Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 99: Tới Cửa Tặng Quà






“Cố Bách Thiên, coi mày đã làm chuyện tốt gì đấy!”
Lương Dĩ Thâm phản ứng trước tiên, nhìn những mảnh vụn dưới đất, cả người không nhịn được mà run lên, những người nhà họ Lương khác cũng vậy, cảm giác giống như mới vừa mới chết con trai không bằng.
Chiếc bình này, giá trị đến năm trăm tỷ!
Bây giờ, cái gì cũng không còn nữa rồi.
Lương Phúc hừ hừ từ trên dưới đất bò dậy, nhìn thấy chiếc bình bị đập vỡ, gương mặt biểu tình ngu nghếch, quên luôn cả đau, trực tiếp quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết.
So với lúc mất ba của anh ta khóc còn thảm thiết hơn!
“Ngươi, ngươi đồ nghịch tử!” bà cụ chống gậy run rẩy đứng dậy, chỉ vào Cố Bách Thiên, lúc này không biết là phẫn nộ hay đau lòng, gương mặt của bà không ngừng thay đổi, quả thật là khó coi đến cực điểm.

Dù sao, bà ta còn đang suy nghĩ, muốn dựa vào cái bình năm trăm tỷ này giải quyết khó khăn của nhà họ Lương, cũng muốn để lại chút gì đó cho con cháu làm ăn lại từ đầu.

Kết quả bây giờ, cái gì cũng không có!
“Mẹ, mẹ đừng kích động!” Lương Nhất Bá nhanh chóng tiến lên một bước, có chút lo lắng nhìn mẹ mình, bà cụ sắp đến tuổi mừng thọ rồi, sợ bà cụ kích động quá ảnh hưởng đến tim rồi lỡ có gì bất trách thì không hay.
“Đừng gọi tôi là mẹ! Bây giờ, con hay mau bảo thằng khốn này ly hôn với Niệm Huyền đi, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lương, bằng không con đừng bao giờ gọi tôi là mẹ!”
Bà cụ tức tới tím tái mặt mà nói.
“Mẹ, Bách Thiên không cố ý đâu...!“Cái gì mà không cố ý, cái tên vô dụng này, từ khi đến nhà họ Lương của chúng ta, nhà họ Lương của chúng ta không gặp chuyện gì tốt hết, nó là sao chổi, là đứa nghịch tử, mau chóng bảo nó ly hôn với Niệm Huyền!” Bà cụ không ngừng la lớn tiếng nói.
“Bà nội, sao bà có thể nói chuyện như vậy được! Rõ ràng là anh trai ra tay trước, chuyện này làm sao có thể trách Bách Thiên được chứ, cháu sẽ không ly hôn với Bách Thiên đâu!” Lương Niệm Huyền cắn răng đứng dậy nói, cảm thấy bà nội quả thật không nói lý lẻ gì hết.
“Lương Niệm Huyền! Đến con cũng muốn cãi lời bà phải không?”
Bà cụ trừng mắt nhìn chằm chằm, hung dữ gật gật đầu, “Được được được! nếu như mày không đồng ý ly hôn với nó, vậy thì mày cũng cút xéo khỏi nhà họ Lương cho tao, từ ngày hôm nay trở đi, tao không có đưa cháu như mày!” Bà cụ nói xong, hung hằng ngồi xuống cái ghế kế bên, tức tới không ngừng thở dốc, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người vậy.
“Bà nội, con..."
Lương Niệm Huyền thấy tình hình như thế, lại bị dọa cho không dám nói thêm câu nào, liên chạy tới níu níu tay áo của Cố Bách Thiên, “Bách Thiên, mau đi xin lỗi năn nỉ nội đi! mau đi đi!
“Xin lỗi? Anh đâu có làm gì sai đâu, tại sao anh phải xin lỗi chứ?” Cố Bách Thiên cười lạnh nói: “Cố Bách Thiên anh đây, trước giờ người ta kính anh một thước, anh kính lại người ta một trượng, bằng không, dù cho có là người thân hay trước bối, cũng đừng mơ có được sự tôn trọng của anh!”
“Hơn nữa, người thân của anh, chỉ có em và Lương Nhất Bá, những người nhà họ Lương khác, trong mắt anh, chẳng qua chỉ như thứ chó!” Cố Bách Thiên nói xong, không thèm để ý đến mọi người trong nhà họ Lương nữa, trực tiếp xoay người hướng về cửa bước lớn rời đi.
Toàn bộ người nhà trên mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Đây còn là tên con rể vô dụng vừa đi lính về hay không?
Quật cường, bá đạo!
Trong mặt không coi ai ra gì!
Giống như không hề xem một nhà họ Lương ra gì!
“Lương Nhất Bá!” Bà cụ chỉ tay ra cửa, cánh tay không hề rung lên.

“Haiz, mẹ, mẹ à...”

“Cút!”
Bà cụ trợn mắt hét lớn: “Gia đình mày cút hết chọn tao! Tiệc mừng thọ ngày mai chúng mày cũng đừng đến nữa, tài sản của tạo cũng không chia phần cho gia đình mày đâu, bây giờ ngay lập tức chút đi ra ngoài cho tao!”
“Mẹ..."
“Tao nói mày cút!!”
Bà thật sự là đã tức điên lên rồi, trực tiếp ném luôn cây gậy đi.

