Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 13: Tòa Nhà Công Ty






Lương Niệm Huyện hết sức bối rối và hoang mang.

Lúc nãy người ta đang định từ chối, thế mà đi nghe một cuộc điện thoại về lại thay đổi suy nghĩ? Hơn nữa thái độ như hai người hoàn toàn khác nhau
Quản lý chương hướng dẫn, cô lại ngơ ngác ký hợp đồng.

Mãi đến khi tiền được chuyển vào tài khoản đầu óc Lương Niệm Huyền vẫn xoay vòng vòng, choáng váng.
Nhưng dù sao thì vấn đề vốn cũng đã được giải quyết, Lương Niệm Huyện mừng như điện nên không đủ dung lượng nào để suy nghĩ quá nhiều.

Cô chạy vội đi làm các giấy tờ và xin quyết định thành lập công ty, sau đó phải một nhà xưởng lớn và lôi kéo đội ngũ thiết kế.

Chưa đến hai ngày mọi thứ đã đầu vào đó, cuối cùng chỉ còn mặt bằng đặt trụ sở công ty
Vị trí tòa nhà trụ sở rất quan trọng vì đó chính là thể diện của cả công ty.
May mắn, Từ Lạc bạn thân Lương Tuyết Vũ đang làm cho công ty bất động sản trong thành phố Lâm Hải nên năm rõ các tòa nhà quanh đây như lòng bàn tay.

Từ Lạc đã đồng ý tìm mặt bằng công ty giúp cô.

Chủ nhật, tài xế lái xe được nghỉ nên Lương Niệm Huyên bắt Cổ Bách Thiên làm công việc này.


Tỉnh thêm trợ lý Vũ Nguyệt, cả ba người cùng đến khu bất động sản tìm Từ Lạc.
Đến nơi, cô gái cao khoảng một mét sáu lắm ra đón.

Trên người cô ta toàn là hàng hiệu, ăn mặc khá gọn gàng và mặt mũi cũng xinh đẹp nhưng son môi quá đậm, người sực nức hương nước hoa.

"Niệm Huyền, đây là chồng cậu hả? Đi lính về rồi à?" Từ Lạc nhìn Cổ Bách Thiên với đôi mắt tràn ngập khinh thường.
Nghe thấy chữ mặt Lương Niệm Huyền hơi lúng "Đi thôi, chúng ta đi xem mặt bằng trước đi!" Lương Niệm Huyền không muốn nói nhiều về chuyện này bèn giục, ba cô gái bỏ đi.

"Niệm Huyền, chồng cậu mặc cái gì trên người vậy? Không có khiếu thẩm mỹ nào.

bảo chứ, cậu nên ly hôn càng sớm càng tốt đi.

Chị em chúng ta có cậu là người xuất sắc thế mà lại gả cho một tên vô dụng" "Chị Niệm Huyên, em thấy chị Lạc nói đúng không sai đi đầu được.

Chị mau ly hôn đi, cứ kéo dài mãi rồi sớm muộn gì cũng bị anh ta liên lụy chết"
Từ Lạc và Vũ Nguyệt đi phía trước nói rất lớn như thể sợ Cổ
Bách Thiên không nghe thấy.

Lương Niệm Huyên bị kẹp ở giữa cực kì khó chịu.

Cô cắn "Chờ thêm một thời gian nữa đi, bây giờ chuyện công ty mới quan trọng hơn, tớ không muốn bị phân tâm bởi mấy chuyện
Ba người vừa tán dóc vừa đi thẳng đến mặt bằng cho thuê ở khu E.

"Lạc Lạc, tòa nhà E này hơi khuất thì phải?" Lương Niệm nhíu mày, không mấy hài lòng.

"Chị hai của tôi ơi, cậu chỉ có hai trăm triệu mà đòi thuê chỗ đẹp hả? Khu này tấc đất tấc vàng đấy! Cậu biết không, bây giờ tiền thuê khu C đã tăng lên mấy tỷ rồi đấy!" Từ Lạc cổ làm quá lên.
Lương Niệm cần môi.

Giai đoạn đầu có rất nhiều chỗ phải chỉ nên tiến trong tay cô không dư dả, thôi thì đành vậy.
Cổ Bách Thiên đi dạo một vòng rồi quay lại nói: "Chỗ này không được! Trụ sở là bộ mặt của cả công ty, nếu để ở nơi hẻo lánh khuất vào trong thế này sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt người ta!" Ba cô gái lặng thinh.

