Sau khi ăn xong, Triệu Hùng liền cùng với ông Hắc rời khỏi "Đại Đô lâu!".
Triệu Hùng vẫn luôn cảnh giác Ông Hắc sẽ làm khó mình, tuy rằng công phu của ông Hắc này không bằng mình. Nhưng nếu anh ta có bất kỳ hành động bất thường nào, anh có thể chế trụ ông Hắc trước.
Trên đường đi đổi xe hai lần, không khó để hình dung ông Hắc là người làm việc vô cùng cẩn thận.
Cuối cùng ở ngoại ô Tân Thành, dừng lại ở một nơi được gọi là "Thị trấn Hô Lan!".
Thị trấn không lớn, nhưng nó được quy hoạch vô cùng tốt! Trong thị trấn có một gia đình giàu có, trong sân nuôi hơn chục con chó ngao Tây Tạng hung dữ.
Ông Hắc dẫn Triệu Hùng vào. Những con chó ngao Tây Tạng này không ngừng sủa, trong tư thế muốn xé nát người ta.
Triệu Hùng huýt sáo mấy cái, sau khi nghe tiếng huýt sáo, những con chó ngao Tây Tạng có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Ông Hắc quay đầu liếc nhìn Triệu Hùng, không ngờ Triệu Hùng còn có bản lĩnh này.
“Anh có thể giao lưu với động vật sao?” Ông Hắc hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười nói: "Chút tài mọn, không đáng nhắc tới!"
So với bóng dáng thì kỹ thuật miệng hiện tại của anh vẫn còn kém xa. Quả nhiên như dự đoán, những con chó ngao Tây Tạng kia sau khi im lặng một khoảng thời gian ngắn ngủi, lại tiếp tục điên cuồng sủa về phía Triệu Hùng.
Trong lòng Triệu Hùng có chút thất vọng, xem ra sau này bản thân phải trở về luyện tập thật tốt. Vẫn không có cách nào làm được giống như kĩ thuật bóng dáng, về kĩ thuật miệng thì thu phóng tự nhiên.
Trong sân có rất nhiều vệ sĩ mặc vest đen đang đi lại tuần tra, vừa nhìn là biết đây là những tay chân được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Triệu Hùng lại càng thêm tò mò về ông chủ đằng sau "Đại Đô lâu!"
Ông Hắc đưa Triệu Hùng vào một căn phòng sạch sẽ, kêu Triệu Hùng đợi ở trong phòng.
Triệu Hùng cẩn thận đánh giá toàn bộ khu nhà và căn phòng.
Loại căn phòng này là loại kết có hơi giống "tứ hợp viện!", cũng không phải kiểu phong cách kiến trúc của biệt thự. Ở thị trấn này, nó chắc chắn thuộc một trong những gia đình giàu có.
Trang trí trong phòng rất đơn giản, không có đồ vật gì đặc biệt, chỉ là một số chạm khắc gốc gỗ bình thường, còn có các loại tiêu bản hoạt hóa như sừng và cánh động vật.
Qua những đồ vật này có thể thấy chủ nhà là người thích văn hóa nghệ thuật.
Những loại đồ vật này thường thấy ở những người thợ thủ công dân gian khéo léo, đồ vật cất giữ mặc dù không phải là rất đắt tiền nhưng lại có nét thưởng thức đặc biệt riêng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Triệu Hùng nhẹ nhàng quay người lại, sau khi cửa bị mở ra, Ông Hắc đẩy chiếc xe lăn đi vào, trên xe lăn có một ông lão râu tóc bạc trắng.
Vừa nhìn thấy ông lão này, Triệu Hùng liền có một cảm giác quen thuộc. Bởi vì ông cụ và Tần cửu gia trông quá giống nhau.
“Cháu đến rồi!” Ông lão nở nụ cười nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng không dám xác định thân phận của người trước mặt, nhíu mày hỏi ông lão: "Ông là...?"
“Tần thất gia!” Ông cụ nói.
Vừa nghe thấy ba chữ này, đầu Triệu Hùng liền “O…o…ng!” một cái, Hai mắt lập tức trợn trừng tròn xoe.
“Ông… ông là ông ngoại thất của cháu?” Triệu Hùng không dám tin hỏi.
Ông cụ vuốt chòm râu dài cười nói: "Cháu là con của Tiểu Uyển và anh hai ông! Vừa mới bị nhà họ Triệu trục xuất ra khỏi dòng họ. Trừ lần đó ra, lão cửu và anh ba cũng ở bên đó cùng cháu."
Nghe được thông tin này, Triệu Hùng không còn nghi ngờ nữa. “Phù phù!” một tiếng, anh quỳ xuống trước mặt Tần thất gia.
Anh ôm chân “Tần thất gia!”, kích động nói: “Ông ngoại thất, ông khiến cháu khó tìm quá!”.
Ôm xuống phía dưới, vậy mà lại ôm vào không khí. Anh vén áo choàng của Tần thất gia lên, phía dưới trống không. Chỉ thấy hai chân bị đứt ngang đầu gối, thảo nào ông Hắc lại dùng xe lăn đẩy vào!
"Ông ngoại thất, ông đây là...?"
Triệu Hùng bị trước cảnh tượng trước mặt dọa sợ trợn mắt há hốc mồm.
