Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 95: Đột Nhiên Trở Nên Giàu Có






"Ba, ba sao vậy..."
Lương Niệm Huyền có hơi giật mình, không biết vì sao ba phản ứng thế này.
Lương Nhất Bá bèn vội xua tay, nói: "Con nhanh đi phòng sách, lấy kính lúp của ba tới đây!"
Ông sợ mắt mình có vấn đề, nên vội vàng bảo con gái đi lấy kính lúp.
Dù sao, nếu như cái này thật sự là Trời Quang Sau Mưa, vậy thì giá trị ít nhất là mấy tỷ!
"Oh oh!" Lương Niệm Huyền liếc nhìn Cố Bách Thiên, lập tức vội vàng đi về phía phòng sách.
Chỉ chốc lát sau kính lúp đã lấy ra, sau đó Lương Nhất Bá nhìn, lập tức nói: "Không sai không sai! Bình này, đúng là Trời Quang Sau Mưa!"
"Trời Quang Sau Mưa?" Biểu cảm Trương Xuyên có chút sững sờ, tuy rằng anh không biết xem hàng, nhưng mà hiện giờ cũng hiểu rõ, Trời Quang Sau Mưa, chính là có giá trị vài tỷ đấy.
Cái tên vô dụng này, vậy mà có thể mua nổi sao?
"Này này Nhất Bá, anh cũng đừng có giúp nó giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nhé, một cái bình giả mà thôi, có cái gì đặc biệt đâu chứ!" Trần Ngọc Lan cũng không nhịn được nữa và bắt đầu bĩu môi, cảm thấy Lương Nhất Bá chính là vì bảo vệ mặt mũi cho Cố Bách Thiên, nên mới cố ý nói như vậy.
Lương Nh Bá vội vàng lắc đầu: "Em không hiểu đâu, anh đã nghiên cứu sứ Hoa Lam nhiều năm như vậy, sao anh có thể không nhìn ra được sao? Bình này tên là Mây Trôi Nước Chảy, âm thanh này, cái màu sắc này tuyệt đối không kém rồi, loại bình này ít nhất cũng phải trên dưới hàng tỷ đó!"
"Hàng tỷ ư?"
Trần Ngọc Lan sửng sốt một lúc, sau đó lại xua tay, bĩu môi nói: "Được rồi, cũng đừng lừa em nữa, cái bình mẻ này nếu thật sự tới mấy tỷ, thì hôm nay em sẽ đập vỡ ra để ăn!"
"Mẹ, mẹ nói gì thế? Nếu thật sự có giá trị mấy tỷ, cho dù mẹ muốn ăn, cũng không thể cho mẹ ăn!" Lương Niệm Huyền trợn mắt nói.
"Hứ, cái con bé này, sao con lại nói thế."

"Niệm Huyền, đừng nói em cũng tin đây là thật nhé?"
Lúc này Trương Xuyên lắc đầu, nói: "Bình này rõ ràng chính là giả, hơn nữa nếu đúng là đồ cổ "Người Về" của sư phụ Đường Anh, nếu như bình này là thật, bác biết có giá trị bao nhiêu tiền không?"
"Hơn trăm tỷ đó!" Trương Xuyên làm ra một biểu cảm khoa trương.

