Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 206: Có gan thì nhắc lại một lần nữa xem




Mắt thấy Hoàng Thiên sắp không thể kiên trì thêm được nữa, trong lòng Tường Vy rất hoảng hốt.

Trong lòng cô ta rất rõ, bây giờ Tiêu Đông Mai đã rất hận cô ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta! Chỉ cần Hoàng Thiên ngã xuống một cái thôi thì cô ta lập tức sẽ bị Tiêu Đông Mai xử lý ngay.

Dựa vào thủ đoạn xưa nay của Tiêu Đông Mai, làm sao có thể tha cho cô ta?

Nghĩ đến những điều này, đáy lòng của Tường Vy đã dần trở nên lạnh lẽo.

Hơn nữa, cô ta thông qua việc tiếp xúc với Hoàng Thiên, phát hiện nhân phẩm của Hoàng Thiên thật sự rất tốt, cô ta cũng không đồng tình với việc Tiêu Đông Mai đối phó với Hoàng Thiên.

Sau khi rối rắm một lúc lâu, Tường Vy hoàn toàn hạ quyết tâm!

“Tôi xem các người ai dám làm hại đến cậu chủ!”

Tường Vy đột nhiên gẵn giọng hô lên một tiếng, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm dắt ở bên hông của mình ra, nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến.

Thanh kiếm lóe sáng lên xuống, thực lực của Tường Vy cũng rất mạnh, lúc này liều mạng giúp đỡ Hoàng Thiên, các chiêu kiếm trong tay cũng càng trở nên sắc bén hơn.

Phản rồi phản rồi!

Tiêu Đông Mai thấy cảnh tượng này, thật sự bị chọc tức đến phát điên, nữ sát thủ mà bà ta cực khổ phí công bồi dưỡng nhiều năm như thế, bây giờ lại ngang nhiên giúp đỡ Hoàng Thiên!

“Ả ngốc kia, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Tiêu Đông Mai giận dữ gầm lên một tiếng, đột nhiên, rút từ trong ngực ra ba thanh phi đao.

Sau khi Tường Vy nghe thấy giọng nói của Tiêu Đông Mai, cô không dám sơ suất, vội vàng quay đầu nhìn qua.

Bằng!

“AI”

Vừa mới không để ý một chút, Tường Vy đã bị một người đạp trúng bụng dưới, đau đến mức phải thét lên, cơ thể văng ra xa.

Cô ta vừa mới đứng lên, cổ tay của Lưu Đông Mai đã run lên, ba thanh phi đao sắc bén đã được bà ta phóng ra!

Tường Vy không chút buông lơi sự cảnh giác, lật người né được hai chiếc phi đao.

Nhưng lại không có cách nào né được chiếc phi đao cuối cùng, bị mũi dao sắc nhọn ghim vào bụng dưới!

Không ổn!

Trong lòng Tường Vy thầm nói không tốt rồi, nhưng bây giờ đã muộn, bụng nhỏ của cô ta đã bị phi đao găm trúng, cắm sâu vào đúng mười cml Chỉ đau một chút, tiếp theo miệng vết thương liền trở nên ngứa ngáy, Tường Vy hiểu ra, đây là chiếc phi đao mà Tiêu Đông Mai đã tẩm thuốc độc vào…

“Hừ, tự chuốc vạ vào thân!”

Tiêu Đông Mai hừ lạnh một tiếng, bộ dạng lúc nhìn Tường Vy giống như đang nhìn một cái xác chết, bởi vì chỉ cần trúng phải chiếc phi đao có tẩm thuốc độc này của bà ta, thì cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Tường Vy cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng cô ta cũng không hối hận vì đã làm như thế.

Hoàng Thiên vừa tham gia trận chiến kịch liệt với năm người khác, vừa liến trộm qua nhìn Tường Vy đang bị ngã năm ở trêи đất.

Thấy sắc mặt của Tường Vy đều đã trở nên tái xanh, trong lòng Hoàng Thiên cũng trở nên căng thẳng, anh biết đó chính là triệu chứng của việc trúng phải thuốc kịch độc.

Phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này, tốt nhất có thể lập tức khống chế được Tiêu Đông Mai, ép bà ta đưa thuốc giải ra, cứu Tường Vy.

Có suy nghĩ này trong đầu, động tác trêи tay của Hoàng Thiên càng trở nên ác liệt, thấy một người đàn ông quất tay đụng qua, Hoàng Thiên liền khống chế lấy cổ tay của người đó, rồi mạnh mẽ hất người đó qua một bên.

“AI Mày..”

Người đàn ông này vô cùng khϊế͙p͙ sợ, lúc cả người vẫn còn chưa ổn định lại thì Hoàng Thiên đã dùng đầu gối đá mạnh vào nơi ai cũng biết là nơi nào đó của đàn ông!

“Ách al”



Người đàn ông đau đớn trợn tròn mắt, hét lên một tiếng rồi ngã rạp xuống đất, cơn đau khiến cho anh ta ngất lịm đi.

Không chỉ là phải hứng chịu cơn đau ngây ngất lòng người như thế, mà “hàng” của anh ta sau này cũng không thể xài được nữa rồi, anh ta không còn là một người đàn ông chân chính được nữa rồi.

Cảnh tượng này dọa cho ba người đàn ông còn lại trở nên khϊế͙p͙ sợ, bọn họ vốn tưởng rằng cứ đi theo Hắc Tử là có thể nhanh chóng xử lý xong Hoàng Thiên, nhưng lại không giờ rằng Hoàng Thiên lại khó đối phó đến như thết “Mẹ nó, mau thi triển hết bản lĩnh của bọn mày ra xem nào, mau đánh chết thăng Hoàng Thiên!”

Hắc Tử cả giận nói.

“Vâng!”

Ba người đàn ông còn sót lại đồng thanh trả lời, sau đó đều bày ra tư thế tấn công.

Hoàng Thiên cũng thầm lo lắng, một tiếng rưỡi đồng hồ vẫn chưa thể giải quyết xong đám người này, Vũ Thanh vẫn chậm chạp chưa thấy tăm hơi, biến này có hơi căng!

Nếu không phải sợ sẽ dọa cho Tiêu Đông Mai chạy đi mất, Hoàng Thiên sẽ dẫn theo đám người Vũ Thanh đi theo cùng, nhưng bây giờ thì lại vô cùng xấu hổ, lẽ nào bọn Vũ Thanh không đuổi theo kịp sao? Không tìm ra được chỗ này?

Hoàng Thiên càng nghĩ lại càng thêm sốt ruột, chỉ một giây không tập trung thì đã bị nắm đấm của Hắc Tử đánh trúng vào mũi!

“AI”

Hoàng Thiên đau đớn kêu lên một tiếng, mũi tê dại rồi bắt đầu chảy máu.

Nắm đấm này của Hắc Tử cũng đủ hiểm ác, trực tiếp khiến cho đầu não của Hoàng Thiên quay cuồng một trận, một lúc sau đã phải ngồi bệt xuống đất.

“Ha ha ha! Tao đã nói rồi, tao đường đường là Hắc Tử, còn sợ đối phó không nổi thằng ranh con mày sao?”

Hắc Tử điên cuồng cười ha hả một trận, vô cùng đắc ý đi gần lại đến phía trước của Hoàng Thiên, nhấc chân đạp lên người Hoàng Thiên, không để cho Hoàng Thiên đứng dậy được.

Ba tên đàn ông kia cũng đều không nhịn được nữa, tất cả đều vây lấy xung quanh Hoàng Thiên, giữ chặt lấy Hoàng Thiên.

Tiêu Đông Mai vừa thấy cuối cùng thì cũng đã khống chế được Hoàng Thiên thì sắc mặt bà ta mới tốt lên được một chút, bà †a nở ra một nụ cười độc ác, thở hắt ra một hơi.

Lần này đến ngoại ô phía Tây thành phố Hà Nội, là vì muốn lấy mạng của Hoàng Thiên, bà ta sao có thể không vui được cơ chứ?

