"Mày!" Lương Phúc toan xông lên chửi bởi, đột nhiên nghĩ tới lần trước bị Cổ Bách Thiên chơi cho tối tăm mặt mũi, mấy lời tục tĩu phút chốc đành hậm hực nuốt xuống.
Còn những người nhà họ Lương khác vừa nhìn thấy Cổ Bách Thiên, đều đồng loạt ồ lên kinh ngạc, dù sao trước đây Cổ Bách Thiên từng ẩu đả với Lương Bằng ở hội quản Thanh Tuyến, chuyện đó ai ai cũng biết.
Phải biết là, Lương Bằng là con nuôi của Lâm Hùng, ở thành phố Lâm Hải này, kẻ nào đắc tội với Lâm Hùng, căn bản đều không có kết cục tốt đẹp gì.
"Thắng vô tích sự đó đánh nhau với Lương Bằng mà rất cuộc không rớt cọng lông nào à? Hắn đắc tội với Lâm Hùng, nói gì thì nói cũng phải đứt tay gãy chân mới đúng chứ?" "Ha ha ha, chỉ là một thắng vô tích sự thôi, có khi Lâm Hùng không có hứng thú!" "Hay là bị chặt mất cái chân phụ rồi, cho nên không ai thấy? Ha ha!"
Lương Phúc nghe mấy lời đó, cũng không nhịn được mà lộ chế giễu trên mặt.
Hần không tin Lâm Hùng có thể tha ra cho Cổ Bách Thiên, thăng oắt con này hôm nay bình an vô sự, không có nghĩa là sau này cũng sẽ bình an vô sự." "Hôm nay là đại hội thường niên, rất nhiều khách quý đến đây, tao sẽ không so đo với mày! May cho mày đó!" Lương Phúc nhịn không nổi hừ một tiếng, ánh mắt thèm khát lướt qua chiếc Phantom 5 mới toanh nhức mắt.
Chiếc xe này chỉ e là bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không nỡ dời mắt.
"Đây là xe thuê à? Ha ha ha, chứ cái loại nhà nghèo kiết xác như mấy người mà mua nối sao?" Lương Phúc khinh khỉnh mở miệng châm chọc "Mày nói bậy bạ cái gì đó? Thuê cái gì mà thuê, đây là, đây là của một người bạn cho mượn!" Trần Ngọc Lan liếc nhìn Cổ Bách Thiên, rốt cuộc cũng không nói ra ba chữ của con rể "Hữ, bạn bè tốt nhi?" Lương Phúc bĩu môi coi thường, ánh mặt khinh bỉ nói: "Tự nhìn lại bản thân nghèo kiết xác của mấy người đi, có chỗ nào giống như có quan hệ bạn bè với người ngôi Roll Royce chứ, tôi thấy có khi là trộm về không chừng" "Mẹ, đừng làm ầm ĩ với loại người này ở đây, nghe nói anh hai về rồi, hắn bây giờ đã bị bà nội vứt sang một bên, mẹ so đo với hàn làm gì cho mệt?" Lương Niệm Huyền khinh bỉ hừ một tiếng, kéo Trần Ngọc Lan đi vào bên trong.
Cổ Bách Thiên cũng nhếch mép cười lạnh lùng, đi theo vào trong.
Lương Phúc đứng như trời trồng tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi, bất chợt lóe lên một tia hung dữ, "Cho cọn mày đac ý một chút thôi, bộ cho rằng ông đây sẽ dàng từ bỏ vị trí người thừa kế sao? Phil Nằm mơ đi!" Nói đoạn khạc một bãi đờm, phun thẳng lên chiếc xe Roll Royce bóng lộn.
Tic tic tic! Ngay lúc đó, đèn trên chiếc xe Roll Royce lóe lên sáng lòa, ở dưới hai bên đèn bằng thò ra hai đầu vòi nước, hai luồng nước đột ngột xịt thẳng vào Lương Phúc đang chinh tế âu phục.
Chẳng khác nào hai luồng đờm dãi thật to
Đây chính là chức năng tự rửa xe chỉ có ở dòng Phantom kiểu mới này.
"Mẹ kiếp!" Lương Phúc nhất thời ướt mèm từ trên xuống dưới, thê thảm không sao nói hết, không kịp nhảy lên tránh né, chỉ có thể tức tối giậm chân.
Mọi người xung quanh đều nhìn thấy toàn cảnh, đều không nhịn được phá lên cười.
"Cười...!Cười cái gì mà cười!" Lương Phúc đỏ mặt tía tai rống lên tức giận.
Ting ting Điện thoại bất chợt reo lên, Lương Phúc nhìn xuống điện thoại, vội vàng tránh sang một bên nhấn nút nghe.
"A lô anh Tư a? Chuyện em nói với anh hôm trước anh suy nghĩ tới đâu rồi? Chỉ cần hôm nay anh giúp em làm chủ cục diện, giúp em trở thành người thừa kế tập đoàn Lương Gia, toàn bộ tài sản của tập đoàn, em sẽ chia cho anh 1/3, anh thấy sao?" Lương Phúc lấy giọng điệu thương lượng đi thẳng vào van de.
