Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 101: Quỳ xuống trước mặt vợ tôi




Cửa tiệm đồ uống lạnh có tiếng ồn ào như vậy, chẳng mấy chốc người trêи đường đã nhanh chóng tụ tập lại, ai ai cũng đều muốn xem náo nhiệt.

“Uầy, lại là con giáp thứ mười ba bị vợ chính bắt được à? Sao bây giờ lại có nhiều loại chuyện như vậy nhỉ?”

“Đúng vậy, cô xem kìa, một cô gái xinh đẹp như thế mà sao lại không biết xấu hổ thế nhỉ?”

“Nhảm nhí, nếu không xinh đẹp thì làm sao có thể quyến rũ câu dẫn đàn ông chứ?”

“Nhưng mà cũng đáng thương ghê, bị người ta đánh, quần áo lại bị xé rách hết Những người vây xem bắt đầu bàn tán và chỉ trỏ vào Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi, đây thực sự là một ngày quá đen tối đối với cô.

Sao lại có thể gặp mấy kẻ xấu xa như Tạ Long và Hồ Uyển Loan như thế này chứ? Đã vậy còn bị hiểu lầm là kẻ thứ ba, trời ơi!

Chồng ơi, sao anh còn chưa đến chứ?

Lâm Ngọc An vô cùng buồn bã và bất lực, cô chỉ mong Hoàng Thiên có thể nhanh chóng chạy đến đây.

Nhưng không còn cách nào, bệnh viện cách nơi này khá xa.

“Con gái của tôi không có quyến rũ chồng cô, chính chồng cô muốn ức hϊế͙p͙ con gái tôi.”

Trương Lan Phượng chạy ra khỏi cửa hàng đồ uống lạnh và la hét chửi mắng với Hồ Uyền Loan.

Chát!

Hồ Uyển Loan không hề khách khí tát Trương Lan Phượng vài cái và chửi rủa: “Bà cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu, mấy ngày nay cố gắng ở cùng chồng tôi có thích không? Lại còn cấu kết với con gái để dụ dỗ chồng tôi, tôi sẽ đánh chết bà.”

Hồ Uyền Loan vừa chửi bới vừa đánh Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng cũng không phải hiển lành gì, bà ta cũng ra sức chiến đấu với Hồ Uyển Loan trêи đường phố.

Bịch!

Tạ Long lao ra khỏi cửa hàng đồ uống lạnh và đá thằng vào ʍôиɠ của Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng bị đá và ngã xuống đường, bộ dạng trông vô cùng chật vật.

“Nói! Cô còn dám dụ dỗ chồng tôi không?”

Hồ Uyển Loan vừa dạy dỗ Lâm Ngọc An vừa hỏi.

Trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Ngọc An thật sự rất xấu hổ và giận dữ, khó mà phản bác lại được.

Lúc này, khách hàng trong quán đồ uống lạnh cũng đã ra hết ngoài đường, xì xào bàn tán với những người khác.

Sau một hồi lâu thì mọi người mới biết là chuyện gì đang xảy ra, hóa ra gây náo loạn cả buổi trời không phải là kẻ thứ ba, là cặp vợ chồng này đang ức hϊế͙p͙ người ta.

Mặc dù mọi người đều rất tức giận, nhưng khi nghe tin Tạ Long là cậu chủ của hội Sói Điên thì không ai dám nói gì.

“Trời đất, cậu chủ của hội Sói Điên ư?

Ai ngu mà dám dây dưa vào chứ?”

“Người đẹp này thật xui xẻo, sao lại chọc phải nhân vật kinh khủng như vậy chứ?”

“Đúng vậy, thật sự thảm rồi…”

Những người vây xem đều tỏ ra thương cảm cho Lâm Ngọc An, nhưng không ai dám ra tay giúp đỡ.

Hồ Uyền Loan lại bắt đầu kéo xé quần áo của Lâm Ngọc An, khiến thân thể của Lâm Ngọc An sắp lộ ra hết rồi.

Đúng lúc này, một chiếc xe BYD lao tới.

Két!

Chiếc xe dừng lại, ngay sau đó Hoàng Thiên lập tức lao xuống xe.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, hai mắt của Hoàng Thiên bắt đầu đỏ ngầu.

Người vợ yêu dấu của mình lại bị đánh thảm như vậy, khuôn mặt sưng húp, khóe miệng chảy máu, đầu bù tóc rối, vợ của anh bị ức hϊế͙p͙ tới mức te tua như thế này.

Hoàng Thiên tức giận đến mức cả người đều run lên, anh xông lên phía trước, túm lấy mái tóc dài của Hồ Uyển Loan, lấy đầu gối đập vào mặt người phụ nữ ấy.



Phịch phịch phịch… Liên tiếp hơn hai mươi mấy cú hạ đầu gối khiến Hồ Uyển Loan la hét dữ dội.

“Ôi, đau quá, ôi đừng đánh, đừng đánh nữa.”