Lương Nhất Bá lúc đó bị dọa hết hồn, từ trước đến giờ chưa hề thấy mẹ nổi nóng như vậy, sợ là sẽ khiến bà tức quá sẽ xảy ra chuyện, liền ngay lập tức kéo tay vợ và con gái hướng về phía bên ngoài đi khỏi.
“Mẹ, đừng tức giận, ngày mai con nhất định sẽ kêu Bách Thiên đến xin lỗi mẹ!” Lương Nhất Bá đi đến cửa lắc lắc đầu thở dài một tiếng, bây giờ mới kéo vợ và con gái đi về.
Vừa mới ra tới cửa, Cố Bách Thiên lái xe đi đến.
Một nhà ba người lên xe, Lương Nhất Bá sắc mặt có chút khó coi, trực tiếp nói với Cố Bách Thiên: “Bách Thiên, dù cho bà nội lắm lúc cũng làm những chuyện không đúng, nhưng bà nội vẫn là bà nội, sao con lại trước mặt bao nhiêu người mà cãi lại!”
“Ba...!con thấy bà ấy bắt nạt ba, trong lòng con khó chịu!” Cố Bách Thiên hít thở sâu, quay đầu lại nhìn Lương Nhất Bá, đôi mắt có chút đỏ đỏ.
Người trước mặt, giống như ba ruột mình vậy, vì nhà họ Lương nỗ lực cả đời, bây giờ trong người đang mắc bệnh ung thư, bệnh đến xương cốt, lại còn phải nhẫn nhịn sự ức hiếp và chèn ép của nhà họ Lương, anh ta làm sao nuốt nổi cơn giận này.
Lương Nhất Bá ngơ ra một lát, vốn là còn chút tức giận, nhưng thấy đôi mắt của đứa nhỏ này đỏ hết cả, liền trầm lặng xuống, chỉ than thở một hơi, “Thôi vậy, lái xe đi, chúng ta về nhà!”
Suốt trên đường đi, cả nhà ai cũng chìm trong sự im lặng không nói gì, Trần Ngọc Lan sắc mặt thay đổi phức tạp.
Vì bà cụ vừa nói, tài sản sẽ không có phần của nhà họ nữa.
Bây giờ "Người Về” cũng không còn, tài sản phân chia cũng không còn.
Già định họ coi như là cái gì cũng không có.
“Vô dụng! cái đồ vô dụng nhà anh! Anh nói anh manh động như vậy để làm gì? Dù cho cái bình đó có bị bà cụ cướp đi thì sao? Nhưng nhà ta vẫn còn tài sản sẽ được chia mà, bây giờ tốt rồi, cái gì cũng không có!” Trần Ngọc Lan về đến nhà, liền ngồi trên sofa khóc lóc um sùm, hung hăng chửi Cố Bách Thiên.
“Mẹ, không phải chỉ là một món đồ cổ thôi sao, đối với con, chẳng là gì cả? Chỉ cần mẹ với ba thích, con lại đi kiếm về mấy cái cho mẹ!” Cố Bách Thiên lắc lắc đầu nói.


Bởi vì cái bị bể là một chiếc bình giả mà anh ta tìm Lưu Trang làm, cái bình thật sớm đã được anh ta giấu đi rồi, nhưng anh ta vốn tính là đợi bà cụ ăn xong bữa tiệc mừng thọ mới lấy ra, tránh để nhà họ Lương mưu tính.
“Anh nói gì cơ? Chỉ là một món đồ cổ thôi sao?”
“Cái bình đó trị giá hơn năm trăm tỷ đó!” Trần Ngọc Lan liếc mắt ngược lên nhìn, chán ghét nói: “Anh có thể lượm được món đồ cổ đó, không biết là đã gặp vận may khốn kiếp nào rồi.

Tôi thấy hả, vận may của anh cũng dùng sắp hết rồi, cả đời này đừng mơ sờ được bảo bối nào tốt như vậy nữa! Tôi thấy bà nội nói không sai, cậu là một ngôi sao chổi!”
“Ngọc Lan, em ăn nói kiểu gì vậy!” Lương Nhất Bá nhíu nhíu mày, cảm thấy vợ của mình nói chuyện thật quá đáng.
“Làm sao? Em nói có sai không? Anh coi cậu ta nói toàn những lời gì, còn nói nếu chung ta thích sẽ đào ra thêm một cái về, thế nào? Xem đồ cổ là cải trắng hả! Không lẽ nhà nó làm ra chắc, món đồ cổ này đã mang đến miệng rồi mà còn rớt!” Trần Ngọc Lan nhịn không được bĩu môi.
“Được rồi, em bớt nói hai câu đi!”
Lương Nhất Bá phiên muộn xua xua tay, nghỉ rồi nghỉ, nói với hai vợ chồng Cố Bách Thiên: “Bách Thiên, lát nữa con và Niệm Huyền đi chuẩn bị một món quà ra dáng một chút, coi như cả nhà ta cũng tặng cho bà cụ quà mừng thọ, ngày mai chúng ta mang theo quà đi mừng thọ bà cụ, đến lúc đó con hãy ở trước mặt bà xin lỗi bà nội nha, thành thật một chút, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, bà nội sẽ tha lỗi cho con thôi!”
Bà cụ sẽ tha lỗi cho anh ta?
Cố Bách Thiên không kiềm chế được lắc lắc đầu, ba vợ này của anh thật sự là quá ngây thơ.
Nhưng Lương Nhất Bá đã nói như vậy, anh ta cũng không thể nói gì hơn, gật gật đầu, đành phải đồng ý.

.