Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 39: Hắn Muốn Ăn Xin Thôi






"Cô Lạc, chiếc BMW Brilliance của cô đã sửa xong, chi phí tổng cộng là 350 triệu, phiền cô ký tên xác nhận!"
Trương Khải chìa hóa đơn ra, lạnh lùng đưa tới trước mặt Từ Lạc, vốn tờ hóa đơn này là hắn kê cho Cổ Bách Thiên, bây giờ chuyển sang đổ lên người Từ Lạc.
"Trương Khải, cậu điên rồi sao, cậu dám đòi tiền tớ nhiều như vậy sao?" Từ Lạc sắc mặt đần độn, khó coi không thể tưởng.
Trương Khải cười lạnh lẽo: "Xin lỗi cô Lạc, cửa hàng chúng tôi trước giờ đều thu phí theo tiêu chuẩn như vậy!"
"Cậu!" Từ Lạc hung hăng cắn rằng, chợt quay đầu qua Cổ Bách Thiên, sắc diện lập tức mềm mỏng hẳn xuống: "Cổ Bách Thiên, bất kể như thế nào tôi cũng là bạn thân của Niệm Huyên, làm gì cũng phải nhìn mặt mũi Niệm Huyên, anh cũng không thể làm khó tôi như vậy?"
Cổ Bách Thiênlạnh nhạt lắc đầu: "Xin lỗi! Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, tất nhiên, nếu cô bây giờ chịu quỳ xuống gọi tôi mấy tiếng ba, biết đầu tôi sẽ tính rẻ cho cô vài chục triệu! Cô suy nghĩ một chút thử xem!"
Gậy ông đập lưng ông! Trước đó Từ Lạc bắt hắn gọi cô ta là mẹ bây giờ phong thủy xoay vần, hắn nghiễm nhiên bắt Từ Lạc gọi hắn là ba!
"Anh, anh đừng hòng!" Từ Lạc tức giận đỏ mặt tía tai, bắt cô ta quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người, lại còn dưới chân chồng của bạn thân, hỏi cô làm sao chịu nổi?
"Nếu tự bản thân cô không biết quý trọng cơ hội, vậy cũng đừng trách tôi!" Cố Bách Thiên lắc đầu, đi thẳng ra ngoài.
"Anh!" Từ Lạc hung hăng siết chặt nắm đấm, nhịn không được muốn há miệng ra chửi một trần, nhưng nhớ tới chuyện bây giờ Cố Bách Thiên là ông chủ lớn với giá trị con người lên đến hàng triệu tỷ, những lời nói khó nghe đành gắng gượng nuốt xuống.
"Hừ! Nói với anh không xong thì tôi đi tìm Niệm Huyên, anh là ông chủ lớn thì sao chứ, còn không phải một kẻ sợ vợ à?" Nhìn theo bóng lưng của Cố Bách Thiên, Từ Lạc không khỏi cười lạnh, địa vị của Cổ Bách Thiênở trong nhà cô ta rõ hơn ai hết, hắn thường xuyên vị Lương Niệm Huyênquát tháo mắng chửi, rõ ràng là một kẻ bám váy, sợ vợ.


Cô không dám đôi co với Cố Bách Thiên, nhưng cô có thể đi tìm bạn thân mách tội!
Cô tin chắc, chỉ cần kể cho Lương Niệm Huyện nghe, Cố Bách Thiên chắc chắn sẽ ngoan ngoãn trả xe lại cho cô, thậm chí ngay cả tiền sửa xe cũng không cần phải trả!
Biệt thự nhà họ Lương.
Lương Niệm Huyền sau khi trở về từ nhà tổ đến giồ vẫn luôn phiền muộn không vui.

Bà nội quá mức tin tưởng Lương Dĩ Thâm, khiến cho cô hoàn toàn lạnh lòng, đồng thời cô cảm thấy dự án của Lương Dĩ Thâmcó vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề ở đâu thì cô nói không được.
"Con gái à, thằng vô tích sự đó giờ này rồi còn chưa về, kiểu đó thì chắc là phạm tội thật rồi!" Trần Ngọc Lanvẫn đang tập yoga trong phòng khách, nhân lúc nghỉ giải lao một chút bèn không ngừng lải nhải, "Mẹ nói cho con nghe, lúc sáng mẹ có nhờ mấy người bạn luật sư tư vấn.

Làm bị thương người ta nặng như vậy, ít nhất là mười năm tù! Vụ này hết 80% là xong rồi, đợi có phán quyết từ tòa án xuống, con lập tức ly hôn với nó cho mẹ, gần đây mẹ đã xem xét cho con được vài đảm không tệ đâu, bọn họ cũng giống như con đều du học nước ngoài về, ai da, người ưu tú như con gái mẹ phải gả cho những người ưu tú như vậy mới xứng!"
"Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn tâm trạng nói những chuyện này!" Lương Niệm Huyênđang buồn rầu vì chuyện của Vân Quang, Trần Ngọc Lan lại cứ không ngừng lải nhải điếc tai, lòng đã phiền càng thêm phiền.
"Ai da, con không cần lo lắng chuyện của Lương Dĩ Thâmlàm gì.