Lương Niệm dẫn Cổ Bách Thiên theo để sai việc, không ngờ anh lại lên tiếng ở đây.

"Anh không biết thì đừng nói bậy! Anh tưởng đây là chợ hay gì mà đi tìm nơi có nhiều người qua lại? Tôi phải vất vả nhờ vả rất nhiều mối qua hệ mới tìm được mặt bang này đấy! Mấy tên lĩnh quên như anh biết cái gì!" Ban đầu Từ Lạc đã nhìn Cổ Bách Thiên bằng nửa con mắt, bây giờ cô ta mở miệng mỉa mai "Đúng đó, vô dụng như anh thì biết gì.

Vả lại, anh cho chị Niệm Huyền tiền thuê chắc? Nếu anh có thể giúp đỡ được thì chị Niệm Huyền đã không phải vất vả thế này rồi!" Vũ Nguyệt đứng bên cạnh chen miệng.


Cổ Bách Thiên cau mày nhìn Vũ Nguyệt, gắn giọng nói: "Cô là chỉ là trợ lý, ở đây không có chỗ cho cô chen miệng vào.

Cô im ngay cho tôi!"
Vũ Nguyệt giật mình, ánh mắt Cổ Bách Thiên quá đáng sợ khiến cô ta không nói nên lời.

"Ồ! Niệm Huyên, anh chồng nhà cậu cũng nóng nảy quá nhì!" Tử Lạc nhìn Cổ Bách Thiên như một tên hề, cười cợt nói: "Người ta thường nói lớn giọng làm nên việc lớn.

Được, có giỏi thì anh thuế cho Niệm Huyện cái mặt bằng đặt công ty đi!"
Lương Niệm Huyên không thể đứng nhìn được nữa, cô la lên: "Cổ Bách Thiên, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện, cút ra ngoài!" "Ba người đứng đây đợi một lát, tôi ra ngoài gọi điện thoại." Cổ Bách Thiên lánh mặt ra chỗ khác, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Miền.

"Tôi cần thuê mặt bằng mở công ty ở tòa nhà A khu trung tâm, liền ngay và lập tức!" Cổ Bách Thiên nói thẳng.

cười Từ Lạc đứng bên kia nghe Cổ Bách Thiên nói lập tức phi "Niệm Huyền, cậu có nghe thấy không? Chồng cậu tìm cho cậu mặt bằng ở khu A kia, chết cười mất." Từ Lạc ôm bụng cúi xuống vai Lương Niệm Huyền cười nghiêng ngả: "Cậu có biết giá thuê khu A là bao nhiêu không? Ba mươi lắm tỷ! Chồng cầu lắm tiền nhiều của thật đấy!"
Lương Niệm Huyền đỏ mặt, hai má nóng ran lên, hận không thể đào đất chui xuống.

"Chị Lạc đừng cười, đầu óc anh ta bị nước vào nên hay bốc phét làm.

Chị nghe cho vui thôi là được rồi, đừng tin nhé!" Vũ Nguyệt tức tôi nghiên rằng, cô ta cũng mất mặt không thua gì Lương Niệm Huyền.
Bấy giờ, Cổ Bách Thiên cúp điện thoại quay lại nói với Lương Niệm Huyền.

Tôi đã thuê cho em mặt bang ở khu A.

Đi thôi, chúng ta qua đó xem!" "Đủ rồi Cổ Bách Thiên! Anh khoác lác vui lắm hả?" Lương Niệm Huyền giận run cả người, cô không thể nhịn được nữa, gào lên.

Hôm nay cô hối hận chết đi được, lẽ ra cô không nên dẫn anh theo để anh làm cô mất sạch thể diện trước mặt bạn bè! "Này lính quèn, anh có biết thuê mặt bằng khu A mất bao nhiều tiền một năm không? Ba mươi lăm tỷ Anh thấy được từng đó tiên chưa? Chắc anh vẫn còn đang mặc quần áo Niệm Huyền mua đấy nhỉ? Khoác lác cũng phải có giới hạn thôi, buồn cười chết đi được!" Từ Lạc không cười nữa, cô ta khoanh tay nhìn anh như nhìn một con kiến.

