Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1093: Trên Mặt Tràn Đầy Vẻ Phiền Muộn






“Dạy cậu ta một bài học thật mạnh cho tôi, đế cậu ta học xem nói tiếng người như thế nào? 
Hoàng Thiên ra lệnh cho Tiêu Văn Hạ.

Tiêu Văn Hạ chỉ đợi câu này của Hoàng Thiên, vừa nãy Uống Ngân Long mắng Hoàng Thiên như thế, Tiêu Văn Hạ đã tức giận từ lâu rồi.

Một cây gậy sắt múa như gió, Tiêu Văn Hạ đập một trận lên người Uông Ngân Long.

Sao có thể chịu nổi? Uống Ngân Long bị đánh đến ôm đầu né trái tránh phải, vội vàng lùi bước.


Cuối cùng, Uông Ngân Long lùi đến chỗ cửa sổ.

Anh ta thực sự không chịu nổi nữa, lúc này quyết tâm liều mạng, nhảy xuống từ cửa sổ! 
"*** mę!" 
Tiêu Văn Hạ không ngờ đến, phòng làm việc của anh ta ở lầu bốn, cao như thế mà Uông Ngân Long dám nhảy xuống? 
Ngay sau đó nghe được một tiếng phịch ở bên dưới, Hoàng Thiên cũng nhanh chóng đến cửa sổ, cùng Tiêu Văn Hạ nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy Uông Ngân Long va vào trần một chiếc xe, khiến trần xe lõm thành một cái hố.

Hình như tên này gãy chân rồi, khập khễnh chạy đến bên đường, vẫy tay ngăn một chiếc taxi, bỏ trốn mất dạng.

Xảy ra chuyện này, ai cũng không ngờ đến.

Uông Ngân Long có võ trong người, lúc nhảy khỏi cửa sổ rất lưu loát, tốc độ cũng rất nhanh, hoàn toàn không kịp ngăn lại.

“Cậu Thiên, làm sao đây?” 
Tiêu Văn Hạ hỏi Hoàng Thiên.


“Chạy thì chạy đi, mặc kệ cậu ta đi.

” 
Hoàng Thiên nói.

Tiêu Văn Hạ có phần phiền muộn, nhưng cũng không còn cách nào khác, Uông Ngân Long đã chạy mất rồi, đuổi theo cũng không đuổi được.

“Ruslin ở đâu?” 
Lúc này Hoàng Thiên nghĩ ngợi, hỏi Tiêu Văn Hạ.

Lần trước thẩm vấn Ruslin, ả ta không chịu nói gì cả, dáng vẻ tình nguyện chịu chết.

Hoàng Thiên muốn thử xem, tốt nhất có thể hỏi được chút manh mối, ít ra cũng biết được dòng họ Migfis ở đâu.

Dòng họ này có vẻ rất giàu có, treo thưởng hai trăm triệu euro để lấy mạng Hoàng Thiên, Hoàng Thiên không muốn ngồi chờ chết như thế này, anh muốn chủ động tấn công, đến châu Âu giết cả dòng họ này! 
“Cậu Thiên, tôi đã sắp xếp cho cô ta ở trên lầu, anh theo tôi đi” 
Tiêu Văn Hạ nói, đi trước dẫn đường, ra khỏi phòng làm việc.


Hoàng Thiên đi theo Tiêu Văn Hạ ra ngoài, lên lầu đến phòng mà Ruslin ở.

Sau khi đẩy cửa ra nhìn, Tiêu Văn Hạ sắp xếp chỗ ở này cho Ruslin có điều kiện rất ổn.

Có phòng lớn rộng khoảng sáu mươi, bảy mươi mét, nhà vệ sinh và phòng tắm trong phòng cũng được trang trí rất xa hoa.

Lúc này Ruslin đang nằm trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt tràn đầy vẻ phiền muộn.

Thấy có người bước vào, Ruslin soạt một cái ngồi dậy, cảnh giác nhìn cửa vào.

Vừa thấy Tiêu Văn Hạ, Ruslin tức giận nói: “Tên khốn, anh muốn nhốt tối đến lúc nào? Bảo anh ta đến gặp tôi ngay lập tức!” 
“Đừng gào nữa, tôi ở đây rồi”.