Chỉ dựa vào điểm này.
Bình này sẽ không thể nào là thật Lúc này Lương Nhất Bán cũng không nhịn được nhíu mày, nói: "Trương Xuyên à, cháu nói lời này là không đúng rồi, cho dù là bình này là mô phỏng theo, thì nó cũng là đồ cổ, hoa văn được thể hiện trên đây, tuyệt đối là không sai!"
Nhắc tới “Người Về”, Lương Nhất Bá cũng không tin lắm, tuy rằng ông cũng đã nhìn thấy quan ấn Đường Anh, nhưng thứ này chưa chắc không phỏng theo được, dù sao ông cũng không phải nhà giám định chuyên nghiệp, muốn biết rõ ràng thì vẫn nên đến nơi giám định cao cấp để giám định.
"Nhất Bá, anh đủ rồi đó, còn không kết thúc..."
Cạch cạch cạch!
Trần Ngọc Lan vừa muốn nói gì, bỗng nhiên lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Lương Niệm Huyền vội vàng đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một gã đàn ông trung niên mặc quần áo ngày xưa, dáng người hơi mập đang đứng ở cửa ra vào.
Vừa mới mở cửa, vẻ mặt ông ấy lập tức thể hiện sự sốt ruột hỏi: "Xin hỏi, ngài Cổ có ở nhà không?"
"Hả, ngài tìm anh ấy có chuyện gì không?" Lương Niệm Huyền sửng sốt chốc lát, nói.
"À, tôi là ông chủ của tiệm Yên Vũ, tôi tên là Vương Hạc Tường, ngày hôm qua ngài Cổ ở chỗ tôi nhặt được một món đồ cổ, là cô phẩm của sư phụ Đường Anh, “Người Về”, hiện tại bên phía tôi đây có một vị khách hàng, đang muốn bỏ ra bốn trăm lẻ sáu tỷ mua tác phẩm này!" Vương Hạc Tường bèn vội mở miệng nói.
"Nhiêu, bao nhiêu?" Lương Niệm Huyền ngây dại ngay lập tức.
Đồng thời, lời Vương Hạc Tường nói, người trong phòng ai cũng đều nghe được rành mạch.
Bốn trăm lẻ sáu tỷ!
Ôi trời ơi!
Đây quả thật là sắp lên trời!
Trần Ngọc Lan trực tiếp đảo hai mắt một phen, ngã xuống ghế sa lon.
"Ngọc Lan!" Lương Nhất Bá cũng rất khiếp sợ, nhưng lúc này, điều đầu tiên, hiển nhiên là đi giúp vợ ấn huyệt nhân trung trước đã.
Chỉ có Trương Xuyên, đứng như trời trồng tại chỗ, biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ đặc sắc, ánh mắt đần độn nhìn về phía Cố Bách Thiên, một câu cũng nói không ra được.
Ông trời của tôi ơi!
Vị cậu chủ giám định trẻ tuổi kia thật sự đúng là anh ta!
Rốt cuộc kẻ vô dụng này có được cái vận khí cứt chó gì?
Một con người có giá trị hơn trăm
Anh ta là một giám sát tiêu thụ, lợi nhuận mấy đời cũng không đến được mức nhiều tiền như vậy!
Chỉ điều này thì sao sánh được với người ta trong tương lai chứ?
Tuyệt vọng!
Trương Xuyên hoàn toàn tuyệt vọng!
Cố Bách Thiên cũng hơi bất ngờ, không ngờ ông chủ Vương vậy mà đã tìm tới cửa, vội vàng đi qua nói: "Ông chủ Vương, rõ ràng tôi đã bảo tổng giám đốc Dương chuyển lời cho ông rồi mà, bình này tôi không bán! Mời ông trở về đi!"

"Aiz đợi một chút, ngài Cổ, như vậy đi, tôi nói cho ngài điểm quan trọng, cái giá cuối cùng mà người bạn kia của tôi có thể đưa ra là năm trăm tỷ đồng.

Ngài, hay là ngài hãy suy nghĩ một chút xem sao?"
Năm trăm tỷ đồng!
Lương Niệm Huyền ở bên cạnh, trái tim cô cũng không nhịn được nhảy lên nhảy xuống điên cuồng.
Nếu không phải đây là quà tặng Cố Bách Thiên tặng cho bố, cô thậm chí cũng không nhịn được muốn thay
Cố Bách Thiên đồng ý rồi.
Nhưng nét mặt Cố Bách Thiên vẫn không đổi, anh lắc đầu: "Thật xin lỗi, cái bình này là quà tặng mà tôi tặng cho ba vợ, vì vậy, ra bao nhiêu tiền, tôi cũng không bán!"
"À ừ, được rồi!" Vương Hạc Tường lắc đầu, mặt đầy vẻ thất vọng, bởi vì nếu như có thể thành công, ông cũng có thể được nhận một khoản tiền hoa hồng xa xỉ.

Nhưng thái độ Cố Bách Thiên rất kiên quyết, người ta đã thể hiện rõ ràng là không thiếu tiền, cũng nên lập tức buông bỏ vậy, lên tiếng chào xong liền quay người rời đi.
Mà lúc này, hồn Trần Ngọc Lan cũng đã về vị trí cũ rồi: "Nhất Bá, cái bình này, thật sự có giá trị nhiều tiền như vậy sao?"
Giọng nói, còn kèm theo run rẩy.

