Ban đêm khi đi ngủ, Triệu Hùng nói không ít lời nói mớ.
Lý Thanh Tịnh thực sự rất đau lòng cho Triệu Hùng, một người chồng mặc dù có vẻ ngoài mạnh mẽ và kiêu ngạo. Thực ra, nội tâm rất yếu đuối.
Cô rút chặt mình vào trong vòng tay của Triệu Hùng, Triệu Hùng cũng đem Lý Thanh Tịnh ôm chặt lấy, sợ cô sẽ rời xa mình.
Ngày hôm sau, Triệu Hùng dậy sớm đi vận động như thường lệ.
Khi ra khỏi nhà, điện thoại bị rơi ở trong phòng ngủ.
Lý Thanh Tịnh tắm rửa xong vừa bước ra ngoài thì nghe thấy âm báo tin nanh từ điện thoại di động của Triệu Hùng.
Cô phát hiện Triệu Hùng để quên điện thoại ở nhà, đến gầm xem thì nhận thấy là tin nanh của Vân Nhã gửi, trên đó viết: “Hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một lát đi”.
Lý Thanh Tịnh nhìn tin nanh trên điện thoại của Triệu Hùng ngẩn người một lúc lâu.
Cô có thể nhìn ra được, Vân Nhã thực sự thích Triệu Hùng. Với tính cách của cô ấy trước đây, cô nhất định sẽ không để Triệu Hùng và Vân Nhã lại tiếp tục liên lạc. Tuy nhiên, nghĩ đến kiếp nạn của bản thân vào năm năm sau, lỡ không may chính mình phải rời xa Triệu Hùng.
Vậy ai sẽ chăm sóc người đàn ông này và cả con gái của mình?
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Tịnh trong long có chút buông lỏng. Cô ấy sợ thời gian trôi đi quá nhanh và chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Nhưng trên đời này, bất kể là người nghèo hay người giàu, thứ công bằng với mọi người nhất chính là thời gian!.
Đúng lúc này, Triệu Hùng mở cửa bước vào.
Lý Thanh Tịnh đối diện với Triệu Hùng nói: “Anh để quên điện thoại ở nhà, vừa rồi Vân Nhã gửi tin nanh tới, muốn anh đi gặp mặt cô ấy một lát.”
Triệu Hùng nghe thấy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nói với vợ mình: “ Tịnh Tịnh, em đừng nghĩ nhiều, anh và Vân Nhã thật sự không có gì. Bây giờ anh lập tức gửi tin nanh từ chối cô ấy.”
“Đừng từ chối, nói không chừng cô ấy tìm anh có việc gấp. Hãy đi gặp mặt cô ấy đi, em tin anh!”. Lý Thanh Tịnh mỉm cười, nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Tuy nhiên, nếu như anh phản bội em, cùng cô ấy làm chuyện quá giới hạn, cẩn thận buổi tối em không cho anh lên giường của em!”.
Triệu Hùng cho rằng bản thân nghe nhầm, vợ anh vẫn luôn luôn muốn anh giữ khoảng cách với Vân Nhã, làm sao có thể đồng ý cho anh đi hẹn hò với cô ta.
Âm mưu? Trong chuyện này tuyệt đối có âm mưu.
Triệu Hùng lập tức hướng vợ mình Lý Thanh Tịnh liên tục giải thích: “Tịnh Tịnh, Vân Nhã hiện là người đại diện theo pháp luật của tập đoàn Vân thị, anh là hội trưởng của hội thương mại Lâm Thành. Bình thường khó tránh sẽ có vài lần gặp mặt, nhưng anh và cô ta tuyệt đối không có gì!”.
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cười: “Phốc” một tiếng nói: “anh đang khẩn trương chuyện gì vậy? Hay là trong lòng anh có quỷ.”
“Không, tuyệt đối không có!” Triệu Hùng lắc đầu liên tục.
Lý Thanh Tịnh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói với Triệu Hùng: “ Lần này em cho anh đi gặp mặt cô ấy, anh đi đi! Đương nhiên, ý của em là để anh với cô ấy gặp mặt, không phải thực sự hẹn hò. Anh hiểu ý của em đúng không?”
“Em thật sự muốn anh đi?” Triệu Hùng hoài nghi hỏi.
Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Thật là!”
“Em bảo đảm không có âm mưu gì cả sao?”
Lý Thanh Tịnh liếc Triệu Hùng một cái nói: “Em lập âm mưu với anh làm gì? Anh mau trả lời tin nanh của Vân Nhã đi. Nhớ kỹ, em chỉ đáp ứng để hai người gặp mặt, không phải thật sự hẹn hò. Nếu không, hừ….”
Triệu Hùng không biết vì lí do gì vợ mình đột nhiên thay đổi tính tình, nhưng Lý Thanh Tịnh đồng ý cho anh đi gặp mặt Vân Nhã, chuyện này thật sự là trước nay chưa từng có.
Anh đem vợ mình ôm vào trong ngực, ở trên khuôn mặt của cô hôn một cái, đắc ý cười nói: “Vợ ơi, em thật tốt!”
