Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 118: Nâng Cổ Tay Phi Kim






Bụp!
Giọng Mai Hồng Tuyết vừa dứt, một khuôn mặt trắng bệch treo ngược từ trần nhà xuống.
Hai con mắt đen thui giống như màu mực, sâu hoắm, mang đầy vẻ lạnh lùng, mạch máu dưới làn da trắng nõn lại lộ ra màu đen kịt.
Một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như vậy, trông lại kỳ dị, đáng sợ như vậy!
Mà lúc này, trong đôi mắt đen láy của người con gái lại giống như mang theo vẻ giễu cợt và chế giễu.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay trắng, mảnh khảnh đã vòng lên cổ của Cố Bách Thiên, há miệng lớn, mạnh mẽ hướng đến cổ của Cố Bách Thiên, cắn đến.
Ba người kinh ngạc hét lên, đều là vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, bọn họ muốn ngăn cũng không kịp.
Mà chính vào lúc này, bàn tay lớn của Cố Bách Thiên vươn ra, trực tiếp túm lấy cổ áo của người con gái kéo lên.

Bất luận là đối phương vùng vẫy thế nào, cũng không cách nào lay chuyển được bàn tay to lớn của Cố Bách Thiên, chỉ có thể hung ác nhìn chằm chằm Cố Bách Thiên, tức thì phát ra tiếng cười kỳ dị: “Khanh khách...!Khanh khách..."
“Cậu Cố, đây chính là con gái tôi, Vũ Diệp!” Hoàng Chính Nam bất lực lắc đầu, trong mắt tràn ngập tự trách và đau lòng.


Cố Bách Thiên cười, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kỳ dị lại dữ dằn của Hoàng Vũ Diệp, nói: “Giống chủ nhân của mày vậy, hung hăng, hống hách!”
“Ấy, cậu Cố, lời này của cậu là có ý gì?” Hoàng Chính Nam nghe thấy câu này, lập tức trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái.

Ông cháu Mai Tần Chính cũng sững sờ.
“Thầy Trương đó, lai lịch thế nào?” Cố Bách Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hoàng Chính Nam hơi sững lại, nói: “Hôm trước, Vũ Diệp đang sốt cao thì thầy Trương này đến, cầm theo gương bát quái nói trong nhà tôi có tà ma...! Ừm, cậu Cổ, cậu là đang nói...
Lúc này, Hoàng Chính Nam dường như đã nhận ra điều gì.

Sắc mặt ông cháu Mai Tần Chính cũng trở nên hoài nghi.
“Tự mình tìm đến sao?” Cố Bách Thiên gật gật đầu, cười lạnh: “Vậy thì đúng rồi.

Hai ngày nay, ông đã tiêu không ít tiền phải không?”
“Ừm, đúng vậy, đan dược mà thầy Trương cung cấp rất có tác dụng.

Mỗi lần đều khiến cho Vũ Diệp bình tĩnh trong một khoảng thời gian.

Chỉ là, mỗi viên đan dược của ông ấy, đòi tôi 350 triệu!” Hoàng Chính Nam nói.
“350 triệu á?” Mai Hồng Tuyết nhịn không được mà kinh ngạc hô lên.
Mà nghe đến con số này đến Mai Tần Chính cũng không nhịn được mà cau mày.
Cho dù là dược liệu quý hơn nữa cũng không thể cần nhiều tiền như vậy.
Đan dược của thầy Trương này quả thật là tiên đan rồi!
“Ông Hoàng, ông tung hoành ở thương trường nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay lại giao ra không ít tiền thuế 1Q cho một tên lừa đảo!” Cố Bách Thiên hơi pha trò nói.
“A, cậu Cố, ý của cậu là?” Khuôn mặt Hoàng Chính Nam đỏ lên, vừa muốn nói thì phía sau có hai bóng người đuổi theo lên.
Chính là thầy Trương và Vương Hào.
“Người trẻ tuổi, cậu súc miệng sạch sẽ chút, cậu nói ai là kẻ lừa đảo!” Thầy Trương lạnh lùng nói, anh mắt phát ra một tia lo lắng, chính là bởi vì không yên tâm, sợ Cố Bách Thiên nhìn ra dấu vết gì đó, ông ta mới thúc giục Vương Hào theo lên.
Kết quả không ngờ vừa lên đến nơi liền nghe thấy lời này của Cố Bách Thiên, trong lòng ông ta không khỏi hồi hộp.
"Nhãi con, cậu đừng có mà ngậm máu phun người!” Đột nhiên Vương Hào trừng mắt lên.
“Hai ngày này chính là vì có tiên đan của thầy Trương, tình hình của Vũ Diệp mới ổn định một chút.


