mắt chờ chết hay sao?

Tuy thời gian tiếp xúc với Tường Vy không quá nhiều, nhưng Hoàng Thiên là người trọng tình nghĩa, lúc này Tường Vy đã liều mạng giúp anh, mới thành ra tình cảnh như lúc này, Hoàng Thiên đương nhiên không thể lạnh lùng không quan tâm đến sống chết của Tường Vy được.

“Cô yên tâm đi, chỉ cần còn một cơ hội sống sót duy nhất, tôi chắc chắn sẽ không để chị phải ra đi đâu.”

Hoàng Thiên nhìn Tường Vy đang nằm trong lòng mình, kiên định nói.

Tường Vy cười biết ơn Hoàng Thiên, lại không nói thêm điều gì.

Hoàng Thiên biết đến cả bệnh viện cũng không thể giải được loại độc mà Tường Vy đã trúng, trong lòng anh vô cùng sốt ruột, làm sao có thể chậm trễ ở đây thêm nữa?

“Vũ Thanh, ở đây giao hết cho anh, tôi đưa Tường Vy đi trước.”

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

“Vâng thưa cậu chủ, tôi phái hai người nữa đi bảo vệ cho cậu.”

Vũ Thanh nói xong liền chỉ định hai trợ thủ đắc lực của mình đi theo bảo vệ cho Hoàng Thiên.

Lần này Hoàng Thiên không từ chối, anh cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có hai người đi theo bảo vệ cũng tốt, tránh cho gặp quá nhiều phiền phức.

Sau khi đỡ Tường Vy đi ra khỏi rừng cây, Hoàng Thiên đỡ cô lên xe, sau đó lái xe rời khỏi nơi này.

Hai người đàn em kia lái một chiếc xe riêng, đi phía sau xe của Hoàng Thiên.

“Tường Vy, cô có biết chỗ nào có thể chữa khỏi độc tố trong cơ thể của chị không?”

Hoàng Thiên vừa lái xe, vừa hỏi Tường Vy đang ngồi ở ghế sau.

Tường Vy yếu ớt cười khổ một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Trêи đời này chỉ có một người có thể giải được loại độc này, chất độc mà bà chủ tẩm lên phi đao chính là mua từ người đó.”

“Người kia tên là gì?”

Hoàng Thiên nghe xong thì mắt liền sáng lên, lập tức hỏi Tường Vy.

“Người kia tên là Đào Văn Lâm, định cư trong thôn Sơn, ông ta được mệnh danh là vua của những loại thuốc, đúng thật là vô cùng thông thuộc những loại cây thuốc.”

Tường Vy giới thiệu cho Hoàng Thiên.

“Đây không phải là rất tốt sao, vậy thuốc độc chính là do ông ta điều chế ra, chắc chắn ông ta sẽ có cách giải nó cho cô.”

Trong lòng Hoàng Thiên như đã thở phào nhẹ nhõm, nói với Tường Vy.

“Nhưng mà người kia lại ham tài háo sắc, †ôi sợ ông ta sẽ nhân cơ hội mà chặt chém chúng ta.”

Tường Vy rất lo lắng nói với Hoàng Thiên.



“Chẳng qua là một chút tiền thôi, ông ta muốn bao nhiêu thì cứ đưa bấy nhiêu là được.” Hoàng Thiên vô cùng điềm tĩnh nói.

Tường Vy hạn hán cả lời, cô thiếu chút đã quên, cậu Hoàng Thiên có thể thiếu chút tiền này sao chứ? Sợ là cậu chủ cái gì cũng thiếu chỉ duy nhất không thiếu tiền.

May là thôn Sơn mà lão vua của những loại thuốc Đào Văn Lâm kia đang ở cách chỗ này không tính là xa, chỉ hơn hai trăm km mà thôi.

Hoàng Thiên lái xe đi theo sự chỉ dẫn của Tường Vy, lái xe xuyên đêm đến thôn Sơn đó, lúc đến được nơi đã là nửa đêm rồi.

Đây là một nói vô cùng hoang sơ và hẻo lánh, nếu như không phải là Tường Vy đã bị trúng độc, thì sợ là cả đời này Hoàng Thiên cũng sẽ không đi đến chỗ này.