Dù sao bà lớn xưa nay trọng nam khinh nữ, chúng ta cũng chẳng nhờ vả được quá nhiều vào nhà họ Lương, việc con cần làm là tìm một đối tượng lý tưởng, vậy thì cái gì con cũng có.

Một chút tài sản của nhà họ Lương có tính là gì!" Trần Ngọc Lan lại bắt đầu thi triển trí tưởng tượng, không ngừng khuyên nhủ con gái.
"Mẹ, chuyện này sau này mẹ cũng đừng nhắc lại nữa, con đã hứa với Cổ Bách Thiên, con sẽ không ly hôn với anh ta!"
"Cái gì?" Trần Ngọc Lantrợn trừng hai mắt, "Mẹ cho con biết, không được phép, cuộc hôn nhân này bắt buộc phai hủy bỏ, con cứ cố chấp ở bên cạnh thằng vô tích sự đó, tương lai sẽ đi về đâu? Mẹ con già rồi chỉ có thể dựa vào con kiếm chút huy hoàng thôi, con không được để cho mẹ thất vọng vậy con gái à!"
"Mẹ, Bách Thiênsẽ cố gắng, mẹ cũng phải cho hắn cơ hội chứ, không phải ai sinh ra cũng ngậm thìa vàng, huống chi hắn chỉ vừa mới xuất ngũ trở về, chúng ta nên cho hắn thời gian!" Lương Niệm Huyênnhíu mày lắc đầu, cô cũng không biết bản thân mình đã bất tri bất giác bênh vực cho Cố Bách Thiên rồi.
"Cố gắng?" Trần Ngọc Lan cười thất thanh, "Xe kéo cố gắng thì sẽ thành Lamborghini sao? Con gái, mẹ từng trải nhiều rồi, là rồng phượng hay là giun đất mẹ nhìn một cái là biết ngay.

Thằng nhóc này đã trở về được một thời gian rồi không đúng sao? Vậy mà một công việc quèn cũng không có, vậy thì còn có tiền đồ gì đây? Mẹ nói cho con biết, nhân lúc bây giờ con còn trẻ, phải nhanh nhanh kiếm một người có tiền có thể nếu không đợi thêm vài năm nữa, ai da, tới lúc đó nhan sắc tàn phai,
không còn giá trị thì ai mà thèm để mắt đến con!"

Kétttt!
Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng thắng xe, Cổ Bách Thiên đã lái chiếc BMW của Lương Niệm Huyêntrở về.
"Cổ Bách Thiên, không phải mày bị công an bắt đi rồi à? Sao hả, không sao hết?" Trần Ngọc Lan ngây ra, bởi vì lúc LƯƠNG NIỆM HUYỆN trở về cũng không nói cho bà biết là Cố Bách Thiên hữu kinh vô hiểm.
Cổ Bách Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Xin lỗi bác gái, khiến bà thất vọng rồi, tôi đã thoát khỏi hiềm nghi!"
"Mày!"
"Xe sửa xong rồi à?" Lương Niệm Huyên vội vàng nói xen vào, thực ra bây giờ cô càng lúc càng không hài lòng khi thấy mẹ cô hùng hổ bức ép người khác như vậy.

