Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 11: Thăng Chức Hay Giáng Chức






Bạt tay đó khiến đầu Phương Gia Nhiên ong ong.

"Cô dám gạt tôi nói rằng bạn học lái Santana? Ông chủ Phong Đỉnh lái Santana? Tôi thấy cô mới là đứa ngu không tải nổi ấy!" Lương Lỗi hét lên, cảm xúc như lũ tràn bờ để không thể ngăn lại được.

"Anh...!Anh nói gì? Cổ Bách Thiên là tổng giám đốc Phong Đỉnh?" Mặt Phương Gia Nhiên hết đỏ rồi lại xanh chẳng khác gì bảng pha màu, cô ta không thể tin vào điều này.
Đúng lúc đó, một đám người bước ra, tất cả đều vây quanh một người trông hết sức kì lạ.

"Cậu...!Cậu ta là ông chủ công ty Phong Đỉnh?"
Mặt Phương Gia Nhiên trắng bệch, hai chân run rẩy mềm nhũn không đứng nổi nữa.

Nhớ lại thái độ của cô ta với Cổ Bách Thiên, cảm giác nhục nhã mất mặt ùa về như bão lũ.

Thì ra cô ta mới là kẻ ngu ngốc có mặt không tròng! Đúng lúc đó, Cổ Bách Thiên ra khỏi tòa nhà rồi đi thẳng xuống hầm tìm vị trí đỗ xe số một.

Anh leo lên và chiếc Santana cũ nát đi trước mặt tất cả mọi người.
Lương Lỗi đứng như trời trồng, há hốc miệng tưởng mình đến nhầm hành tinh: Thì ra Santana là thật"
Cổ Bách Thiên đi không bao lâu thì buổi đấu thầu dự án Trà Hoa Các của công ty Phong Đỉnh chính thức bắt đầu lúc mười gio.
Các buổi đấu thấu của Phong Đỉnh thường dấy lên những cơn sóng thần trong giới kinh doanh và lần này cũng vậy.


Tất cả những công ty được mời tham dự đều là những người đi đầu trong ngành sản xuất nội y trong nước, các nhãn hiệu nổi tiếng nhất nhì cũng có người đại diện đến tham gia.
Các công ty xí nghiệp trên cả nước dùng đủ mọi phép thần thông, tổn hết chất xám và tế bào não để tìm ra giả thầu của các công ty khác, thậm chí có người còn dẫn theo cả quản gia.

Vì chỉ cần trúng thầu, lợi ích và tiên tài nó mang đến có thể gấp đổi hay gấp mười những thứ họ bỏ ra bây giờ!
Trong hội trường, Lương Niệm Huyền không mấy hào hứng Vân Quang vừa mới giải quyết vấn đề thiếu hụt ngân sách nên không thể lấy ra nhiều tiên để tham gia cạnh tranh.

Ngược lại, Lương Phúc bên cạnh hừng hực khí thế, hết sức tự tin vì sau lưng anh ta là bà nội
Hôm qua sau khi cuộc họp hội đồng cổ đông kết thúc, Lương Phúc được bà nội gọi lại và chuyển vào tài khoản anh ta một con số rất lớn.

Đây là kế hoạch bà cụ lên sản để nhân cơ hội này đè đầu cưỡi cô Lương Niệm Huyên, đến lúc đó bà mới công khai giao vị trí người thừa kế này lại cho đứa cháu yêu quý được.
Nhưng Lương Niệm Huyên không hề hay biết về chuyện này.

"Lương Niệm Huyên, anh khuyên cô nên từ bỏ đi.

Chẳng lẽ cô không biết bây giờ Vân Quang đang ở cái tầm nào? Anh nghĩ cô đừng ngồi đây chỉ cho mất mặt nữa!" Lương Phúc cười khẩy nói.
Lương Niệm Huyền cần môi, nhưng cô cũng cười lạnh: "Vân Quang không làm được thì Vân Điểm khá hơn được bao nhiêu? Dù Vân Quang có thua thì Vân Điểm cũng đừng mơ trúng thầu!" "Chưa chắc đâu nha, đời ai biết được chữ ngờ hả em gái!"
Lương Phúc cười vui vẻ.
Lương Niệm Huyền nhíu mày.

Vân Điểm thua Vân Quang về mọi mặt, không biết Lương Phúc lấy đâu ra tự tin như thế.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra, siết tay lại.