“Nhanh đi đánh răng đi, răng còn chưa đánh, còn dám hôn em!”
Triệu Hùng gửi lại tin nanh cho Vân Nhã, cô ta hẹn gặp Triệu Hùng 9 giờ sáng tại quán cà phê Tâm Ngữ.
Buổi sáng 9 giờ! Quán cà phê Tâm Ngữ.
Vân Nhã đã đến quán cà phê chờ đợi từ sớm.
Trước đây Triệu Hùng và Vân Nhã đã từng hẹn hò ở đây một lần. Vì vậy có thể nói nơi đây rất quen thuộc.
Tiệm cà phê này không lớn, chỉ cần Vân Nhã đến đây, đều sẽ bao trọn quán. Cho nên, toàn bộ quán cà phê này chỉ có hai người, Vân Nhã và Triệu Hùng.
Triệu Hùng gọi một ly cà phê Lam Sơn, anh đem menu đưa lại cho bà chủ, quay người nhìn thấy Vân Nhã mặc một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, đeo hai chiếc khuyên tai đính kim cương sáng bóng, làm tăng thêm phần lộng lẫy cho cô. Dưới sự kHùng xạ của ánh sáng, nó trông như đang lấp lánh tỏa sáng.
Một đôi mắt đen tuyệt đẹp, chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi thoa một lớp son bóng quyến rũ.
Hôm nay Vân Nhã cố tình ăn mặc tỉ mỉ, Triệu Hùng hơi ngây người trong chốc lát, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường, hỏi Vân Nhã: “Vân Nhã, em tìm anh có việc gì không?”
“Như thế nào, không có việc gì thì không thể tìm anh sao?” Vân Nhã thản nhiên cười, khẽ mở miệng nói: “Triệu Hùng, em phát anh càng ngày càng sợ vợ!”
“Đó không phải là sợ vợ, anh là đang tôn trọng vợ mình!”
“Đừng gạt em, đó chính là sợ vợ!”
Vân Nhã nhẹ nhàng khuấy cappuccino trong tách, giữa hai người im lặng một lúc. May mắn, cà phê Lam Sơn mà Triệu Hùng gọi đã được đem lên.
Quán cà phê này tuy nhỏ nhưng vị cà phê lại rất nguyên chất.
Vân Nhã lên tiếng, tựa hồ như đang nói với chính mình: “Mấy ngày trước, em đi tỉnh Thanh Hóa!”
Nói đến hai chữ “Thanh Hóa!”. Vân Nhã ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hùng một cái. Gặp vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Triệu Hùng, nhìn không ra nội tâm anh đang nghĩ gì.
“Sau đó thì sao?” Triệu Hùng hỏi.
Vân Nhã nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng nói: “Sau đó, em ở tỉnh Thanh Hóa gặp tai nạn!”
“Gặp nạn?”
Triệu Hùng ra vẻ bộ dáng giật mình, cà phê bị khuấy tung ra khỏi cốc.
Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Triệu Hùng thật sự rất tuyệt vời, không có một khuyết điểm nào cả.
“Tiểu Nhã, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Triệu Hùng gấp gáp hỏi.
Vân Nhã nhìn thấy biểu cảm của Triệu Hùng, cũng không giống như đang giả vờ, cô làm sao có thể nghĩ tới Triệu Hùng là đang ở trước mặt mình giả vờ.
“Có kẻ muốn bắt cóc em, nhưng em được một người khác cứu”. Vân Nhã nói.
Triệu Hùng thở phào một hơi, nhìn Vân Nhã nói: “Làm anh sợ muốn chết! Là ai cứu em? Em có báo đáp người ta cho đàng hoàng không?”
“Bóng dáng của anh ta giống hệt với anh”
“Bóng dáng giống hệt như anh?” Triệu Hùng nở nụ cười, đối Vân Nhã nói: “ Em sẽ không nghĩ rằng người cứu em thật sự là anh chứ?”
“Người kia so với anh lớn tuổi hơn một chút, bộ dáng rất nho nhã. Khi anh ta không quay mặt lại, em còn tưởng anh thật sự đã đến cứu em.”
“Đáng tiếc không phải là anh, bởi vì anh không đi đến tỉnh Thanh Hóa!” Triệu Hùng nhún vai.
“Phải không?” Vân Nhã cong cong khóe môi, nở nụ cười.
Sau đó cô mở chiếc túi xách tinh xảo của mình ra, lấy trong đó ra một xấp ảnh. Cô ta cười nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu Hùng, hình như anh đã quên thứ gọi là camera giám sát. Đây là thông tin em nhận được từ một người bạn cảnh sát thông qua phương pháp nhận diện khuôn mặt. mặc dù em không thể tìm thấy bất kì thông tin nào về chiếc xe này, nhung người lái xe lại hình như là anh, phải không? Và hướng đường cao tốc là đi Thanh Hóa! Thời gian trùng với thời gian em đến Thanh Hóa mấy ngày trước. Vừa rồi có người nói chưa từng đến tỉnh Thanh Hóa, anh phải giải thích với em như thế nào đây?”