Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 75: Bỏ Cuộc






"Chị, chị.." Vẻ mặt của Lương Dư Hinh không thể tin được lên tiếng nói.
Đối với hoàn cảnh trước mắt, cô ta biết rõ mối quan hệ giữa anh và chị hai mình là một cuộc hôn nhân bị ép buộc, chẳng qua là bởi vì mong muốn của ba mình nên chị mình mới chịu gả cho Cố Bách Thiên, vốn dĩ lúc đó hai người không có chút tình cảm gì cả.
Thậm chí, trước khi cô và Cố Bách Thiên đính hôn, bản thân mình bị áp đặt lên người cô, cũng khiến cho cô ta cũng cảm thấy áy náy.
Nhưng hiện giờ, cô ta lại không nghĩ rằng, hai người họ thực sự ở bên nhau.
Điều này làm sao lại có thể chứ? Hoàn cảnh gia đình của Cố Bách Thiên nghèo khó, hai bàn tay trắng, chẳng qua anh chỉ là một cựu chiến binh mà thôi.
Mà cô từ nhỏ đã sống thoải mái, sung sướng, sau khi lớn lên thì đi du học nước ngoài, một người đầy kiêu hãnh như cô làm sao có thể phải lòng tên vô dụng kia được chứ?
"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu cô đã biết được rằng tôi là chị của cô, thì cô sẽ coi Bách Thiên như là anh rể của mình, bằng không thì, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì trong nhà của cô cũng đều không liên quan đến Lương Niệm Huyền tôi!" Lương Niệm Huyền dõng dạc tuyên bố.

Lấy chồng phải nghe theo chồng!
Tuy cô cảm thấy Cố Bách Thiên hiện tại vẫn còn cách xa mẫu người chồng lý tưởng của mình một đoạn, nhưng nếu đã quyết định sống tiếp với nhau, thì ở bên ngoài cũng phải giữ thể diện cho chồng mình.
Bởi vì người chồng chính là trụ cột gia đình, mặt mũi của Cố Bách Thiên cũng chính là mặt mũi của cô.

Lúc này, Trần Ngọc Lan mới sửng sốt, không biết con gái lớn của bà hôm nay làm chuyện ngu ngốc gì mà lại bênh vực cho tên vô dụng kia chứ?
Không phải là nó đã thích Cố Bách Thiên rồi chứ?
Đây cũng không phải là điều bà muốn thấy, tuy rằng Cố Bách Thiên hiện tại đã là tổng giám đốc của khách sạn Đằng Long, nhưng vẫn không phải là kiểu con rể mà bà mong muốn.
"Chị, chẳng lẽ chị thật sự vì tên vô dụng này mà làm khó làm dễ với em gái mình ư?" Lương Dư Hinh bĩu môi.

Từ nhỏ đến lớn, chị cô ta là người hiểu rõ cô ta nhất, thậm chí cũng chưa từng đôi có cãi cọ với cô ta một câu nào, thế nhưng cô ta lại không nghĩ rằng, hôm nay chị cô ta vì một người đàn ông mà lại lớn tiếng với cô ta như vậy, làm cho cô ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu, thậm chí còn có chút ghen tị.
"Chị hai, anh ta chính là đồ bỏ đi, rốt cuộc có cái gì tốt cơ chứ, chị cùng anh ta ly hôn, em sẽ nhờ ba giới thiệu cho chị một người chồng tốt hơn ở Lâm Sơn, đảm bảo cả cuộc đời chị vinh hoa phú quý, chuyện cơm áo cũng không cần phải lo lắng gì cả!" Cố Duy Hiên vội vàng mở miệng khuyên nhủ, anh ta biết rõ Lương Niệm Huyền rất có vị trí trong lòng bà cụ, cho nên cũng không dám khiến Lương Niệm Huyền cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nhẹ lời khuyên bảo.
Lương Niệm Huyền đành lắc đầu nói: "Xem ra, nhà họ Cố không chào đón chúng ta rồi, Bách Thiên, chúng ta đi thôi!" Dứt lời, cô lập tức kéo tay Cố Bách Thiên đi ra ngoài.
"Chị!" Lương Dư Hinh vội vàng tiến lên giữ lấy Lương Niệm Huyền, thở dài nói: "Thôi được rồi chị ơi, cho anh ta vào đi, cho anh ta vào cũng không được sao?"
"Nhưng bắt em gọi anh ta một tiếng anh rể, thì em không làm được!" Lương Dư Hinh lại nhịn không được, buộc miệng nói thêm một câu.