"1/3 quả ít, không được, tôi muốn một nửa!" Giọng nói trong điện thoại lạnh tanh không cảm xúc.
"Một nữa?" Lương Phúc mặt mày nhăn nhỏ, nhưng chợt cần răng nghiến lợi.
"Được! Ahnh Tư, quyết định vậy đi, chỉ cần anh giúp em khống chế được tập đoàn, em sẽ chia cho anh một nửa tài sản"
Trong phòng đại tiệc của tổng bộ tập đoàn Lương Gia.
Đại hội thường niên của tập đoàn Lương Gia năm nay đặc biệt hơn mọi năm một chút, tổ chức dưới hình thức tiệc lẩu.
Bởi vì bà lớn từ tận một nơi xa xôi gả đến thành phố Lâm Hải này, hoài niệm lớn nhất chính là món lẩu cù lao đặc sản quê hương mình.
Lần đại hội thường niên này, người nhà họ Lương chiều theo sở thích của bà, đặc biệt mời đến một đầu bếp nổi tiếng từ quê nhà, chuẩn bị một buổi tiệc lẩu cù lao vô cùng thịnh soạn hoành tráng.
Tổng cộng hơn trăm bàn, mỗi bàn đều dựng một cái lầu cù lao khổng lồ, cao đến cả thước, đường kính gần nửa thước, vừa nhìn đã thấy cực kỳ đồ sộ.
"Tốt, tốt, tốt lắm! Không uổng công bà nội thươn yêu các con, đại hội thường niên năm nay ta rất hài lòng!" Bà lớn được một người dìu đến ghế chủ tọa, cười thỏa mãn đến hắn cả nếp nhăn trên mặt "Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Lý đến!" "Trưởng tộc họ Ngô đến!"
Tiếp theo sau đó, sau từng đợt xướng tên khách mời, khách khứa của Lương Gia lục tục tiến vào phòng đại tiệc.
Tập đoàn Lương Gia tuy không phải đứng số một ở Lâm Hải, nhưng bà lớn trong suốt thời gian nắm quyền hành đã giao thiệp với không ít bạn bè, trong đó một số người là tổng giám đốc công ty niêm yết thị trường chứng khoán.
Sau khi mọi người đã tề tựu, bà lớn run run bước lên sân khẩu, cầm lấy micro, "Hôm nay là đại hội thường niên của tập đoàn Lương Gia chúng tôi, cũng là đại hội thường niên cuối cùng tổ chức trong thời gian điều hành của bà già này, cảm ơn các vị bạn bè thân hữu đã đến tham dự đông đủ.
Được rồi, khai tiệc thôi!"
Bà lớn tuyên bố buổi tiệc bắt đầu, phòng đại tiệc trong nháy mất trở nên huyên náo.
"Bà nội, đây là món quà nghỉ hưu mà con kính tặng bà nội.
Một viên ngọc dạ quang từ đáy biển vớt lên đấy ạ!
Lúc này, một đứa cháu bước lên phía trước, trở thành người đầu tiên tặng quà nghỉ hưu cho bà nội, chuyên gia ánh sáng dưới sân khấu cũng phối hợp theo, tắt đèn đi.
Chiếc hộp gấm tinh xao mở ra, bên dưới ồ lên một tiếng, một viên ngọc dạ quang to bằng năm tay xuất hiện, trong phút chốc đã chiếu tỏa ánh sáng khắp phòng đại tiệc rộng lớn, phảng phất giống như ảnh trăng dìu dịu.
"Ôi đẹp quá, đúng là ngọc dạ quang hàng thật giả thật, chắc phải đến cả chục tỷ?" "Bậy bạ, với loại hàng cỡ này, giá của nó bèo nhất phải từ vài chục tỷ trở lên!"
Mọi người xôn xao tán thưởng, sôi nổi bàn luận.
"Bà nội, còn đây là quà của con, ngọc Quan Âm Hòa Điền Con chúc bà thuận lợi rửa tay gác kiếm, an hưởng tuổi già!”
Lại một đứa cháu nữa tiến lên tặng lễ vật, dâng lên một khối ngọc Quan Âm trắng muốt trong suốt, trơn nhẵn bóng loảng, bà lớn không ngớt miệng khen ngợi.
Sau đó, tới lượt con cháu trực hệ nhà họ Lương lên tặng lễ vật.
Lúc đến lượt Lương Phúc, hán bưng một hộp gấm tiến lên phía trước, mở nắp hộp ra, nhất thời mùi được liệu thơm ngát xông vào khứu giác.
Bên trong chiếc hộp là một củ nhân sâm to bằng cánh tay trẻ nhỏ, toàn thân đỏ thẫm.
"Bà nội, đây là Sâm Huyết Dương con sai người sang tận Hàn Quốc, nhờ người đào lên từ trong núi tuyết mới có được, Sâm Huyết Dương này là thần dượccó một không hai dùng để lưu thông máu huyết, tăng cường sức khỏe, nó có thể hoàn toàn trị khỏi bệnh tai biến vừa rồi của bà, thậm chí có thể kéo dài mười năm tuổi thọ nữa!"
