Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 37: Đập Cho Tôi






Cố Bách Thiên nhìn đối phương gọi điện thoại, lúc này chợt bỏ điện thoại xuống không muốn gọi nữa, bởi vì người mà vừa rồi Trương Khải gọi điện, hắn nghe rất rõ.
Người Trương Khải gọi là Sáu Gà!
"Trương Khải, không ngờ anh cũng quen biết Sáu Gà khu tây cơ à? Chính là Sáu Gà đàn em của Tư Thành đại ca khu tây đúng không?" Từ Lạc hai mắt sáng rực lên hỏi, rõ ràng cô cũng từng nghe nói đến tiếng tăm nhân vật Sáu Gà này.
Trương Khải vô cùng đắc ý, nói với cô: "Sáu Gà tớ quen từ lâu rồi, tối hôm qua còn nhậu với nhau nữa kìa!"
"Ha ha ha, Cổ Bách Thiên, anh nghe rõ chưa, Sáu Gà sắp đến đó, phen này anh chết chắc!" Từ Lạc cười hạ hạ sảng khoái, rồi chợt lạnh lùng nói: "Nếu như bây giờ anh quỳ xuống gọi tôi bằng mẹ, may ra tôi có thể năn nỉ Trương Khải giúp anh một tiếng, sao hả?"
"Cô đúng là điên khùng hết thuốc chữa rồi!" Cố Bách Thiênlắc lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ thương hại.
"Được, tôi chống mắt chờ xem gân cốt anh còn cứng tới chừng nào!" Tử Lạc cười lạnh.
Chỉ một lát sau, mấy chiếc xe van đồng loạt đỗ xịch xuống trước cửa 4S, một người đàn ông to lớn đầu trọc xăm trổ dữ dằn bước từ trên xe xuống, hùng hổ đi thẳng vào bên trong.
"Anh Sáu! Anh đến rồi!" Trương Khải cười ha ha đon đả chạy ra nịnh hót.
Sáu Gà không nói nhiều, vẻ mặt không có kiên nhẫn: "Được rồi! Nói, ai gây chuyện với cậu ở đây?"
"Ở bên trong kìa! Cái thằng đang đứng trong đó, nó còn định gọi điện thoại kêu người tới phá cửa hàng của bọn em!" Trương Khải chỉ vào bên trong nói toáng lên.
Sáu Gà gật gật đầu, hắn ngược lại rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào mà trâu bò như vậy, dám đòi đập cả 4S?
Còn Cổ Bách Thiên, dù cách một lớp cửa kính vẫn vừa vặn nhìn thấy người tới, quả nhiên là Sáu Gà, khỏe miệng bất giác cong lên một nụ cười chế giễu.
"Ha ha ha, Cổ Bách Thiên, bây giờ rốt cuộc là sợ đến són ra quần chưa? Đã chịu quỳ xuống gọi mẹ chưa?" Từ Lạc cho rằng biểu cảm của Cổ Bách Thiên là bị dọa sợ hãi, không ngừng cười đến gập cả người bên cạnh.

Phải biết một điều, đó là Sáu Gà!
Cả khu tây này, ngoại trừ Tư Thành, e rằng chỉ có Sáu Gà là trâu bò nhất.
Mà Tư Thành là ai? Là đại ca của cả khu tây thành phố này! Phen này Cổ Bách Thiên chết chắc rồi!
Lúc này Sáu Gà đi cùng với Trương Thành dẫn theo một dám đàn em hùng hổ xông vào.
"Ai? Là đứa nào dám to gan dám đòi đập 4S, đứng lên cho tạo xem! Kẻ nào dám giả vờ lên giọng ở đây?" Sau khi Sáu Gà vào bên trong liền rống lên thị uy.
"Anh Sáu, chính là hắn!" Từ Lạc chỉ vào Cổ Bách Thiên.
Sáu Gà giật mình, đưa mắt đảo từ trên xuống dưới thân thể gợi cảm của Từ Lạc, rồi ánh mắt không nhanh không chậm dời sang hướng tay cô chỉ, trong phút chốc hóa đá tại chỗ.
"Cậu, cậu nói người muốn đập cửa hàng, chính là người này?" Sáu Gà nháy mắt giống như bị ngớ ngẩn, quay sang hỏi Trương Khải bằng giọng cà lăm.
"Đúng vậy anh Sáu, chính là thằng hèn giả trâu bò này, nó muốn đập cửa hàng..."
Bop!
"Cút mẹ mày đi, mày nói ai là thằng hèn giả trâu bò?" Sáu Gà hung tợn tát cho Trương Khải một cú trời giảng, mạnh đến nỗi Trương Khải lảo đảo suýt ngã.
"Anh Sáu, sao anh đánh em?"Trương Khải bưng mặt có chút choáng váng.