Đi đến trước mặt của anh, Tiêu Đông Mai cười lạnh ha hả, nhìn Hoàng Thiên đang bị đè ép dưới mặt đất, bà ta cười nói: “Sao hả Hoàng Thiên? Đã phục chưa hả? Cậu nói tôi nên xử lý cậu thế nào đây nhỉ, nên khắc từng nhát dao lên người cậu, hay là cho cậu chết một cách vui vẻ nhỉ?”

“Bà chủ, không thể để cho thằng khốn này được chết vui vẻ như thế được! Tôi nghĩ cứ đâm từng nhát cho đến khi nó chết là cách tốt nhất, để cho máu trêи người nó chảy ra hết mới thôi!”

Văn Long nằm ở trêи cáng nói, hung ác gào lên.

“Cái tên vô dụng như mày có tư cách gì mở mồm ra chứ?”

Tiêu Đông Mai liếc Văn Long một cái, không thèm để ý đến anh ta nữa, mà lại rút một chiếc phi đao ra.

Hoàng Thiên cắn răng, anh biết tối nay bản thân khó mà thoát khỏi được rồi!

Vũ Thanh à Vũ Thanh, tại sao giờ phút quan trọng như thế này thì chẳng thấy tăm tích của cậu đâu thế?

Trong lòng Hoàng Thiên thở dài một tiếng, sớm biết như thế này, không bằng trực tiếp dẫn theo bọn Vũ Thanh đến đây ngay từ đầu luôn, cho dù có dọa đến Tiêu Đông Mai, cũng còn hơn rơi vào tình cảnh như hiện tại.

“Ha ha, cậu không cần phải sợ, con dao này không có độc, tôi chỉ muốn dùng dao cứa lên cơ thể cậu từng nhát mà thôi.”

Tiêu Đông Mai ngồi xổm trêи mặt đất, vung vẫy chiếc phi đao kia trước mặt của Hoàng Thiên, đắc ý nói.

Hắc Tử nhìn Tiêu Đông Mai không biết chán, tên này sớm đã thèm nhỏ dãi Tiêu Đông Mai rồi, nếu không cũng sẽ không đi theo Tiêu Đông Mai như con chó nhỏ như thế, “Bà chủ, để thằng Hoàng Thiên này cho tôi xử đi, tôi sẽ khiến cho bà chủ hài lòng hết mức, chắc chắn sẽ khiến cho tên Hoàng Thiên này sống không bằng chết, để cho nó hối hận vì đã sinh ra trêи cuộc đời này!”

Hắc Tử không thể kiềm chế sự hưng phấn của bản thân, muốn đón lấy con phi đao trêи tay của Tiêu Đông Mai.

“Bà chủ, chúng tôi cũng muốn tham gia!

Con mẹ nó, cái thằng Hoàng Thiên này đã đá anh em của chúng tôi thành thái giám, chúng tôi phải trả thù cho bõ tức!”

“Đúng vậy đấy thưa bà chủ, tôi cũng muốn!”

“Tôi cũng muốn!”



Ba người đàn ông kia tranh nhau nói, sợ sẽ không có phần của mình.

“Ha ha, được thôi được thôi, mỗi người đều có phần hết! Hắc Tử, cậu đến trước đi Tiêu Đông Mai cười đắc ý, đưa con dao cho Hắc Tử.

Hắc Tử vội vàng muốn thể hiện trước mặt Tiêu Đông Mai, lúc này cầm lấy chiếc phi đao muốn cắt lên trêи mặt của Hoàng Thiên.

Sức lực của con người khi đang ở trong hiểm cảnh vô cùng kinh người, mắt thấy bản thân sắp bị đám bại trận kia ra tay làm hại bản thân, Hoàng Thiên sớm đã bùng lên lửa giận, đương nhiên là càng không thể khoanh tay chịu chết!

Bộp!

Hoàng Thiên đột nhiên giấy giụa, cánh tay phải lấy lại được tự do, mạnh mẽ đấm thẳng vào mặt của Hắc Tử.

“Ngao al”

Hắc Tự bị đấm “ngao” lên một tiếng thảm thiết, ngẩng mặt lên trời, cả người đổ rạp xuống đất!