Hồ Uyển Loan đang khóc thét lên, cái mũi cao bị đánh gãy, trong nháy mắt dính đầy máu tươi.

Giờ phút này, Hoàng Thiên thực sự tức sùi bọt mép. Thật là có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng vợ của mình lại có thể xảy ra chuyện như thế này.

Lúc này Hoàng Thiên hoàn toàn không thể dừng lại được, anh kéo tóc Hồ Uyển Loan xuống rồi lên gối trái phải, thoáng chốc đã đá được mấy chục cú.

Lại nhìn Hồ Uyển Loan, đầu của cô ta đã tròn như một quả dưa hấu to rồi, dường như cô ta sắp biến thành đầu heo luôn rồi.

Hồ Uyển Loan không thể chịu nổi đau đớn, cơ thể mềm nhũn ngồi phịch xuống mặt đất rồi hôn mê bất tỉnh.

Loạt hành động này diễn ra chỉ không quá mười giây, Tạ Long đứng ngần người ở một bên không kịp phản ứng.

Nhìn Hoàng Thiên tức giận như thế, Tạ Long thực sự sửng sốt, không phải ai cũng nói tên Hoàng Thiên này là đồ phế vật rác rưởi sao? Sao lại hung ác thế này?

“Chồng.”

Lâm Ngọc An vừa khóc vừa nhào vào trong vòng tay của Hoàng Thiên, thân thể đau đớn của cô run lên, không nói được lời nào.

Hoàng Thiên thực sự rất đau lòng, vỗ vỗ lưng Lâm Ngọc An: “Không sao, không sao rồi, em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”

“Mời cô lên xe trước.”

Lúc này, người quản gia Trần đã xuống xe đi tới và đỡ Lâm Ngọc An lên xe.

Phương Doanh lại xuống xe, ai cũng nhìn thấy ánh mắt của anh ta lúc này tràn đầy sự lạnh lùng, trêи người toát ra sát khí khiến người ta ngột ngạt.

Anh ta chắp tay đứng ở phía sau Hoàng Thiên, nhưng không ai để ý tới anh ta.

Vừa rồi Lâm Ngọc An kêu cứu, sau khi Hoàng Thiên ra khỏi bệnh viện, Phương Doanh và quản gia Trần cũng đi theo.

Sau khi quản gia Trần hộ tống Lâm Ngọc An lên xe, ông ta lại quay lại đứng bên cạnh Hoàng Thiên.

Trong lòng quản gia Trần biết rõ, vợ của cậu chủ bị ức hϊế͙p͙ thành bộ dạng như thế kia, với tính khí của cậu chủ thì cuộc đời còn lại của đôi nam nữ kia chắc chắc sẽ rất bi kịch.

“To gan thật, dám đánh vợ tao như vậy à”

Lúc này Tạ Long mới phản ứng lại, cậu ta chỉ vào mặt Hoàng Thiên rồi mắng chửi.

Bốp!

Hoàng Thiên hạ một cú đấm vào ngay cằm của Tạ Long.

” A ui!”

Tạ Long phát ra hai tiếng như chó kêu, hai răng cửa lập tức bật ra ngoài.

“Mày muốn chết à?”

Tạ Long trừng to đôi mắt sói đáng sợ của mình, rồi rút một con dao sáng lạnh từ phía sau thắt lưng.

Tên này ra ngoài còn mang theo dao, muốn ăn cơm tù đây mà.

Lúc này Hoàng Thiên không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, vợ anh là người anh yêu nhất trêи đời, thế mà lại bị ức hϊế͙p͙ thành thế này, bây giờ anh thật sự có dã tâm muốn giết người.

Hoàng Thiên giơ bàn tay to lớn ra và ngay lập tức nắm lấy cổ tay Tạ Long, sau đó đá vào hạ bộ của Tạ Long.

“Aaa”

Tạ Long trở tay không kịp, cậu ta đau đớn xoay người ngã quy trêи mặt đất.

“Tao nhất định sẽ giết chết mày.”

Sức chiến đấu của Tạ Long thực sự rất mạnh, bị đá vào hạ bộ như thế mà còn có thể nhanh chóng đứng dậy, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên với đôi mắt đỏ như máu, rồi dùng dao đâm về phía Hoàng Thiên.

“Cần thận!”

Quản gia Trần lập tức đứng chắn trước người Hoàng Thiên, dù tuổi tác cao nhưng thân thủ của quản gia Trần rất nhanh nhẹn, một cái tát cũng đã khiến Tạ Long nằm sõng soài trêи mặt đất.

Mọi người vây xem đều choáng váng, Hoàng Thiên đánh nhau hăng máu như vậy cũng không sao, dù sao anh cũng là người trẻ tuổi lại còn đang tức giận nên đó cũng là chuyện bình thường.



Nhưng làm thế nào mà một ông già ăn mặc lịch lãm này cũng có thể lợi hại như vậy chứ?