Nào có cha mẹ vợ nào lại muốn con rể mình phải tù tội như bà ta?
"Ừ, sửa xong rồi!" Cố Bách Thiên gật đầu đáp.
Lương Niệm Huyênngây ra một lúc, hỏi: "Lúc trước tôi đến 4S, bọn họ nói phải đại tu, giá không dưới trăm triệu, anh trả nổi sao?"
"Hả, một trăm triệu, nó làm gì có, chắc là lấy thẻ của con cầm cố rồi chứ gì?" Trần Ngọc Lan khinh bỉ xỉa xói.
"Tiền trả xong rồi! Không nhiều nhặn gì đâu!" Cổ Bách Thiên không muốn giải thích, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, chợt nói: "Anh tìm được việc rồi, ngày mai bắt đầu đi làm!"
Nói như vậy chẳng qua để cho Lương Niệm Huyênyên tâm, dù sao một ông chủ lớn không thể nào cứ giả vờ lêu lổng thất nghiệp trước mặt vợ mình được.
"A! Việc gì vậy, làm ở đâu?" Lương Niệm Huyên vô cùng hiếu kỳ.
"Ở Phong Đỉnh, tài xế cho chủ tịch!"
Lương Niệm Huyên sững người, lại nhìn chiếc Roll Royce đậu bên ngoai, chợt nhíu mày nói: "Vậy cái xe đó không phải của ông chủ anh đấy chứ? Trước đây anh còn nói là bạn...!Chẳng lẽ ông chủ của Phong Đỉnh là bạn anh?"
Bỗng nhiên, Lương Niệm Huyên cảm thấy đầu óc ong ong, lần này có vẻ mọi thứ đều rõ ràng hết rồi.
Trước đây nhận được số tiền đầu tư không giải thích được từ phía Phong Đỉnh, thuê được tầng lầu văn phòng vị trí hạng A của trung tâm CBD, Tân Vân Quang được Phong Đỉnh đầu tưvào...!Cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tại sao Phong Đỉnh lại quan tâm đặc biệt đến cô như vậy.
Bây giờ tựa hồ đã hiểu rõ, thì ra là vì...!Cổ Bách Thiên?
Nghĩ đến đây, Lương Niệm Huyênkhông khỏi cắn môi thật chặt, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối không nói nên lời.
Cổ Bách Thiênmỉm cười, "Từ nay về sau, anh sẽ làm việc thật tốt! Kiếm tiền nuôi gia đình!" Nói xong, liền đi thẳng lên lầu.
"Cổ Bách Thiên, mày đừng có khoác lác, Phong Đỉnh cái gì? Công ty Phong Đình người ta lớn như vậy lý nào lại coi trọng thứ đồ thô tục không có văn hóa như mày? Con gái, con đừng có tin nó, mẹ thấy nó chỉ chém gió là giỏi!" Trần Ngọc Lanvẻ mặt hoàn toàn không tin, dù sao Phong Đỉnh có thể nói là một trong những công ty có đãi ngộ tốt nhất ở Lâm Hải, ngay cả nhân viên phổ thông lương tháng đã gần trăm triệu, người ta lý nào lại coi trọng hắn?
"Mẹ, bớt nói vài câu giùm con, con tin tưởng Bách Thiên!" Lương Niệm Huyền tỏ rõ lập trường của bản thân, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn có chút thở dài.


Tuy Cổ Bách Thiên đã vào Phong Đỉnh làm việc, nhưng đó là nhờ quan hệ bạn bè, bản thân hắn vẫn không có chân tài thực học gì, như vậy làm sao tiến xa được, thậm chỉ có khi cả đời chỉ có thể lái xe thuê cho người khác.

Cổ Bách Thiên về phòng ngủ điều tức một chút, đến chiều, đột nhiên có điện thoại của Dương Minh Viễn gọi tới.
"A lô, cậu chủ, lúc trưa tôi mời ngài đi ăn cơm, ngài vẫn còn nhớ chứ?"
"À, giám đốc Viễn khách sáo quá rồi, buổi chiều tôi có thời gian, ông nói đi, ở đâu, tôi mời, chuyện 4S lúc sáng tôi vẫn phải cảm ơn ông!"
"Cậu chủ mới khách sáo, tôi đã đặt một phòng bao ở nhà hàng Thái Vân, chúng ta tới đó đùng bữa được chứ?"
"Được, bây giờ tôi đến ngay!" Cúp điện thoại, Cổ Bách Thiên lái xe đi thẳng đến nhà hàng Thái Vân.
Nhà hàng Thái Vân là một nhà hàng đầu biếp riêng nổi tiếng của Lâm Hải, tuy không lớn, nhưng danh tiếng thì vang danh khắp nơi! Nghe nói tổ tiên của đầu bếp từng là đầu bếp phục vụ trong cung đình.

Bình thường khách khứa tới dùng bữa đông nghẹt, cho dù đặt chỗ trước cũng phải chờ dăm bữa nửa tháng.
Lúc Cố Bách Thiên đến nhà hàng Thái Vân, vừa dừng xe lại, liền chạm mặt người quen.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là Lương Phúc.
"Ai da, thì ra là em rể sao? Sao rồi? Đến Thái Vân dùng bữa cơ à?" Lương Phúc đi cùng với một vài người khác nhà họ Lương, trên mặt đều là vẻ mặt đang xem tấu hài.
Đây là đâu chứ?
Nhà hàng đầu bếp riêng nổi tiếng nhất Lâm Hải, phải đặt trước mấy tháng, Cổ Bách Thiên có thân phận gì, làm sao có thể bước tới chỗ này ăn một bữa cơm?
"Tôi đến ăn cơm!" Cổ Bách Thiênlạnh nhạt đáp.
"Mày đến ăn cơm? Ha ha! Bảo mày đến đây giao hàng nhanh tao còn tin, nói cái gì ăn cơm? Hứ!"Lương Phúcnói được nửa câu, nhìn thấy chiếc Roll Royce bên cạnh đột nhiên sững người, hài hước nói: "Eo ơi, chiếc Roll Royce này vẫn chưa trả lại cho.