Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 896: Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có




Lý Thanh Tịnh thật sự lo lắng chồng Triệu Hùng của mình sẽ làm chuyện không giữ chừng mực với cô trong văn phòng, sau khi cô đút Triệu Hùng ăn hai miếng thì để anh tự ăn.

Triệu Hùng vừa ăn cơm vừa kể lại chuyện xảy ra ở đạo quán Hòa Sơn hôm nay cho vợ Lý Thanh Tịnh của mình nghe.

Cả quá trình Lý Thanh Tịnh đều lắng nghe một cách vô cùng căng thẳng, không ngờ bà lão đó lại lợi hại như thế, đến cả Triệu Hùng, ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã liên thủ lại với nhau mà cũng không đánh thắng nỗi bà ta.

“Vậy Dịch Dung Thuật của bà lão đó có giống em thật không?”

Khi Lý Thanh Tịnh biết một bà lão hơn một trăm tuổi giả dạng thành mình thì tò mò hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu và nói: “Phải nói là giống hệt như đúc! Nếu không phải lão tiền bối ăn xin nói cho anh biết bên tai trái của bà ta có một vết sẹo hình chữ Y thì anh cũng đã dễ dàng rơi vào bẫy của bà ấy rồi.”

“Trên thế giới này lại còn có một môn võ công thần kỳ như thế sao?”

“Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có! Gì mà trẻ em bị dính lại với nhau, trẻ em được sói nuôi dưỡng, cô gái tý hon, có nhiều chuyện kỳ lạ lắm.” Triệu Hùng giải thích với vợ Lý Thanh Tịnh: “Phải rồi, vị Nhan lão tiền bối đó còn truyền Dịch Dung Thuật lại cho anh nữa. Nhưng bà ấy không cho phép anh truyền ra ngoài, bà ấy nói khi nào anh tìm được người có tâm địa lương thiện, đáng tin thì mới có thể truyền Dịch Dung Thuật cho người đó, nếu không thì bà ấy sẽ đích thân đến tìm anh tính sổ.”

“Gì cơ? Bà ấy truyền Dịch Dung Thuật cho anh rồi sao?” Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên nói.

Triệu Hùng gật đầu, rút quyển sổ tay Dịch Dung Thuật của bà lão Nhan Tú từ trong người ra.

Lý Thanh Tịnh lật xem một lúc thì thấy bên trong toàn là chữ thể triện, nguệch ngoạc, khó hiểu.

Lý Thanh Tịnh đặt quyển sổ tay Dịch Dung Thuật vào tay của Triệu Hùng lại rồi nói: “Xem ra anh rất hợp luyện thứ này, e là ngoài anh có thể nhận ra được mấy chữ này thì cả nước cũng không có được mấy người có thể đọc ra được.”

Triệu Hùng đút quyển sổ tay Dịch Dung Thuật vào trong người lại rồi mỉm cười và nói: “Thanh Tịnh, bây giờ em đã biết chồng em bác học thế nào rồi chứ?”

Lý Thanh Tịnh liếc Triệu Hùng một cái, cố ý đả kích anh: “Mới khen anh mà anh đã lên mặt rồi. Trước đây còn nói với em là khi trở thành cao thủ thứ hai Thiên Bảng thì sẽ là thiên hạ vô địch, vậy mà bao nhiêu người các anh cũng đánh không lại một bà lão hơn cả trăm tuổi. Không biết xấu hổ sao?”

“Chuyện này...” Triệu Hùng tỏ vẻ bối rối rồi nói: “Anh cũng không ngờ bà lão đó lại đánh giỏi đến thế!”

“Thật ra em lại thấy rất ngưỡng mộ bà lão đó và Đường Tử Hoa.” Lý Thanh Tịnh đột nhiên nói một câu.

“Tại sao?” Triệu Hùng thắc mắc hỏi.