Từ Lạc cũng đơ ra tại chỗ, trên mặt đầy dấu chấm hỏi, Sáu Gà đến đây không phải xử lý Cổ Bách Thiênà, sao lại trở tay tát ngược lại Trương Khải một bạt tai?
Lúc này Sáu Gà mới vội vàng chạy tới, cung cung kính kính làm lễ chào hỏi với Cổ Bách Thiên, "Cậu chủ, tôi không biết là cậu chủ, nếu biết trước là cậu, đánh chết tôi cũng không dám đến!"
Nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, Trương Khải cùng Từ Lạc há hốc mồm ngây người như phỗng.
Đường đường là Sáu Gà thế mà lại hành lễ trước mặt một tên không ra gì như Cổ Bách Thiên?
Lại còn gọi Cổ Bách Thiênlà cậu chủ?
Chuyện này là sao?
"Sáu Gà, anh có phải nhận nhầm người rồi không, em nghe nói hắn chỉ là tên con rể vô tích sự nhà họ Lương thôi mà!" Trương Khải chỉ vào mặt Cổ Bách Thiên, không hiểu gì cả.
Sáu Gà dựng ngược lông mày, lại trở tay tát thêm cái nữa cho đủ bộ, "Con mẹ mày còn dám nói, mở to con mắt chó của mày lên mà nhìn, vị trước mặt đây là..."
"Đủ rồi!"
Cổ Bách Thiên khoát khoát tay, dùng ánh mắt nhắc nhở Sáu Gà giữ mồm giữ miệng.
Sáu Gà vội vàng xoay người bước qua cười cầu tài: "Cậu chủ, hôm nay mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngài muốn giải quyết như thế nào, Sáu Gà tôi tuyệt đối không làm trái!"
Quy tắc giang hồ, đã sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng im cho đánh.
Hôm qua Cổ Bách Thiên trước mặt quần hùng tha thứ cho hắn, nhưng chuyện này vẫn lấn cấn trong lòng Triệu Hải Thành, hắn không dễ gì cho qua.

Tư Thành còn nói, nhất định phải tìm cơ hội chuộc tội với cậu chủ, nếu không cả đời này đừng hòng xưng huynh gọi đệ với hắn nữa.

"Chuyện tối hôm qua còn chưa xong, hy vọng cậu chủ cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi!" Sáu Gà vội vã khẩn cầu.
"Muốn có cơ hội à?" Cố Bách Thiêngật gật đầu, tay chợt chỉ xung quanh cửa hàng BMW 4S: "Đập nó cho tôi!"
Kẻ ác tất có kẻ ác trị.
Hôm qua lúc rời khỏi xưởng trứng, Sáu Gà đã nghĩ phải tìm cơ hội chuộc lỗi, với thế lực của hắn mấy chuyện kiểu nay căn bản không cần gọi thêm người đến giúp đỡ, bây giờ vừa khéo thể hiện.
Sáu Gà ngẩn ra một lúc, có điều không đợi Cổ Bách Thiên nói lần thứ hai, liền khoát khoát tay, một đám tay chân lập tức cầm gậy gộc mã tấu, xông lên bắt đầu đập phá.
Lúc này Trương Khải hoàn toàn hóa đá, vội vàng liều mạng chạy tới, "Anh Sáu, anh điên rồi sao? Sao anh lại nghe lời thằng ranh đó đập phá cửa hàng của em?"
"Cút con bà mày đi! Đập cửa hàng của mày thì sao? Cậu chủ muốn đập cửa hàng của mày còn phải chờ mày đồng ý à? Ai bảo mày cái đồ có mắt như mù, ngay cả cậu chủ cũng dám chọc vào!" Sáu Gà trực tiếp đá Trương Khải lăn sang một bên, đồng thời sai đàn em đập phá ác hơn nữa.
Trương Khải khóc thất thanh, vốn hắn tìm Sáu Gà đến để chủ trì đại cuộc, cho Cổ Bách Thiênmột bài học, kết quả, không ngờ lại trở thành cửa hàng của hắn bị đập phá.
Thằng ranh này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Từ Lạc hoàn toàn ngu người, cô vốn cho rằng mình biết rất rõ lai lịch của Cổ Bách Thiên, bất quá chỉ là một tên lính xuất ngũ mà thôi, vừa trở về chưa được bao lâu, sao lại có thể giao thiệp với đại ca giang hồ như Sáu Gà được?
Xoảng!
Một tên đàn em trực tiếp đập chiếc bình hoa xuống đất vỡ tan tành, khắp nơi đều là mảnh vụn.
Những khách hàng vốn đến coi xe và nhân viên cửa hàng đều không khỏi hét lên sợ hãi, vội vàng chạy tử tán khắp nơi.
"Điên rồi điên rồi! Các người đúng là điên rồi!" Trương Khải ôm đầu gào thét, trang trí trong cửa hàng và cả những chiếc xe mới cộng lại là một số tiền cực lớn, nếu tất cả đều bị phá hủy, hắn không cách nào ăn nói với ông chủ.
"Anh Sáu, anh không nhớ ông chủ của tôi là ai sao? Ông chủ của chúng tôi là Dương Minh Viễn! Chẳng lẽ ngay cả ông chủ của chúng tôi anh cũng không nể mặt?" Trương Khải gào lên.
Nghe thấy vậy, Sáu Gà hơi khựng lại một chút, đám tay chân cũng lục tục dừng lại.
Sáu Gà bây giờ mới nhớ.
Ông chủ lớn của hệ thống cửa hàng này.