Dừng xe một con đường đất đầu thôn, Hoàng Thiên đưa mắt nhìn một lượt, vị trí của thôn Sơn này vừa hay dựa lưng vào một tòa núi lớn, trước mặt còn có sông, sau lưng là núi, trước mặt là nước, là một nơi đẹp đế như một bức tranh thủy mặc.

Hai người đội viên đặc chiến kia cũng đi theo phía sau Hoàng Thiên, lúc này bọn họ đã dừng xe, canh giữ sát sao ngay bên cạnh Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cảm thấy như thế có chút hơi khoa trương, ở đây thì có nguy hiểm quái gì được cơ chứ, thật sự thì làm như thế chẳng cần thiết.

“Hai người về xe nghỉ ngơi đi.”

Hoàng Thiên nói với hai người kia.

“Cậu chủ, anh Thanh đã dặn dò, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho cậu”

Một người khó xử mở miệng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong liền cười, nói với anh ta: “Ở đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu.”

“Vậy được thôi cậu chủ.”

Hai người gật đầu đồng ý, trở về trong xe.

Hoàng Thiên đỡ Tường Vy, đi về một ngôi nhà nông thôn còn đang sáng đèn.

Đã hơn mười giờ đêm rồi, cuộc sống về đêm của người trong thôn Sơn không quá phong phú, đa số mọi người đều đã say giấc từ lâu.

Nhưng căn nhà kia lại vẫn còn rất náo nhiệt.

Trong phòng đặt hai bàn mạt chược, những người nam nữ trêи bàn vô cùng sôi nổi ra quân, bên cạnh cũng có không ít người đang vây lại xem náo nhiệt.

Tường Vy cũng chỉ biết Đào Văn Lâm ở trong thôn Sơn, cô cũng chưa từng tới đây, không biết ngôi nhà nào mới là nhà của ông ta.

Cho nên Hoàng Thiên cũng chỉ đành đi nghe ngóng một chút, anh đỡ Tường Vy, đi vào ngôi nhà còn đang sáng đèn này.

Trong thôn Sơn nho nhỏ này, tất cả mọi người trong thôn đều là người quen, nửa đêm đột nhiên xuất hiện thêm hai người lạ, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Những thôn dân này đều nhìn chằm chằm Hoàng Thiên và Tường Vy, lúc nhìn thấy Tường Vy, rất nhiều tên đàn ông không khép được mồm lại, nước miếng chảy dài xuống đất.

Bởi vì Tường Vy thất sự vô cùng xinh đẹp, ăn mặc trang điểm cũng rất động lòng người, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Lúc đám người này nhìn thấy sắc mặt trăng bệch của Tường Vy, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, biết Hoàng Thiên và Tường Vy đến đây để tìm thầy chạy chữa.

Bởi vì có Đào Văn Lâm trong thôn Sơn này, nên có rất nhiều người ở bên ngoài đến thôn Sơn để xin thuốc, những thôn dân này cũng đã vô cùng quen thuộc với cảnh tượng đó rồi.

“Nhóc con, vợ cậu là bị trúng độc rồi đó sao?”

Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi đánh giá Hoàng Thiên và Tường Vy, sau đó chủ động mở miệng hỏi Hoàng Thiên.

Khiến cho Hoàng Thiên có chút ngượng ngùng, anh biết người ta đã có chút hiểu lầm, thấy anh ôm lấy eo của Tường Vy cho nên mới nghĩ rằng Tường Vy là vợ của anh.

Sắc mặt của Tường Vy lại càng đỏ rực hơn, trong lòng có chút cảm giác khác lạ.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không giải thích những điều này, nói với người đàn ông năm mươi tuổi kia: “Đúng thế, xin hỏi vua của các loại thuốc ông Đào Văn Lâm có ở đây không?”

“Ha ha, cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến nhà của ông ấy.

Người đàn ông cười ha ha một tiếng, vô cùng nhiệt tình dẫn Hoàng Thiên đến nhà của Đào Văn Lâm.

Hoàng Thiên cũng không ngờ là mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế, trong lòng nghĩ xem ra người dân trong thôn này vô cùng nhiệt tình hiếu khách.