"Bà nội, chẳng lẽ bà định bất công đến cùng?" Lương Niệm Huyền thở dài, có than thở trách móc cũng chẳng ích gì nữa vì buổi đấu thầu sắp bắt đầu.

Cách đấu thầu rất đơn giản, các công ty xí nghiệp viết giá thầu của mình vào giấy rồi nộp lên, sau đó Phong Đình sẽ bản bạc rồi công bố kết quả.

Nửa tiếng sau đã có kết quả, họ sẽ công bố công ty trúng thầu lần này.

Lương Niệm Huyện phía dưới ngồi thẳng dậy nhìn đăm đăm.

Tuy cô biết xác suất trúng thầu rất thấp nhưng vẫn thấy căng thẳng.

"Ha ha, đưa em gái ngốc của tôi ơi.

Đến lúc nào rồi cô còn chưa từ bỏ hi vọng?" Lương Phúc cười đều giả, mỉa mai: "Vân Quang vừa mới thoát khỏi nguy cơ tài chính, bây giờ số tiền cao nhất có trích ra được chắc đâu đó vài tỷ.

Đứa ngu nào cũng biết, không ra nổi con số mấy chục mấy trăm tỷ thì đừng hòng giành được dự án của Phong Đỉnh.


Anh khuyên cô nên bớt hoang tưởng lại đi!" Lương Phúc vô cùng đắc ý, anh ta đang khoe trong tay mình có rất nhiều tiền.
Cách Lương Phúc ăn nói đã chứng minh những suy đoán của cô là đúng, xem ra anh ta đã được bà nội giúp đỡ!
Họ đang nói chuyện thì người công ty Phong Đỉnh đã bước lên sân khấu, chuẩn bị công bố kết quả đấu thầu dự án Trà Hoa Các!" "Các công ty xí nghiệp làm trong ngành may mặc của thành phố Lâm Hải thân mến, sau đây chúng tôi xin tuyên bố kết quả buổi đấu thầu cho dự án Trà Hoa Các của Phong Đỉnh chúng tôi!" Anh ta nói đến đây thì hô hấp của tất cả những người đang có mặt đã ngừng lại, căng thẳng lắng tai nghe.

"Xin được chúc mừng, công ty trúng thầu dự án Trà Hoa Các là Công ty TNHH Vân Quang"
Anh ta dứt lời, tất cả đại diện đến từ các công ty khác đều nhìn về phía cô.
Xì xào! Mọi người bỗng chốc ầm ĩ lên.

Đây là kết quả không ai lường trước được
Những tưởng rằng các thương hiệu hàng đầu không trúng thầu được thì cũng phải là một công ty có danh tiếng trong ngành.

Nào ngờ lại là một công ty bình thường như thế! Lương Niệm Huyền đang định đứng dậy đi nhưng kết quả đó khiến bước chân cô chợt dừng lại.

"Nguyệt, chị có nghe nhầm không? Lúc nãy họ vừa nói...!"Chị Niệm Huyền, chị không nghe nhầm đâu! Chúng ta trúng thầu! Vân Quang chúng ta trúng thầu!" Vũ Nguyệt vui sắp điên rồi, cô ta nhảy căng lên như một đứa trẻ.

"Không, không thể nào!" Bên kia, Lương Phúc vẫn còn ngỡ ngàng không dám tin vào điều đó.
Biết rõ Lương Niệm Huyền tài giỏi hơn người nhưng anh ta vẫn đầy tự tin vì đằng sau có sự giúp đỡ từ bà nội, chắc chắn giả thầu anh ta đưa ra cao hơn công ty Lương Niệm Huyền nhiều.

Dù người trúng thầu không phải anh ta thì cũng phải là một công ty lớn.

Nhưng họ lại tuyên bố cái tên Vân Quang! Lương Phúc nghi ngờ Phong Đỉnh bên kia đã đọc nhầm tên công ty
Lương Niệm Huyền lấy lại sự lạnh lùng và kiêu ngạo của mình.

Cô quay đầu nhìn Lương Phúc, cười châm chọc: "Anh họ nói rất đúng, trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được!" "Cô!" Lương Phúc thẹn quả hóa giận, tức không nói nên lời.

Anh ta đã đến đây với bao nhiêu tự tin, rồi sao? Được bà nội âm thầm giúp đỡ nhưng vẫn thất bại thảm hại.