Đây là đột nhiên trở nên giàu có đó!
Cho dù kế thừa tài sản cổ phần của nhà họ Lương, thì e rằng cũng không tới được số tiền này!
"Là thật đó vợ, vừa rồi em chưa nghe sao.

Bình có thể bán được năm trăm tỷ đấy!" Lương Nhất Bá lắc đầu nói.

Nhưng giọng điệu cũng khá bình thản, dù sao, ông cũng là người gần đất xa trời rồi, đối với những vật ngoài thân này ông đã cảm thấy rất nhạt.

Nhưng mà, ông trái lại cũng không cần lo lắng chuyện sau khi chết rồi.

Đã có cái bình này, đủ cho người nhà có một cuộc sống giàu có.
Chợt, Trần Ngọc Lan tự tay cần thận từng li từng tí cất cái bình vào, tựa như ôm cháu trai.

Nếu không phải sợ bị ép vỡ, thì dù có đi ngủ bà vẫn muốn ôm.

Đồng thời, bà cũng không hề nói gì với Cố Bách Thiên.


Về phần năng lực thì thằng nhóc này không được, nhưng vận khí cứt chó thì trái lại là liên tiếp không ngừng.
Vượng vợt
Trần Ngọc Lan bắt đầu tin tưởng huyền học rồi, bà cũng im bặt không còn đề cập tới bảo vợ chồng son ly hôn.
Tuy rằng vẻ mặt Trương Xuyên khó coi, nhưng cũng không rời đi trước, trái lại là còn ở lại ăn cơm chung, chỉ có điều ở trước mặt Cố Bách Thiên thì lại khiêm tốn lại rất nhiều.

Cũng không còn nói mấy câu châm ngòi nữa.
Chỉ là, trên bàn cơm, Lương Nhất Bá không ngừng gắp thức ăn cho Cố Bách Thiên, Trương Xuyên thấy vậy mắt nóng một trận, nhưng rồi cũng không thể làm gì.

Mà Lương Nhất Bá chỉ cười ha hả, chỉ lo gắp thức ăn cho Cố Bách Thiên, bảo anh ăn nhiều một chút, ánh mắt lại bất giác ẩm ướt.
Đứa nhỏ này, tặng ông “Người Về”, sao ông không biết ý nghĩa được.

Bạn thân cả đời của ông, Cổ Thiên Thành, mặc dù đã nhiều năm như vậy, nhưng cũng luôn luôn khiến ông nhớ mãi không quên.
Hôm nay nhìn thấy Cố Bách Thiên, tựa như nhìn thấy vị bạn thân đã mất của mình, đây há không phải là sinh mệnh của người bạn già được kéo dài bằng một cách nào đó khác sao.
Điều này cũng có lẽ chính là hàm nghĩa của Người về nhỉ!
"Chú Lương, chủ có thể đến phòng sách với cháu một chuyến hay không, cháu có chuyện muốn trò chuyện một mình với chú!" Cơm nước xong xuôi, ánh mắt Trương Xuyên lóe lên một cái, bỗng nhiên nói với Lương Nhất Bá.
"Hả? Vậy được rồi!"
Lương Nhất Bá đứng dậy dẫn Trương Xuyên tới phòng sách.

Lương Niệm Huyền nhíu mày, không biết tên Trương Xuyên này lại nghĩ ra ý định gì tiếp đây.
Khi tới phòng sách, Trương Xuyên đóng cửa, vội vàng nhìn về phía Lương Nhất Bá nói: "Chú Lương, hiện tại thân thể của chủ như thế nào rồi? Bệnh tình của chú, Niệm Huyền có biết không?"
"ÀI, chưa biết đâu, chờ một chút đi, tôi sợ bọn họ biết sẽ không vui!" Lương Nhất Bá than thở nói, dù sao đã giấu giếm lâu như vậy, khi nói ra cũng cần dũng khí rất lớn.
"Chú Lương, là như thế này, lúc con ở nước Mỹ, có biết một vị tiến sĩ Lôi, ông ấy là nghiên cứu tạo ra gen đấy, chuyên môn của ông ấy là nghiên cứu phương diện bệnh khối u.

Hơn nữa con còn nghe nói ông ấy mới vừa về nước, đang ở tại bệnh viện Lâm Hải Hoa Quân của chúng ta, thành lập một nhóm nhỏ nghiên cứu gien, sử dụng kỹ thuật tổ hợp lại gien để điều.