Lý Thanh Tịnh vừa gặm cổ vịt vừa nói: “Anh nghĩ thử đi, bà lão đó và Đường Tử Hoa đã đấu với nhau hơn một trăm năm, già rồi mới ở bên nhau! Mặc dù quá trình để được ở bên nhau có hơi gập ghềnh trắc trở nhưng kết cục cuối cùng vẫn là ở bên nhau, đó là một kết quả đoàn viên mỹ mãn. Lẽ nào chuyện này không đáng để ngưỡng mộ sao?”

Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, chẳng phải chúng ta cũng rất hạnh phúc sao?”

“Mặc dù bây giờ rất hạnh phúc nhưng lỡ như giữa chừng anh thay lòng thì sao? Lỡ như chúng ta lại có một kết cục bi thảm thì sao?”

Lý Thanh Tịnh để cái cổ vịt trên tay xuống, cô vừa nghĩ đến số kiếp mà Lưu Ngũ Khuyết nói mình sẽ gặp phải vào năm năm sau thì không còn muốn ăn nữa.

Ít ra thì cuối cùng bà lão đó và Đường Tử Hoa cũng được ở bên nhau. Còn cô thì mãi đến bây giờ vẫn chưa biết được kiếp nạn năm năm sau mà mình sẽ gặp phải là gì. Có thể là hạnh phúc đời này của hai người họ sẽ kết thúc tại đó, hoặc cũng có thể đợi mười năm sau mới có thể tiếp tục nối lại duyên xưa. Nhưng tất cả những điều này đều là ẩn số chưa biết trước, phải xem tình cảm mà Triệu Hùng đối với cô có kiên định hay không nữa.

Vì Lý Thanh Tịnh nghĩ đến những chuyện này nên mới cảm than trước tình cảm của bà lão đó và Đường Tử Hoa.

Cô thà rằng lựa chọn sau cùng sẽ được hạnh phúc bên nhau cũng không muốn bây giờ được hạnh phúc ngọt ngào nhưng lại không biết kết cục tương lai sẽ thế nào.

Triệu Hùng thấy dường như vợ Lý Thanh Tịnh của mình có tâm sự, cứ ngây người ra thì nhẹ nhàng gọi cô: “Thanh Tịnh, em làm sao thế?”

Lý Thanh Tịnh định thần lại rồi nói: “À, không có gì!”

Triệu Hùng cũng không nghĩ gì nhiều, anh tưởng rằng vợ Lý Thanh Tịnh của mình mệt mỏi phiền muộn vì chuyện của công ty thôi.

Sau khi ăn cơm xong thì anh dùng phương pháp mát xa lóng ngóng của mình để mát xa cho vợ Lý Thanh Tịnh. Mặc dù Triệu Hùng không hiểu cách mát xa nhưng anh cũng tinh thông các huyệt vị trên cơ thể người nên anh đã mát xa cho vợ Lý Thanh Tịnh cảm thấy rất thoải mái.

Buổi chiều, sau khi Lý Thanh Tịnh bắt đầu làm việc thì Triệu Hùng ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí.

Trong đó có một tin tức đã thu hút sự chú ý của Triệu Hùng.

Bên trên viết: “Tập đoàn Hoài An chuẩn bị dùng một số vốn lớn để xây dựng tập đoàn đông y. Tập đoàn đông y mới thành lập vận hành độc lập, theo kế hoạch trong vòng ba năm sẽ được đưa vào sử dụng. Hiện tại đã tiến hành hợp tác với nhiều công ty y dược ở các thành phố.”

Triệu Hùng nhìn thấy tin tức đó thì bất giác chau mày lại.

Tập đoàn Hoài An là doanh nghiệp hàng đầu trong tỉnh, các ngành kinh doanh chính là bất động sản, xuất nhập khẩu, bách hóa, internet nhưng trước giờ họ chưa từng đặt chân vào ngành y dược.