Người đàn ông đi phía trước dẫn đường cho Hoàng Thiên và Tường Vy, thôn Sơn này không lớn, cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, bọn họ đến trước cửa của một ngôi nhà.

“Nhóc con, nhà này chính là nhà của Đào Văn Lâm”

Người đàn ông nói xong liền gõ vào chiếc cửa to màu đen.

Một phút sau, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi tầm cỡ hơn hai mươi bước ra ngoài.

“Chú Hạ, muộn thế này rồi còn có chuyện gì không?”

Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.

“Đào Quốc Vũ à, hai vị này đến xin thuốc, cha cậu đã ngủ chưa?”

Người đàn ông trung niên hỏi Đào Quốc Vũ.

Đào Quốc Vũ là con trai của Đào Văn Lâm, sau khi anh ta đánh giá qua hai người Hoàng Thiên một lượt, cũng không để tâm gì nhiều, dù sao thì Hoàng Thiên cũng là người đến xin thuốc, cũng là người bình thường, anh ta đã gặp rất nhiều người như thế rồi.

Nhưng lúc ánh mắt của Đào Quốc Vũ rơi lên người của Tường Vy, nhất thời không thể bình tĩnh được nữa.

Trong lòng nghĩ, nữa đêm ông trời lại giáng xuống một tiên nữ xinh đẹp như thế này, cô gái này sao có thể xinh đẹp được như thế cơ chứt Con tim của Đào Quốc Vũ ngứa ngáy, đồng thời cũng vô cùng hưng phấn.

“Cha tôi vẫn còn chưa ngủ, nếu bọn họ đã tới xin thuốc, vậy thì vào nhà trước đi.”

Đào Quốc Vũ nói xong, chuẩn bị mời người đàn ông trung niên tên là Hạ kia vào nhà.

Người đàn ông tên Hạ kia phất tay, không đi vào trong mà xoay người rời khỏi.

“Cô gái này, cô trúng độc sao?”

Ánh mắt của Đào Quốc Vũ nhìn qua, vừa mời Tường Vy vào bên trong, vừa nhìn chằm chằm hỏi Tường Vy.

Tường Vy cảm giác được ánh mắt càn rỡ của Đào Quốc Vũ, cô có chút không được thoải mái lắm.

Nhưng mà sau khi trúng độc cơ thể đã rất khó chụy rồi, Tường Vy cũng không để ý quá nhiều về điều đó.

Hoàng Thiên lại nhận thấy rất rõ ràng, người tên Đào Quốc Vũ này nhìn thấy gái đẹp là dại ra rồi.

Nhưng mà thanh niên ấy mà, Hoàng Thiên cũng có thể hiểu được, nên cũng không quá phản cảm với Đào Quốc Vũ.

Rất nhanh, Đào Quốc Vũ đã dẫn Hoàng Thiên và Tường Vy đi vào bên trong.

“Cha, có bệnh nhân đến muốn xin thuốc.”

Đào Quốc Vũ đi vào bên trong hô lên một tiếng.

“Bảo bọn họ ngày mai lại đến đi, cha sắp ngủ rồi”

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên truyền ra từ bên trong.

“Không được đâu cha ơi, con thấy sắc mặt cô gái bị trúng độc này rất kém, dự là không đợi được đến ngày mai đâu.”

Đào Quốc Vũ cũng rất cố gắng, mở cửa phòng ra, nói với Đào Văn Lâm ở bên trong.

“Tiền thuốc giải là bảy trăm triệu, bảo bọn họ ngày mai phải trả liền.”

Giọng nói của Đào Văn Lâm lại truyền đến một lần nữa.

Hoàng Thiên nghe xong thì sửng sốt, bất giác lắc đầu, xem ra Tường Vy nói không sai rồi, vị “vua của những loại thuốc” này thật sự là rất tham tiền, còn chưa động tay giải độc mà đã muốn đòi tiền trước rồi.

Nhưng mà tiền đối với Hoàng Thiên chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi, Hoàng Thiên không hề để ý.

“Đến đây quá vội nên không mang theo tiền mặt, ngày mai anh theo tôi đến ngân hàng nhận tiền đi.”

Hoàng Thiên nói với Đào Quốc Vũ.

“Không mang theo tiền?”

Đào Quốc Vũ nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống.