Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1032: Thực Sự Là Sợ Rồi”






Anh Phó không nhiều lời, cõng Bé Bò lên, hướng quay về mà đi.

Hoàng Thiên bọn họ đều theo sau, tâm trạng của người phụ nữ cũng đã ổn định lại rất nhiều, cuối cùng cũng tìm lại được con trai rồi.

Sau khi về đến nhà của người phụ nữ, ông lão để Bé Bò nằm thẳng lên chiếc giường đất, sau đó ông đem một ít thảo mộc nghiền nát, đắp lên chỗ xương bị gãy.

“Trong vòng mười ngày, xương gãy sẽ lành lại, hồi phục như trước.

” 

Ông lão nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hoàn toàn tin tưởng, anh biết sư phụ của Phan Thanh Linh không dục không cầu, người như ông lão đây là không bao giờ nói phóng đại lên.

Gân đứt xương gãy một trăm ngày, sau khi ông lão dùng thảo dược, thì có thể làm cho xương gãy sau mười ngày khỏi hẳn, quả nhiên là làm cho người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Hoàng Thiên trong lòng vô cùng bái phục, nói với ông lão: “Ông à, nơi này ông không thể ở lại thêm nữa rồi, trước tiên hãy cùng con rời khỏi chỗ này đã, ông yên tâm, nếu như ông muốn ở trong thâm sơn cùng cốc tu luyện, con sẽ phải người đi tìm địa điểm như vậy cho ông” 
Ông lão gật đầu, ông cũng biết, tình cảnh của bản thân mình là rất nguy hiểm, hiện tại chỉ có thể nghe theo lời của Hoàng Thiên.

“Này nhóc, ông cũng không dám ở lại chỗ này nữa rồi, thực sự là sợ rồi” 
Người phụ nữ kia dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn Hoàng Thiên, lo lắng cực điểm.

“Ừm.

Nếu như chị nguyện ý, có thể theo bọn tôi rời đi, để tránh ở lại chỗ này mà bị người ta làm hại” 
Hoàng Thiên nói với người phụ nữ.

“Làm sao để tôi cảm ơn anh mới tốt đây! Người anh em này, tấm lòng của anh thật là tốt!” 
Người phụ nữ nhịn không được mà khóc nức nở, nếu không có Hoàng Thiên ngăn cản, cô ta chắc chắn đập đầu cảm tạ trước Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên biết, Ruslin đáng ra đã chạy trốn mất dạng rồi, sẽ không ở lại trong khu rừng rậm này nữa.

Muốn tìm được ả đàn bà ngoại quốc đó, độ khó vẫn là rất cao.

Nhưng mà Hoàng Thiên vốn không lo lắng tìm được ả, ả đàn bà ngoại quốc đó một lòng muốn báo thù cho Migfis, sẽ không thể dễ dàng mà rời khỏi Việt Nam.

Không sớm thì muộn, ả sẽ xuất hiện một lần nữa, đến lúc đó lại đối phó với ả một lần nữa đi.

Nghĩ tới như vậy, Hoàng Thiên cảm thấy ở lại chỗ này đã không cần thiết nữa, liền đứng dậy mà nói: “Chúng ta đi thôi.

” 
“Vâng!” 
Anh Phó đứng dậy trả lời, chủ động công Bé Bò lê lưng.

Chỗ gãy xương được ông lão cố định vô cùng chắc chắn, Anh Phó cõng lấy Bé Bò xương gãy của Bé Bò cũng không bị bất cứ ảnh hướng gì.

Tuy nhiên Hoàng Thiên vẫn là nhắc Anh Phó đi chậm một chút, đoàn người cùng nhau rời khỏi căn nhà tranh, hướng về phía đỗ xe mà đi.

Sau khi cùng nhau lên xe, Hoàng Thiên đưa bọn họ trở lại thành phố Bắc Ninh.


“Anh Phó, trước tiên anh thu xếp một chút về sư phụ của Phan Thanh Linh, khi nào ông muốn rời đi, anh cứ thông báo cho tôi.

” 
Hoàng Thiên đối với Anh Phó mà phân phó.

“Tôi biết rồi anh Thiên, anh cứ yên tâm đi” 
Anh Phó trả lời.

“Còn có, Bé bò cứ để ở chỗ anh dưỡng thường đi, còn mẹ của cậu nhóc, anh cũng thu xếp một chút, xem xem chị ấy có thể làm được công việc gì hay không, anh giúp chị ấy thu xếp đi” 
Hoàng Thiên lại nói.

Anh Phó gật đầu liên hồi, việc Hoàng Thiên phân phó, anh tất nhiên nguyện ý làm theo.

.