Nghe tới kéo dài mười năm tuổi thọ, sắc mặt bà lớn chợt trở nên kích động, vội vàng vươn tay vẫy vẫy, bảo Lương Phúc bưng lại gần để xem cho rõ.
Sâm Huyết Dương này thực sự có thể kéo dài tuổi thọ sao?" Bà lớn nhịn không nổi kích động hỏi.
"Bà nội, con làm sao dám lừa gạt bà nội a, lát nữa lúc ăn lầu cù lao, bà có thể thử bỏ thứ dược liệu này vào đó ăn, bảo đảm sau khi bà ăn sẽ cảm thấy khỏe như rồng như hổ, trở thành con gái mười tám luôn cũng được!" Lương Phúc trêu gheo.
"Thằng nhóc lẻo mép này! Mồm miệng thật là biết lấy lòng quá nhỉ.
Được rồi được rồi, để đồ qua một bên đi!" Bà lớn cười mắng yêu, vẻ mặt tươi cười làm những nếp nhăn tuổi già càng xô lại dúm đó.
Lúc này bà tựa hồ không còn nổi giận với thắng cháu đích tôn này nữa.
Dù sao nói cho cùng bà từng này tuổi rồi, ngoài việc phải đặt nặng vấn đề chọn người thừa kế để tiếp nổi gia tộc, quan trọng nhất vẫn là hy vọng có thể sống thêm vài năm nữa.
Món quà của Lương Phúc quả thật đã đánh vào điểm trọng yếu của người đàn bà này.
Lúc này Cổ Bách Thiên đang cau mày.
Sâm Huyết Dương?
Nếu món quà của Lương Phúc là Sâm Huyết Dương, vậy thứ trong tay hằn là cái gì?
Nhân sâm là sản vật của vùng cao nguyên quanh năm tuyết phủ, cả trăm năm mới phát triển được một tỉ tỉ, củ Sâm Huyết Dương kia to như vậy, chẳng phải là cổ vật từ kỷ Cambri đến giờ đấy chứ?
Vừa nhìn đã biết.
Chắc chắn là đồ giả.
Có điều hiện tại hàn không muốn vạch trần.
"Ha ha ha, em trai, cậu học hành bên Mỹ kiến thức sâu rộng như vậy, không biết lần này cậu tặng cái gì cho bà nội làm lễ vật mừng bà về hưu?" Lúc này Lương Phúc đắc ý nhìn cậu em trai mình, Lương Dĩ Thâm, với vẻ chế giễu châm chọc.
Ban đầu khi Lương Dĩ Thâm bước vào phòng đại tiệc, đã nhận lấy vô số ánh mắt soi mói.
Dù sao hắn cũng là cậu hai của Lương Gia.
Hơn nữa còn mới từ nước ngoài trở về, lập tức được bà nội ủy thác trách nhiệm trọng đại, vừa khéo là ứng cử viên sáng giá cho vị trí người thừa kế
Lương Dĩ Thâm nghe Lương Phúc nói cũng không lấy làm hoảng hốt, hàn khoan thai bước lên phía trước, "Bà nội, con không mang theo lễ vật gì cả, nhưng trong thời gian con ở nước ngoài, biết bà nội bị tai biến, con đã chi ra một số tiền lớn để học nghề mát xa với cô Mary Nelson, bậc thầy mát xa bên Mỹ, có thể khai thông mạch máu rất hiệu quả, nếu cháu đã trở về, chắc chắn con sẽ mát xa cho bà nội hàng ngày, cũng có thể có tác dụng phòng ngừa những loại bệnh khác nữa!"
Một số tiền lớn để học nghề mát xa?
Ai nấy đều không kềm được suýt xoa một tiếng, thật sự thần diệu như vậy sao? Bà lớn tuy vẫn tươi cười nét mặt, song trong ánh mắt lại hiện lên một tia nghi ngờ.
Có điều Lương Dĩ Thâm rất nhanh liền sải bước đến trước mặt, dùng tay nghề mát xa học được mát xa cho bà lớn, chỉ với chút ít công phu đã có thể khiến bà lớn thoải mái cả người, chân mày giãn ra thư thả
Bèn kêu lên "Thật thoải mái!" Đúng là chỉ có đứa cháu cứng này hiểu thảo nhất.
Mọi người bên dưới đều không nói nên lời.
Lương Phúc nổi giận, hai mũi phì phi hít hà, chi số tiền lớn để học nghề mát xa? Lừa ai hả? Cái này tháng ngu nghe được cũng biết là nói láo, bà nội còn minh mẫn như vậy lẽ nào lại tin? Rõ ràng là thiên vị thắng em trai của hãng "Ha ha ha!"
Ngay lúc đó, bên dưới chợt vọng đến một giọng cười không kềm chế được.
Mọi người đều quay phắt lại nhìn quanh tìm kiếm, vừa nhìn một cái, không phải ai khác mà chính là chàng vô tích sự vừa từ quân ngũ trở về
Cổ Bách Thiên