Tuy đan dược của thầy Trương có chút đắt, nhưng cũng là có giá của cái đắt!”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói người ta là lừa đảo?”
“Tôi thấy cậu mới là ăn nói lung tung, cả miệng bẩn thỉu!” Vương Hào ôm lấy vai, lạnh lùng nói.
“Vương Hào!” Hoàng Chính Nam mắng, lúc này mới quay đầu nói với Cố Bách Thiên: “Cậu Cố, bệnh của con gái tôi, rốt cuộc cậu có cách gì không?”
Hiện giờ, ông ta cũng không lo được nhiều như vậy.

Nhìn thấy con gái mình biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma thế này, ông ta quả thật là đau lòng vô cùng, cũng đã có suy nghĩ muốn chết rồi.
“Tôi cho ông một cơ hội, tự mình giao thuốc giải ra.

Nếu như đợi tôi rút sâu độc ra, là ông hết cơ hội đó!” Cố Bách Thiên cười lại như không cười nói với thầy Trương.
Vù!
Mọi người nhất loạt nhìn về phía thầy Trương, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào, Hoàng Vũ Diệp trở thành như vậy là bị thầy Trương cho sâu độc?
“Cậu, cậu đừng có ngậm máu phun người! Cậu nói sâu độc cái gì, tôi căn bản không biết!”
Rõ ràng là thầy Trương có chút chột dạ, mọi người đều đã nhìn ra.

Lúc này, đến Vương Hào dường như cũng đã nhận ra có điều không đúng, hai tay chầm chậm buông xuống.
“Cứng miệng phải không?” Cố Bách Thiên không nhịn được cười lạnh, lập tức vươn tay ra với Mai Hồng Tuyết: "Đũa kim!"
Mai Hồng Tuyết hơi sững lại, vội vàng cởi chiếc túi trên eo, lấy ra cây kim bạc đưa vào tay Cố Bách Thiên.
Đing!
Cố Bách Thiên gảy nhẹ đốt ngón tay, nghiêng tai lắng nghe, đợi đi khi âm rung cuối cùng của cây kim bạc biến mất, đột nhiên bụng dưới Hoàng Vũ Diệp bắt đầu phồng lên, giống như có thứ gì đó bắt đầu trở nên hoảng loạn.

lại không ngừng chạy quanh trong cơ thể Hoàng Vũ Diệp.
Tất cả mọi người không khỏi biến sắc, vậy mà trong cơ thể Hoàng Vũ Diệp thật sự có thứ gì đó!
Đing!
Cố Bách Thiên gảy lần nữa, tiếp tục lắng nghe, độ lồi lên của bụng Hoàng Vũ Diệp càng ngày càng lớn, mà bản thân Hoàng Vũ Diệp cũng không chịu nổi đau đớn mà hét lên.


Trong cổ họng Hoàng Vũ Diệp phát ra thứ âm thanh kỳ lạ, khiến lông người ta dựng tóc gáy.
Mà lúc này, không ai nhìn thấy thầy Trương ở phía sau, ngắt quyết trong tay, miệng không ngừng run rẩy, giống như đang đọc câu thần chú kỳ quái gì đó, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, từng giọt mồ hôi lớn không kìm được mà lăn xuống theo má.
Những chi tiết này đương nhiên không thoát khỏi mắt của Cố Bách Thiên, anh cười lạnh, lập tức gảy ba lần!
"Gừ!” Hoàng Vũ Diệp phát ra tiếng gầm đáng sợ, ánh mắt mở to, giống như muốn nứt ra.

Mà thứ trong cơ thể cô ta cũng dường như bị sức mạnh vô hình bắt lấy lôi đi, bơi từ bụng dưới về hướng cổ họng!
“Cuối cùng đã chịu ra rồi!” Cố Bách Thiên cười lạnh, hai ngón tay trái khép lại, tiến vào cổ họng Hoàng Vũ Diệp tìm kiếm.

Đợi lần nữa xuất hiện, chỉ nhìn thấy giữa hai ngón tay của anh lại kẹp một con rết lớn!
Bộp!
Cố Bách Thiên trực tiếp vứt con rết trên đất, lập tức dùng chân nghiền nát.

Mà lúc này, thầy Trương lại nôn ra ngụm máu.
Sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch!
“Được lắm, quả nhiên là lão già ông làm trò quỷ, hại Vũ Diệp chịu bao nhiêu đau đớn như vậy.

Ông đây giết mày!” Vương Hào gầm lên một tiếng liền lao đến.
“Hừ, chỉ dựa vào mày!” Sắc mặt thầy Trương thay đổi, lập tức hừ lạnh một tiếng, một chưởng phát ra đánh vào ngực Vương Hào.
Vương Hào trực tiếp bay đi, đập vào tường, nôn ra một ngụm máu lớn.
“Vương Hào!”
Hoàng Chính Nam kinh ngạc.
Vương Hào này là học trò cuối cùng của người bạn lâu năm đó của ông ta, võ công vô cùng lợi hại, lại không ngờ không phải đối thủ của đối phương.
Thầy Trương này vậy mà còn là một cao thủ võ công!.