Hoàng Thiên không ngạc nhiên chút nào, anh biết rõ mọi chuyện của quản gia Trần.

Quản gia Trần đã đi theo bố của Hoàng Thiên từ khi còn nhỏ, đánh đông giết tây, thật sự là một viên tướng dũng mãnh.

“Tạ Long, Hồ Uyển Loan em lớn như vậy rồi nhưng chưa từng bị ai động đến đầu ngón tay, anh mau gọi điện điều người tới giết hết bọn nó đi.”

Hồ Uyền Loan tỉnh táo lại, bật dậy và hét lên với Tạ Long.

Tạ Long phun ra một ngụm bọt máu, cho dù Hồ Uyền Loan không nói gì thì cậu †a cũng phải gọi người tới.

“Hạ Phi, đưa thêm người đến quán nước lạnh trêи đường Hoa Xuân, nhanh nhanh cho tao.”

Sau khi Tạ Long kết thúc cuộc gọi, anh ta nhìn chằm chằm Hoàng Thiên một cách hẳn học.

Trương Lan Phượng từ dưới đất đứng dậy một hồi lâu, vừa rồi Hoàng Thiên như hổ xuống núi khiến Trương Lan Phượng thật sự rất kinh ngạc.

Nhưng khi Tạ Long gọi người tới, Trương Lan Phượng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Hội Sói Điên này bà ta cũng đã sớm nghe danh rồi.

Nếu những tên đồng lõa của hội Sói Điên đến, chẳng phải Hoàng Thiên sẽ bị giết chết sao?

Mang theo lão già khú đế đó thì làm ăn được gì chứ?

Còn có người đàn ông gầy gò sau lưng giống như một cục gỗ, lại càng vô dụng.

Sau khi nhìn quản gia Trần và Phương Doanh, Trương Lan Phượng biết rằng kết cục tiếp theo của Hoàng Thiên sẽ thật sự rất thảm.

“Cậu Tạ Long, lúc nãy là cậu đánh tôi, tôi cũng chưa đánh lại cậu. Chuyện này không liên quan gì đến tôi hết, tôi đưa con gái tôi về nhà trước nhé.”

Trương Lan Phượng nói xong định lên xe kéo Lâm Ngọc An rời khỏi nơi này.

“Bà đứng lại đó cho tôi.”

Hồ Uyển Loan không muốn buông tha cho Trương Lan Phượng, Hạ Phi lập tức đưa người đến rồi, làm sao có thể để Trương Lan Phượng chạy trốn như thế được?

“Đều là do Hoàng Thiên làm, cậu ta đánh các người mà, các người tìm cậu ta mà tính sổ đi.”

Làm sao Trương Lan Phượng có thể nghe Hồ Uyển Loan nói được, sau khi nói xong lời này, bà ta hoảng sợ kéo Lâm Ngọc An ra khỏi xe.

“Ngọc An, mau xuống xe đi, mau theo mẹ về nhà, chúng ta không thể dây vào hội Sói Điên được đâu.”

“Mẹ, Hoàng Thiên tới đây để cứu mẹ và con, sao mẹ có thể nói lời như vậy chứ?”

Lâm Ngọc An thực sự tức giận và cố vùng vẫy thoát khỏi tay Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng căng thằng đến mức trừng mắt với Lâm Ngọc An: “Mặc kệ tên rác rưởi ấy đi, hội Sói Điên có thể giết người đấy, mau theo mẹ về nhà di.”

“Mọi chuyện đều là do mẹ hết, mẹ muốn về thì về, con nhất định sẽ ở đây với Hoàng Thiên.”

Lâm Ngọc An lớn tiếng nói.

Trương Lan Phượng gấp đến mức giậm chân, Lâm Ngọc An không chịu rời đi, bà ta cũng không yên tâm rời đi, đành phải ở lại chỗ này.

Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng không biết xấu hổ, anh thật sự muốn cho bà ta một vài bạt tai thật mạnh.

Nếu không phải Trương Lan Phượng nhất định muốn đi tìm trai trẻ thì sao Lâm Ngọc An có thể bị ức hϊế͙p͙ như thế này chứ?

Chờ chuyện này giải quyết xong, anh nhất định sẽ dạy cho bà ta một bài học.

Hoàng Thiên lại nhìn Lâm Ngọc An bị lôi ra khỏi xe, sự đau lòng và tiếc thương dâng lên trong lòng anh.

Hội Sói Điên sao?

Trước đó anh cũng có nghe nói qua nhưng chưa từng đánh nhau với hội này.

Nếu hội Sói Điên này đã chọc tức ông đây, vậy thì hôm nay ông đây sẽ thay dân trừ hại, biến mấy tên Sói Điên này thành chó điên hết.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Long và Hồ Uyển Loan.

“Hai người lăn qua quỳ xuống trước mặt vợ tôi.”