Suy cho cùng, người từng là bạn trai của mình lại trở thành anh rể mình, dù cho ai nói gì, trong lòng chắc chắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Lúc này sắc mặt của Lương Niệm Huyền mới dịu đi đôi chút.

Trần Ngọc Lan cũng chỉ biết lắc đầu, mở miệng hối thúc: "Được rồi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nhau nữa, mau vào đi!"
Một số người bối rối bước vào trong.
Lúc này, ba cái sân nhà Cố của nhà họ Cố đều có đầy đủ bàn vuông, từ trong ra ngoài không dưới trăm cái.

Kỳ thực, với điều kiện của nhà họ
Cố, hoàn toàn có thể thuê một khách sạn năm sao, nhưng theo phong tục thì ưu tiên tổ chức ở nhà hơn, không xa hoa, lãng phí như vậy.

Mà Cố Duy Hiện cùng với Lương Dư Hinh dẫn theo Cố Bách Thiên, ba người đi qua hai cái sân bên ngoài, rồi trực tiếp đi thẳng vào sân bên trong.
Có thể vào tận đây ăn cơm thì tất cả đều là khách quý của nhà họ Cố, hoặc có cùng quan hệ huyết thống.
Bây giờ, khách khứa và bạn bè đều đã đến đông đủ, thức ăn cũng đã lần lượt được bày ra bàn, phía trước là một cái bàn tròn lớn rộng hơn mười mét, xung quanh bàn có hơn chục người, cười nói trò chuyện vui vẻ với nhau.

"Ba, ba xem ai tới này." Lúc này Cố Duy Hiên vội vàng lớn giọng hô to lên một tiếng.
Cả chục người trên bàn tất cả đều hướng về một phía.

Một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt Cố Bách Thiên, những người này hầu hết đều là cùng quan hệ huyết thống với nhà họ Cố, giọng nói và điệu cười đều giống như năm đó.
Mà giờ phút này, ánh mặt của từng người một đều tự động lướt qua Lương Niệm Huyền và Trần Ngọc Lan, dù sao thì hôm nay cũng là tiệc thôi nôi đứa con gái đầu lòng của Lương Dư Hinh, không có gì phải ngạc nhiên khi bên họ ngoại cũng đến.
Điều làm mọi người sửng sốt chính là cái dáng người cao lớn bên cạnh, khí chất tỏa ra như một chàng thanh nhiên oai phong lẫm liệt.
"Cố Bách Thiên?"
"Haha, đây không phải là một tên vô dụng ở trong nhà chúng ta ư? Sao nào, xuất ngũ rồi à?
"Nhiều năm như vậy cũng không có tin tức nào, còn tưởng mày đã chết lâu rồi chứ!"
"Đã bị đuổi khỏi nhà, mà mày còn có mặt mũi để quay về đây à?"
Hầu hết tất cả mọi người của nhà họ Cố đều nhận ra Cố Bách Thiên ngay lập tức, nhưng phần lớn đều là giễu cợt.
Sắc mặc Cố Bách Thiên không một chút biểu cảm gì, năm đó vì để cho ba vay tiền, những người mang danh họ hàng này đã đối xử tệ bạc với anh.

Lòng người sắt đá, anh đã học được từ năm mười tuổi nên giờ đây không có chút dao động gì cả.
"Thì ra là gia đình bà thông gia đến chung vui, Duy Hiên, còn không mau mời mẹ vợ con ngồi xuống!" Lúc này, người ngồi trên ghế chính, thân mặc trang phục thời Đường, phong thái uy nghiêm chính là Cố Giang Minh, nhíu mày nhưởng mi, thản nhiên tiếp đón Trần Ngọc Lan bằng một câu.
Mấy năm nay, nhà họ Cố phát triển không ngừng, bản thân Cố Giang Minh cũng có cảm giác ưu việt, từ thái độ thản nhiên của ông ta có thể nhìn ra ông ta không hề coi trọng Trần Ngọc Lan.
Huống hồ, nhìn thấy đứa từng bị mình đuổi ra khỏi nhà, trong lòng lại càng thêm không vui.