“A, không hay rồi Một người đàn ông hô lên một cách kinh hoàng, anh ta đang giữ chặt cánh tay bên trái của Hoàng Thiên, hoảng sợ đến mức thả lỏng lực đạo trêи tay của mình ra.

Hoàng Thiên mượn cơ hội này giải thoát cho hai bên cánh tay của mình, lập tức tóm lấy nắm tóc của người đàn ông đang giữ chặt chân của anh, hung hăng bẻ ngoặt đầu người đàn ông kia qua một bên.

Ngay sau đó, Hoàng Thiên nhanh chóng bật người dậy, lấy lại sức lực vốn có của mình!

Đáng chết!

Tiêu Đông Mai hoảng sợ, mặt mày tái mét, bà ta nào có ngờ được, chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, Hoàng Thiên đã có thể thoát ra được đâu cơ chứt Trước mặt Hoàng Thiên là Tiêu Đông Mai, lúc này, thì mới hận cũ lần lượt kéo đến, Hoàng Thiên đã tức giận đến mức không thể khống chế được bản thân!

“Tiêu Đông Mai, bà ác độc thật đấy, đêm nay tôi cũng muốn cho bà mở mang tầm mắt một chút, chứng kiến thủ đoạn của Hoàng Thiên tôi đây!”

Hoàng Thiên to giọng nói, sau đó túm lấy tóc của Tiêu Đông Mail Tiêu Đông Mai cũng không phải dạng vừa, vội vàng tránh qua một bên.

Hoàng Thiên chỉ bắt được một đoạn tóc dài của bà ta, nhưng lúc này đã bước vào cửa chết, hung ác kéo lấy nằm tóc đó, Hoàng Thiên nhấn đầu của Tiêu Đông Mai xuống đất…

“A… Đau chết tôi rồi!”

Tiêu Đông Mai thảm thiết kêu lên một tiếng, bà ta ở gia đình nhà họ Hoàng ở thủ đô luôn được kính trọng không thôi, ba của Hoàng Thiên vô cùng cưng chiều bà ta, mấy năm gần đây làm gì có ai dám động vào bà ta dù chỉ là một cọng lông đâu chứ?

Nhưng đêm nay lại khác, cậu chủ nhà họ Hoàng tức giận rồi, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Bốp bốp bốp bốp…

Hoàng Thiên hung ác đạp lên mặt Tiêu Đông Mai, tất cả những lửa giận trong lòng lúc này đều phát ra hết.

Lần này đá Tiêu Đông Mai một trận thảm khốc, khiến cho mặt mũi của bà ta tím xanh từng mảng, cái mũi cũng bị lệch qua một bên, sau này mà không làm phẫu thuật chỉnh sửa lại thì không còn cách nào gặp người khác nữa.

“Hắc Tử Hắc Tử! Mau đến cứu tôi!”

Tiêu Đông Mai tuyệt vọng hô cứu, trong miệng văng ra ba chiếc răng to, đúng là đã bị Hoàng Thiên đạp rụng.

Hắc Tử nhìn cảnh tượng trước mắt mà trở nên ngây ngốc cả rồi, lúc này mới phản ứng lại được, anh ta xông qua đạp một cú lên lưng của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên sớm đã có sự phòng bị, tránh người qua một bên, né khỏi cú đạp đó của anh ta.

Tiêu Đông Mai kêu lên thảm thiết, Hoàng Thiên tránh được rồi, bà ta trực tiếp nhận lấy một cú đạp như thế, bị người ta hung hăng đạp trúng vùng bụng.

“A, xin lỗi bà chủ, tôi không cố ý…”

Hắc Tử vội vàng giải thích, sau đó hung dữ quát Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên! Mày mau buông bà chủ ra, nếu không tao sẽ lấy mạng mày!”

Bằng!

Hắc Tử chưa kịp nói dứt câu thì đã nghe một tiếng súng lớn vang lên, chân của Hắc Tử đã bị bắn trúng, ngã xuống đất “rầm” một tiếng.

Một giọng nói đầy giận dữ truyền đến từ bên ngoài rừng cây: “Mày muốn lấy mạng của cậu Thiên ư? Có gan thì nói lại một lần nữa tao nghe xem nào!”