Triệu Hùng hỏi Tống Y Sa, "Chị Sa, hai người này có phải là cổ đông của công ty không?"
"Đúng! Là cổ đông."
"Họ nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu trong công ty?"
Tống Y Sa nói: “Hai người họ cộng lại chưa đến 20%, phải không?”.
Triệu Hùng nhìn Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú, hai người họ run lên vì sợ hãi. Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Triệu Hùng, hai người đều cảm thấy kinh hãi và cảm thấy ớn lạnh.
"Hai người giao lại cổ phần! Hoặc là cầm tiền rời đi, hoặc là để tính mạng ở đây, hai người chọn đi!" Triệu Hùng nói với Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú.
Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú nhìn nhau, họ bò đến trước mặt Tống Y Sa và chua chát nói: "Chị dâu! Công ty này do chúng tôi, anh trai và chị thành lập. Chúng tôi là những người kỳ cựu của công ty. Chị không thể qua cầu rút ván thế được.”
"Đừng gọi tôi là chị dâu, đại ca của hai người không có loại cặn bã như thế này. Các cậu không biết báo thù cho người anh trai đã chết của mình mà lại ở đây âm mưu chiếm đoạt công ty. Nhiếp Hổ và tôi thật sự đã nhìn nhầm người! ”Tống Y Sa sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng nói.
"Chị dâu! Chúng tôi biết rằng chúng tôi đã sai, vì vậy chị có thể tha thứ cho chúng tôi lần này không?" Cốc Hưng cầu xin.
Tống Y Sa chế nhạo nói: "Tha thứ sao? Các cậu có biết là nếu không phải nhờ có Triệu Hùng sắp xếp người bảo vệ tôi, tôi suýt chút nữa đã chết! Trong mắt hai cậu làm gì coi người chị dâu như tôi ra gì! Tại sao tôi còn cần hai anh em cậu làm gì chứ? Hoặc là giao cổ phần lại cho tôi, hoặc là đợi tôi ném hai cậu xuống sông cho cá ăn đi!"
Đừng tưởng Tống Y Sa chỉ là một người phụ nữ, chị còn là chủ tịch của Tập đoàn Y Hổ, chị hành động một cách dứt khoát và không bao giờ thiếu quyết đoán như một người phụ nữ bình thường.
Căn cứ vào sự hiểu biết của họ về Tống Y Sa, nếu họ không giao cổ phần, Tống Y Sa thực sự sẽ ném bọn họ xuống sông cho cá ăn.
"Chị dâu, chúng tôi giao cổ phần cho chị!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Y Sa lạnh lùng, nhìn chằm chằm Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú rồi nói: "Các cậu giao cổ phần, tôi sẽ cho các cậu 35 tỷ.Số tiền này sẽ đủ cho các cậu tiêu cả đời. Đương nhiên, nếu hai cậu vẫn phung phí như xưa, thì những gì chờ đợi các cậu sẽ là cái nghèo, cái đói.”
"35 tỷ?" Cốc Hưng trừng mắt nhìn Tống Y Sa rồi gầm lên: "Người phụ nữ như chị quá độc ác rồi! Cổ phần của chúng tôi ít nhất cũng có giá trị gần ba ngàn năm trăm tỷ, vậy mà chị chỉ cho chúng tôi 35 tỷ?"
"Chát!"
Triệu Hùng tát vào mặt Cốc Hưng một cái tát, khiến mặt hắn ta sưng lên như mặt lợn.
“Sao, chê ít?” Triệu Hùng hỏi, nhìn chằm chằm vào Cốc Hưng.
Cốc Hưng sợ đến mức không dám nói “Không!”, hắn ta nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, cổ phần của hai chúng tôi cộng lại trị giá gần ba ngàn năm trăm tỷ. Chị ấy chỉ đưa cho chúng tôi mỗi người 35 tỷ thôi không đủ?"
Triệu Hùng chống cằm, giả bộ suy nghĩ rồi lẩm bẩm: "Đúng là hơi ít! Nhưng mà, so với tính mạng của hai người, tôi nghĩ cũng đáng giá. Đương nhiên, nếu hai người cho rằng không đáng, ngay bây giờ, hãy sẽ cho người ném hai người xuống sông để cho cá ăn."
Đối mặt với sức ép của Triệu Hùng, Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú không có đường lui.
Hai người bọn họ giống như gà trống đã bại trận, cúi đầu gật đầu đồng ý.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm Hồ A: "Văn Sơn, Tàn Kiếm Hồ A! Hai người đi cùng Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú để lấy chứng chỉ cổ phần. Nếu hai người này dám giở trò, có thể giết họ!"
Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm Hồ A bước lên phía trước, mỗi người khiêng một người như thể mang rác, đưa theo Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú cùng bước ra ngoài.
Sau khi Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm Hồ A rời đi cùng với Cốc Hưng và Tiêu Thiên Phú, Triệu Hùng có chút mệt mỏi, anh thả mình xuống ghế sô pha.