Nếu bên ngoại không tới, e rằng ông ta đã sớm giận dữ, đem loại súc vật này ném ra ngoài rồi.
"Ông thông gia cứ khách sáo, chúc mừng ông lại có thêm đứa cháu trai, nhà ngoại chúng tôi cũng có thêm đứa cháu kháu khỉnh!" Vẻ mặt của Trần Ngọc Lan đầy ý khen ngợi, đừng nhìn bà ta bình thường kiêu ngạo mà hiểu lầm, cũng là gặp ngài thì hạ chén xuống, dù cho Cố Giang Minh tỏ ra vẻ lãnh đạm, bà ta cũng không dám lộ bộ mặt khó chịu, nhanh chóng tìm cho mình một chỗ ngồi.
Lương Niệm Huyền kéo Cố Bách Thiên đang định ngồi xuống, cứ coi như là lướt ngang qua một màn kịch, dù sao trên đường đi cũng đã đưa tiền cho em gái rồi, chỉ ở lại ăn một bữa cơm mà thôi.
Bỗng nhiên, Cố Giang Minh lại mở miệng, "Bách Thiên, nếu đã đến thì cứ tới đây ngồi đi! Dù sao hôm nay cũng là tiệc đầu tháng của con trai anh họ cháu, không riêng gì người trong nhà mà còn có cả vài đối tác làm ăn!"
"Cháu ngồi xuống uống cùng vài ly đi!".


Giọng điệu của người đàn ông trung niên như ra lệnh cho anh, dù gì cũng có người bên nhà ngoại, nghiêm khắc quá cũng không tốt.
Đầu ngón tay của Cố Bách Thiên hơi run rẩy.
Lại nhìn thấy Cố Giang Minh, cảnh tượng bị đuổi đi năm đó chợt hiện lên trong đầu.
Vậy mà giờ phút này lại không bày ra chút phẫn nộ nào.
Dù sao anh bây giờ cũng đã khác xưa, không phải ai muốn làm gì anh là làm được, cũng không phải là một tên nhóc ăn bữa nay lo bữa mai nữa!
Trước kia bác cả cao cao tại thượng, tất cả người trong nhà họ Cố trong mắt ông ta chẳng qua chỉ là vài con kiến nhỏ.

HỒ, Bách Thiên đã trở lại rồi cơ à!" Lúc này đây, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy từ bếp đi ra, nhìn thấy Cố Bách Thiên, lúc đầu là sửng sốt đôi chút, sau đó đi lên chào đón, bộ dạng có chút kỳ quặc.
Bác gái cả, Trương Diễm Hoa, người đàn bà này không có chút ấn tượng gì với Cố Bách Thiên, xuất thân nghèo khổ, lại hay đi nịnh bợ, năm đó thường xuyên khiến ông nội nổi giận.
"Còn đứng ngơ người ra đó làm gì, là đàn ông con trai mà sao ngốc thế?"
Nhìn thấy Cố Bách Thiên vẫn đứng mãi đó không chào không hỏi một tiếng, Trương Diễm Hoa cau mày, vẻ mặt khinh bỉ, cười nhạo nói: "Vô văn hóa còn chưa bàn tới, đến cả phép tắc lễ nghĩa mà cũng không biết à? Mau gọi người tới đây!"
"Không cần, cháu đi trước, còn phải ghé qua thăm ông nội nữa!" Cố Bách Thiên nói xong, rẽ phải rồi đi.

Sắc mặt của Cố Giang Minh nhất
thời lạnh lẽo, chưa nghĩ tới việc vài năm không thấy bóng dáng tên nhóc này, thế nhưng lời nói của mình cũng chẳng thèm nghe hết, nghiêm mặt quát lớn: "Hỗn láo! Những người đang ngồi đây, không ít người là trưởng bối của mày, vậy mà mày vừa mới trở về, một câu tiếp đón cũng không nói lên được!"
"Giang Minh à, đứa nhóc này mới trở về, anh xem anh kìa! Bách Thiên à, chúng ta hiện tại cũng đều là người một nhà, bác của cháu dù gì cũng là người có vị trí lớn nhất nhà.

Cho cháu.