Đó chính là một cái tất đau đớn Lương Niệm Huyên tặng cho anh ta
Lương Phúc tức suýt nôn ra máu!
Họ vẫn còn cạnh khỏe nhau ở đây thì nhân viên Phong Đỉnh đã đi tới.

"Chúc mừng tổng giám đốc Lương đã trúng thầu, mời cô theo chúng tôi vào trong ký hợp đồng hợp tác
Ký hợp đồng xong, Lương Niệm Huyên vẫn tưởng mình đang nằm mơ.

Cô hỏi quản lý bộ phận đầu tư của Vinh Đỉnh rằng rất cuộc tại sao lại chọn công ty mình.

Giả thầu cô đưa ra rất thấp, cô tin rằng ngoài kia vẫn còn cả khối công ty đưa ra mức giá trên trời.
Nhưng quản lý đầu tư chỉ đáp rằng ông chủ họ tin vào tiềm lực của Vân Quang.


Lương Niệm Huyên không thể chấp nhận được câu trả lời này nhưng người ta đã không chịu nói thì có có ép cũng bằng thừa.

nhà, bà cụ Lương biết chuyện Lương Niệm Huyền trúng thầu bèn gọi cô về ngay lập tức.
Trước mặt mọi người, bà hết lời khen ngợi Lương Niệm Huyền: "Con gái nhà họ Lương không thua kém gì đấng mày râu! Haha, Niệm Huyền, con có khí phách và tài năng của bà già này năm đó.

Trong số những đứa cháu, con chính là đứa bà yêu thương nhất" Bà cụ cười ha hả.

"Bà nội lời, tất cả là do công ơn dạy dỗ của Đứng trước mặt bà nội, con không dám giành công sức này!" Lương Niệm Huyền vội đáp.
Bà cụ mừng rỡ gật đầu: "Được được được, không bộp chộp kiêu ngạo, đây mới là con gái của nhà họ Lương.

Nhưng hôm nay bà nội có một chuyện muốn bàn với con!" "Bà nói đi a!" Lương Niệm Huyện cười đáp.

"Ừm, bà nội già rồi nên không còn đủ sức nữa, mai con về tổng công ty làm đi.

Về làm phó tổng giám đốc, đỡ đần bà nội.

Còn Vân Quang trong tay con...!Cứ giao cho anh họ con xử Bà cụ bơ, cười tủm tỉm nói.

do.
Nhưng những lời đó khiến nụ cười Lương Niệm Huyền cứng Tất cả mọi người cũng sửng sốt.

Phó tổng giám đốc nghe có vẻ cao nhưng ai cũng biết nó chỉ là một cái ghế chẳng có tí quyền lực gì!
Lấy nó ra so với chức tổng giám đốc chi nhánh có mọi quyền quyết định thì có thể nói là một trời một vực! Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều lặng thinh.

Rõ ràng bà cụ đang lấy cái tiếng thăng chức này để lấy hết quyền lực trong tay Lương Niệm Huyên, trải đường cho đứa cháu trai thân yêu Lương Phúc! "Bà nội, sao bà lại." Mặt Lương Niệm Huyền đỏ ửng lên.
Rõ ràng cô mới là người giành được dự án Trà Hoa chẳng những bà không khen ngợi mà còn muốn cướp đi quả ngọt cô vất vả hải về? Cô không hiểu, tại sao chủ tịch cả một tập đoàn lớn như bà lại có thể bất công đến vậy! "Niệm Huyền, con đừng suy nghĩ nhiều, bà nội chỉ muốn tốt cho con "Không, con không đồng ý!" Lương Niệm Huyền từ chối thẳng thừng "Cha con là người đã sáng lập ra Vân Quang, con sẽ không giao nó cho người khác" "Hỗn láo!" Bà cụ vỗ bàn: "Ở cái nhà họ Lương này, tất cả các công ty đều thuộc về tập đoàn, không phải là của riêng của bất kì ai.

Vả lại nhà con là cổ đông nên hàng năm cũng nhận được rất nhiều hoa hồng, con còn bất mãn cái gì nữa! "Được rồi, cử quyết định vậy đi, mọi người về hết đi!"
Bà cụ hất tay, chuyện này đã được quyết định.

Ở Lương Gia, bà cụ là người có tiếng nói nhất và không ai được nghi ngờ về quyết định bà đưa ra, rất nhiều người nhìn Lương Niệm Huyền với ánh mắt thương hại..