"Tôi tìm mặt bằng công ty cho vợ mình thì liên quan quái gì đến cô?" Cổ Bách Thiên nhíu mày lạnh lùng nhìn lại, anh thờ ơ nói: "Vả lại, cô lấy đâu ra luận điểm và luận cứ để kết luận rằng tôi không thuê nổi mặt bằng khu A?"
Không hiểu tại sao Từ Lạc lại nổi hết da gà da vịt khi bị anh nhìn chăm chăm, cô ta lùi về sau nhưng vẫn mạnh miệng cười khấy nói: "Xí! Cần gì luận điểm, ai cũng biết anh là kẻ vô dụng, chỉ là một con chó nhà họ Lương nuôi thôi!"
Lương Niệm Huyên cắn môi, vội vàng lên tiếng: "Được rồi, đừng nói nữa Lạc Lạc.

Thôi thì khu này, cứ quyết định vậy đi!" Đăng nào cũng là chồng mình, Cổ Bách Thiên bị người ta sỉ nhục cô cũng không vẻ vang gì cho cam.

"Sao thế Chồng cậu giỏi lắm mà, người ta đã thuê cho cậu khu A rồi thì chúng ta đi xem thôi, đừng để lòng tốt của người ta đổ sông đổ bế!" Từ Lạc mỉa mai, cô ta đang điên tiết nên không thể để Cổ Bách Thiên bình yên được.

"Cổ Bách Thiên, anh xin lỗi Từ Lạc đi!" Lương Niệm Huyền bắt đắc dĩ nói với Có Bách Thiên.
Anh lắc đầu, giơ tay lên chỉ vào Từ Lạc, nói: "Người phải xin loi là cô ta!"
Mặt Lương Niệm Huyền tối đi.


"Anh điên rồi Cổ Bách Thiên.

Chị Niệm Huyền đang cố nói đỡ cho anh, chẳng lẽ anh không thấy?" Vũ Nguyệt không nhìn được nữa, tức giận nói.
Lương Niệm Huyên đang định nói gì đó thì Từ Lạc đã hất tay nhìn Cổ Bách Thiên, cười lạnh nói: "Được, nếu anh thuế được mặt bằng khu A cho Niệm Huyện thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi anh! Nhưng anh không thuê được thì anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi! Anh dám chơi không?" "Được!" Cổ Bách Thiên đáp rồi đi thẳng ra ngoài.

Ba người chợt ngẩn ngơ, không ngờ Cổ Bách Thiên lại đồng
Chẳng mấy chốc Từ Lạc lại cười rộ lên, cô ta không tin một tên lính quèn có nhiều tiền như thế.

Chết đến nơi vẫn còn cứng miệng.

Lòng Lương Niệm Huyện loạn cào cào, hôm nay mặt mũi cô bị người chồng vô dụng này giảm nát bét rồi.

Nhưng vậy cũng tốt, nhờ chuyện này cô mới nhận ra một sự thật.

Ban đầu cô nghĩ mình và Cổ Bách Thiên có thể tiếp tục, nhưng giờ phút này cô đã quyết định rồi, về nhà cô sẽ đưa hợp đồng thỏa thuận ly hôn cho Cổ Bách Thiên!
Chẳng mấy chốc ba người đã đến khu A.

Tòa nhà này được thiết kế theo mô hình tàu vũ trụ, tạo cho người ta cảm giác bắt mắt và to lớn khi nhìn từ bên ngoài, cả tòa nhà toát lên vẻ hiện đại.

Đây là tòa nhà tập trung rất nhiều công ty lớn của thành phố Lâm Hải, đó là những công ty vươn tầm quốc tế và đến đây làm việc chính là mơ ước của rất nhiều thanh niên thời nay.
Từ Lạc khoanh tay hừ lạnh.

Khu A được bảo vệ rất nghiêm ngặt, bản thân cô ta cũng chưa được vào đó xem lần nào.

Vào còn chả vào được, cô muốn chống mặt nên xem Cổ Bách
Thiên có thể giả vờ đến khi nào!
Nhưng Cổ Bách Thiên gọi một cú điện thoại thì bên trong đã có người quản lý bước gia củi người chào anh: "Đây là anh Cổ phải không ạ? Tôi là quản lý khu A, đây là hợp đồng và chia khóa tầng 16 anh thuế ở chỗ chúng tôi.

Trên hợp đồng có số điện thoại của tôi, sau này anh có bất kì vấn đề gì có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào!" --- Hết chương 13 -.