Tống Y Sa tiến lên, vừa mát-xa cho Triệu Hùng, vừa hỏi abg: "Tên nhóc này, nếu không có cậu, hôm nay tôi đã mắc vào thủ đoạn của bọn họ rồi! Triệu Hằng này thật quá quắt, dám nghĩ ra cả ý tưởng này!"
Triệu Hùng cười nói: "Không thể trách Triệu Hằng, thương trường giống như chiến trường vậy! Hai công ty của chúng tôi ở hai phía đối lập, tôi không chết thì anh chết. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!"
Đôi mắt đẹp của Tống Y Sa quay tròn, chị cười quyến rũ nhìn Triệu Hùng: "Tên nhóc này, người ta đã đuổi cậu ra khỏi nhà họ Triệu rồi, còn coi họ là anh em! Chậc chậc chậc chậc, thật là xứng đôi vừa lứa. Vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”
"Chị Sa, ở công ty xảy ra chuyện lớn như vậy. Tôi nghĩ công ty chị phải có người của tập đoàn Tam Giao. Chuyện này phải được xử lý càng sớm càng tốt. Nếu không, nếu công ty bị người bên trong phá nát, chúng ta sẽ rất bị động."
Tống Y Sa gật đầu nói: "Chuyện này tôi đã bắt đầu xử lý rồi. Ngày mai tôi sẽ tự mình điều tra. Mà này, không phải cậu nói ở Hà Giang có phát hiện mới sao? Rốt cuộc là có phát hiện gì mới?"
“Đi với tôi!” Triệu Hùng đứng lên nói với Tống Y Sa.
Tống Y Sa theo Triệu Hùng vào phòng làm việc.
Sau khi bật máy tính, Triệu Hùng đưa USB vào máy tính. Ngay sau đó là những hình ảnh của Tưởng Nhân và một người phụ nữ họ Lâu.
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Triệu Hùng chỉ vào người phụ nữ trên màn hình và một người đàn ông vạm vỡ khác, và hỏi Tống Y Sa, "Chị Sa, chị có biết người phụ nữ này không?".
Tống Y Sa lắc đầu và nói không biết.
Triệu Hùng cau mày.
Anh gọi Vu Đại Đồng vào và yêu cầu Vu Đại Đồng dùng khuôn mặt để tra cứu thông tin của người phụ nữ đó.
Vu Đại Đồng nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, cho tôi mười phút!".
"Ừ! Chúng tôi đang đợi cậu trên lầu."
Triệu Hùng đưa theo Tống Y Sa xuống lầu.
Sau khi tắm xong, Cố Minh Tuyết cũng đến ghế sô pha và ngồi xuống. Cô ngồi bên cạnh Triệu Hùng, cơ thể toát ra mùi dầu gội thanh mát.
Hà Ngọc Kỳ cũng vừa tắm xong bước ra ngoài. Nhìn thấy Tống Y Sa ngồi bên trái Triệu Hùng và Cố Minh Tuyết ở bên phải, cô không khỏi khịt mũi nói: "Này, mấy người đều đang túm tụm lại, tôi biết ngồi ở chỗ nào?"
Triệu Hùng chỉ vào ghế nhỏ trước mặt nói: "Này! Ngồi ở đây, nếu không thích cô có thể ngồi dưới đất."
"Triệu Hùng, đừng quá đáng!"
Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ nói: "Cô gái, tôi là ông chủ của cô, sao cô không biết lớn nhỏ vậy hả? Nếu như không hợp lý, cô có thể về tỉnh của cô."
“Tôi ở đây để giám sát anh, tôi sẽ không về!” Hà Ngọc Kỳ mím cái miệng nhỏ nhắn, như thể nói ai có thể làm gì tôi.
Mấy người cùng nhau tán gẫu một lúc, Vu Đại Đồng vội vàng cầm chiếc USB bước xuống.
Sau khi đưa USB cho Triệu Hùng, anh ta cũng đưa cho Triệu Hùng một bản thông tin.
Triệu Hùng liếc nhìn và nói: "Lâu Như Mỹ: Nữ, 26 tuổi. Sống ở khu Phong Nhã, tòa nhà 8! Tốt nghiệp trường nghệ thuật và làm việc trong tập đoàn Trường Sư sau khi tốt nghiệp. Chỉ sau ba tháng, cô ta đã rời đi!"
Sau khi nhìn thấy thông tin này, Triệu Hùng không khỏi nghĩ đến Tập đoàn Hắc Quyên, Tần Quyên đã nói với anh, Đường Tân Khải của Tập đoàn Trường Sư đã tìm thấy một phụ nữ trẻ và xinh đẹp tên là Lâu Như Mỹ.
Nghĩ đến đây, chợt sáng tỏ! Anh đã hiểu toàn bộ câu chuyện.
Triệu Hùng không nhịn được cười lớn khi cầm thông tin do Vu Đại Đồng in trên tay.
"Hahaha! Quả nhiên là con cáo già này đang ngấm ngầm giở trò."