Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1030: Cô Cũng Chỉ Là Một Nạn Nhân






“Tôi không còn mặt mũi nào mà đứng dậy, là tôi có lỗi với mọi người.

” 
Người phụ nữ khóc nấc, đối với Hoàng Thiên lớn tiếng nói.

“Chị là vì cứu con trai chị, cũng xem như là có thể tha thứ.

Đứng dậy đi, phải nhanh chóng đi tìm con trai chị” 
Hoàng Thiên nói với người phụ nữ.

Người phụ nữ còn khóc to hơn trước, nhưng cô tuyệt nhiên không dám không tuân theo lời Hoàng Thiên, cuối cùng vẫn là tự mình đứng dậy.


Vừa nghĩ tới con trai sống chết không rõ, cô tuyệt vọng mà khóc vô cùng thương tâm.

Hoàng Thiên bị tiếng khóc làm cho phiền rồi, anh cũng lo lắng cho Bé Bò, nếu đang ở trong tay của Ruslin, còn có thể ổn được ư? 
Bây giờ chỉ có thể nghe số trời thôi, có thể tìm được Bé Bò hay không là điều không dễ nói.

Hơn nữa dù cho tìm được, đứa bé này liệu có còn sống nữa hay không? Đều không thể biết được.

“Đừng khóc nữa, bọn tôi giúp chị tìm con trai” 
Hoàng Thiên nói với người phụ nữ.

Người phụ nữ vừa nghe xong, đối với Hoàng Thiên mà đội ơn vô cùng, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi.

“Anh này, tôi hại các anh, anh còn đối với tôi như vậy, anh thực sự là một người tốt.

” 
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói nên lời, người tốt, cái danh hiệu này, tại xã hội thời này đã không còn là lời khen tốt đẹp gì nữa rồi.

Nhưng bất chợt nghe được lời này.


Trong lòng vẫn cảm thấy khó xử.

“Được rồi, đừng trì hoãn nữa, mau đi tìm con trai chị” 
Hoàng Thiên nghiêm nghị mà nói, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi chòi.

Bắt buộc phải tận dụng từng phút từng giây để tìm ra Bé Bò, đứa trẻ này còn nhỏ như thế, nó có tội gì cơ chứ? Nếu như thực sự bị giết rồi, lòng Hoàng Thiên chắc chắn khó yên.

Nếu như không phải bản thân mình đến núi Thanh Mai tìm thuốc, bọn Ruslin cũng sẽ không đến chỗ này, Bé Bò càng không thể xảy ra chuyện.

Nghĩ như vậy, Hoàng Thiên một chút cũng không oán hận người phụ nữ này, thật ra mà nói, cô cũng chỉ là một nạn nhân.

Cả nhóm người ra khỏi căn nhà tranh, hoàn toàn đang đợi Hoàng Thiên sắp xếp.

Hoàng Thiên đoán chắc, anh nhắm ngay về phía khu rừng rậm phía bên kia.

Nơi đây là dưới chân núi Thanh Mai, tầm nhìn ra xung quanh khá thoáng đãng, nhưng khu rừng rậm này lại là một nơi lý tưởng để trốn.

Có lẽ Ruslin cướp Bé Bò đi, sẽ đi vào trong khu rừng rậm này, nói không chừng Bé Bò chính là bị giấu ở trong khu rừng này.

“Chị à, chị có thấy người phụ nữ nước ngoài đó đem theo Bé Bò đi về hướng nào không?” 
Hoàng Thiên hỏi người phụ nữ.


Người phụ nữ nghe xong, vừa khóc vừa chỉ tay về phía rừng rậm: 
“Cô ta đưa Bé Bò đi ra phía sau kia, chính là chỗ rừng cây đấy, tôi nghĩ đuổi theo, cô ta liền dùng dao dí vào Bé Bò không cho tôi đuổi theo.

” 
Hoàng Thiên nghe xong không nói thêm nữa, nhanh chóng bước về hướng khu rừng rậm phía trước.

Anh Phó bọn họ đi ngay sau Hoàng Thiên, ông lão với người phụ nữ, cùng đều đi theo phía sau.

Rất nhanh, Hoàng Thiên bọn họ đã vào phía trong khu rừng rậm.

Nhưng Hoàng Thiên không để cho mọi người tản ra để tìm kiếm, dù gì Ruslin cũng vừa trốn qua khu rừng này, cô ả này không biết khi nào sẽ đột ngột chạy ra.

Vì vậy Hoàng Thiên vì sự an toàn của mọi người.

Đem theo đám người cùng hướng vào tìm kiếm.

.