Theo lý mà nói thì tập đoàn Hoài An đã đồng ý với anh sang năm sẽ cùng nhau tiến hành dự án mở đặc khu kinh tế mới ở tỉnh thì sẽ không nên đầu tư một số vốn lớn vào ngành y dược trong thời gian này thì mới đúng.

Quy trình thông thường phải là đợi sau khi thu hồi đủ vốn về lại thì mới tiếp tục quy hoạch dự án mới, nếu không thì một khi dòng vốn bị đứt đoạn thì sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho công ty.

Mặc dù tập đoàn Hoài An là doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh nhưng rủi ro của việc làm này là cực kỳ lớn.

Với sự hiểu biết của Triệu Hùng về Dương Lam thì cô ta sẽ không làm những việc thiếu suy nghĩ như thế. Triệu Hùng nghĩ đến đây thì rút điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Dương Lam.

“Tiểu Lam, tôi đã đọc được tin tức, tập đoàn Hoài An của cô sắp tấn công vào ngành y dược sao?”

Dương Lam đã nhanh chóng trả lời tin nhắn của Triệu Hùng, cô ta nói: “Anh Hùng, là ý kiến của Dương Hưng. Tôi đã kịch liệt phản đối nhưng bố tôi đồng ý để Dương Hưng làm như thế, tôi cũng không còn cách nào. Anh đi du lịch về chưa?”

“Về rồi!”

“Vậy trước Tết anh có đến tỉnh nữa không?” Dương Lam gửi tin nhắn hỏi Triệu Hùng.

“Chưa chắc, có chuyện gì sao?”

Dương Lam do dự một lúc lâu rồi nhắn hai chữ: “Không có!”

“Ừ, vậy cứ thế trước đã, đợi khi nào tôi đi tỉnh lại thì sẽ liên lạc với cô.”

“Được!”

Sau khi Dương Lam cất điện thoại thì ngây người ra.

Không phải cô ta mê mệt Triệu Hùng mà là cô ta càng lúc càng thấy phản cảm với con người của Dương Hưng.

Nếu như xét về ngoại hình thì Dương Hưng đẹp trai hơn Triệu Hùng một chút nhưng Dương Lam lại không thể thích nỗi Dương Hưng.

Bố Dương Hoài An của cô ta đã nhiều lần nhắc nhở cô ta, nói con người Dương Hưng khá tốt, muốn cô ta và Dương Hưng thử qua lại với nhau nhưng đều bị cô ta dùng đủ thứ lý do để từ chối.

Rõ ràng Dương Lam biết Triệu Hùng đã có vợ nhưng cô ta vẫn không thể thoát ra được, trong đầu cô ta luôn hiện lên hình ảnh của hai người họ lúc nhỏ.

Cô ta đứng dậy, đi đến trước cửa sổ tiếp đất bên cạnh bàn làm việc rồi phóng tầm mắt nhìn ra thành phố phồn hoa.

Cô ta là cô chủ nhà họ Dương được mọi người ngưỡng mộ, là con gái nhà giàu bậc nhất của tỉnh, nhưng có ai có thể hiểu được cô ta? Cô ta có thể tâm tình với ai được chứ?

Không có, một người cũng không có.

Dương Lam nghĩ đến đây thì gọi điện thoại cho Vân Nhã ở Hải Phòng.

Vân Nhã thấy Dương Lam gọi điện tới thì cảm thấy rất bất ngờ.

“Tổng giám đốc Dương, sao cô lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế này?” Vân Nhã hỏi Dương Lam.

“Cô Vân, có thời gian không? Đến chỗ tôi chơi đi, tôi muốn tìm cô trò chuyện!” Dương Lam nói với vẻ mời gọi.

Vân Nhã không hề do dự mà đồng ý ngay: “Được, vừa hay mấy ngày này tôi rãnh. Vậy ngày mai tôi sẽ đến tìm cô, nhưng cô không được cho tôi leo cây đâu đấy.”

“Không đâu, cô yên tâm đi!” Dương Lam mỉm cười và nói: “Vậy tôi đợi cô nhé.”