Dương Minh Viễn.
Dương Minh Viễn là một đại gia cỡ lớn ở thành phố Lâm Hải, tuy không bằng Hà Phục Sinh, nhưng thực lực kinh tế tuyệt đối không tầm thường.
Hơn nữa, trong tay Dương Minh Viễn đứng tên vô số tài sản, ngoài mặt là thương gia cỡ lớn của thành phố Lâm Hải, thực ra năm xưa từng là đại ca khét tiếng giang hồ, tuy hiện tại đã rửa tay gác kiếm, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó, hoàn toàn không phải người mà Sáu Gà có thể tùy tiện đụng vào.
Người này, chỉ e là Lâm Hùng cũng phải nể mặt ba bốn phần.
"Cậu chủ, cái này..." Sáu Gà có chút do dự, dù sao trước mặt những nhân vật cỡ này, gã cũng chỉ đáng là lâu la sai vặt, căn bản không dáng nhắc đến.

Cho dù Cổ Bách Thiênkhông để ý, nhưng nếu Dương Minh Viễn truy cứu trách nhiệm, hậu quả gã không thể nào gánh nổi.
"Không sao hết, anh cứ việc đập phá cho tôi! Mọi việc còn lại để tôi lo!!" Cổ Bách Thiênthản nhiên bảo tiếp tục, vẻ mặt vẫn điềm nhiên không chút biến sắc.
"Vâng ạ! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đập cho ông!" Sáu Gà rống lên, đám tay chân vội vàng xông lên tiếp tục đập phá.
Dương Minh Viễn tuy trâu bò, nhưng so với cậu chủ còn kém xa lắm!

Trương Khải phút chốc trợn trừng hai mắt, thế lực của ông chủ lớn tại thành phố Lâm Hải này hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Vốn hắn cho rằng sau khi nhắc đến ông chủ, Sáu Gà sẽ lập tức chùn tay vì sợ uy.

Nhưng không ngờ đối phương thế mà chẳng thèm để ý đến, chỉ với một câu nói của Cổ Bách Thiên thôi, đã bắt đầu tiếp tục đập phá bạt mạng không thèm kiêng dè gì cả!
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ thân phận thực sự của Cổ Bách Thiêncòn ghê gớm hơn cả Dương Minh Viễn sao?
Nhưng mà chẳng phải Từ Lạc nói rồi sao, rằng thằng ranh này chỉ là một tên lông bông vô tích sự.

"Cổ Bách Thiên, mày đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mày dám cấu kết với xã hội đen ức hiếp người, nãy giờ tao đã quay phim lại, bây giờ tạo sẽ gửi cho công an, để công tới gông cổ mày về rục xương trong tù!" Từ Lạc trốn ở một góc thật xa, thân hình yểu điệu không ngừng run như cầy sấy, tay vừa quay phim, vừa run rẩy bấm số gọi 113!
Cô không tin hôm nay không trị được tên phế vật này!
Cùng lúc đó, Cổ Bách Thiên gọi điện qua cho Trương Miên.
"Trong vòng 20 phút, tôi muốn mua lại cửa hàng BMW 4S ở phía bắc thành phố."
"Vâng, chủ tịch!"
"Ha ha ha! Tao có nghe lầm không, mày còn muốn mua lại 4S?"
Trương Khải đột nhiên cười phá lên, chỉ vào mặt Cổ Bách Thiên nhìn chòng chọc hắn như thể nhìn một thẳng không não, "Mày có biết cửa hàng BMW 4S này trị giá bao nhiêu không? Đừng nói là cửa hàng, xe cộ, chỉ riêng quyền đại lý của BMW đã gần 200 tỷ! Vậy mà mày dám mạnh miệng đòi mua lại 4S? Nếu mày có thể mua nổi một cái bánh xe ở đây thôi, tao ăn phân cho mày xem!"
Xung quanh có không ít nhân viên, khách hàng cũng không ngớt cười phá lên giễu cợt.

Trong mắt bọn họ, Cổ Bách Thiên và Sáu Gà đều chỉ là những tên vô lại ác ôn dưới dáy xã hội suốt đời không ngẩng đầu lên được!
Còn đây là xã hội pháp trị
Đập phá đồ đạc thì sao? Đập được thì bồi thường được!
"Mày cầm cái mõm chó của mày lại, cậu chủ là để cho mày mắng chửi hả?" Sáu Gà xông tới đá mạnh một.