Tần thất gia hít một hơi nói: "Bị người của Am Cẩu chém đứt! Nếu không có ông Hắc và Tần Quyên liều mạng bảo vệ, e rằng ông sớm đã bỏ mạng dưới dao của Am Cẩu rồi."
“Là ai đã làm?” Một tia sáng tàn khốc lóe lên trong mắt Triệu Hùng.
“Huyết Đao của Đông Am!” Tần thất gia nói.
"Đông Am? Huyết Đao?"
Trong đôi mắt của Triệu Hùng bùng cháy lên lửa giận, anh hận không thể giết Đông Am Huyết Đao ngay bây giờ để trả thù cho Tần thất gia.
"Ông ngoại thất, ông yên tâm! Cháu nhất định sẽ thay ông báo mối thù này." Ánh mắt Triệu Hùng tràn đầy kiên định.
Tần thất gia lắc đầu nói: "Thực lực hiện tại của cháu vẫn chưa được! Huyết Đao này là cao thủ xếp thứ 66 trên Thiên Bảng, muốn giết hắn không phải là chuyện dễ dàng! Hơn nữa, giết một Huyết Đao thì có tác dụng gì, đối thủ của ông là Am Cẩu. "
Triệu Hùng vừa nghe, "Huyết Dao" này xếp thứ 66 trong danh sách xếp hạng Thiên Bảng, gần kề với Hắc Lang Trang Đồng Phủ.
Hắc Lang Trang Đồng Phủ xếp thứ sáu năm, "Huyết Đao" xếp thứ sáu sáu, Nông Tuyền xếp thứ bảy mốt trong danh sách Thiên Bảng, thực lực có lẽ cũng ngang với Nông Tuyền!
Vì Triệu Hùng không tham gia khảo nghiệm "Võ Thần đường", nên chưa có ai biết thực lực của anh đã là "người đứng thứ hai trong Thiên Bảng". Ngay cả những người như Lục Tiểu Xuyên của Liên Tây Am và Tô Linh Nguyệt cũng chỉ biết rằng Triệu Hùng nằm trong top 10 Thiên Bảng mà thôi! Họ cũng không biết thứ hạng thực sự của anh.
Với thực lực hiện tại của Triệu Hùng, làm sao có thể để ý tới Huyết Đao một tên không quan trọng chỉ xếp thứ sáu sáu trong Thiên Bảng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Tần thất gia, báo mối thù bị gãy chân!
“Ông ngoại thất, sao ông biết cháu ở đây?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi Tần thất gia.
“Đi theo ông!” Tần Thất gia cười.
Ông Hắc đẩy Tần thất gia ra ngoài, Triệu Hùng cũng đi theo.
Hai người đến một căn phòng khác, chỉ thấy trong phòng chưa toàn các thiết bị giám sát. Một trong số đó là nhà hàng "Đại Đô lâu!"
Tần thất gia giải thích: "Ông đã nghe nói cháu đến Tân Thành, Hà Giang rồi. Cho nên, vẫn luôn cho người bí mật chú ý đến nhất cử nhất động của cháu. Chỉ là không ngờ cháu sẽ cùng Tống Y Sa đến khách sạn của ông dùng cơm. Vì vậy, ông liền kêu ông Hắc mời cháu đến. Thực ra ông vẫn luôn âm mưu trả thù Am Cẩu. Còn về hành tung của cháu, ông đều biết rất rõ. Khi nghe tin lão cửu qua đời, ông xuýt chút nữa đau lòng muốn chết. Sau này, thấy cháu bí mật giúp đỡ anh ba, ông mới biết là cháu làm giả cái chết của lão lửu!"
Triệu Hùng không thấy Tần thất gia nhắc đến tên "Tần tứ gia!", Anh đoán có thể ông không biết Tần tứ gia đã đến Hải Phòng.
“Ông ngoại thất, ông ngoại tứ cùng ông ngoại tam và ông ngoại cửu cũng đang ở Hải Phòng!” Triệu Hùng vui vẻ nói.
"A!..."
Vẻ mặt Tần thất gia lộ vẻ kinh hãi, kinh ngạc kêu lên: "Mọi người tìm thấy anh tứ rồi?"
“Vâng!” Triệu Hùng gật đầu.
Anh kể cho Tần thất gia nghe về chuyến đi Quý Châu. Và, trước mặt Tần thất gia, bấm gọi video cho Tần tứ gia.
Sau khi video được kết nối, Tần thất gia hỏi Triệu Hùng: "Tiểu Hùng, cháu bây giờ đang ở đâu rồi?"
"Cháu đang ở Tân Thành tỉnh Hà Giang. Ông ngoại tứ, cháu cho ông gặp một người."
“Ai vậy?” Tần tứ gia hỏi.
Triệu Hùng đưa điện thoại cho Tần thất gia.
Sau khi Tần thất gia nhìn thấy Tần tứ gia, ông không khống chế được cảm xúc của mình. Đôi môi mấp máy, giọng nói run run gọi: "Anh tư!"
Tần tứ gia sửng sốt trong giây lát, khi nhìn rõ khuôn mặt của Tần thất gia, liền kinh ngạc thốt lên: "Em... Em là lão thất sao?"
"Là em, em là lão thất đây!"
Tần tứ gia nghe thấy, cũng không kiềm chế được nước mắt rơi đầy mặt. Ông hướng về phía sau lưng hô lên: "Anh ba, lão cửu! Lão thất, lão thất vẫn còn sống."