Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 885: Em trai thối, sợ cậu không chống đỡ nổi thôi!




Triệu Hùng và Vân Nhã nhảy với nhau được một lúc, đầu Vân Nhã dần dần ngả lên bờ vai Triệu Hùng.

Triệu Hùng không thể nào đẩy đầu Vân Nhã ra, nếu như làm vậy thì cả hai bên đều sẽ càng thêm lúng túng.

Anh chỉ có thể nhẫn nại, ôm Vân Nhã nhảy cho xong một bài.

Không dễ dàng gì mới nhảy xong một bài này, để hóa giải xấu hổ cho cả hai, Triệu Hùng nói với ba người Thẩm Minh: “Sao lại để mỗi tôi với Vân Nhã nhảy vậy hả? Mở nhạc to lên, tất cả mọi người cùng nhảy đi!”

Triệu Hùng liếc nhìn Thẩm Minh ra hiệu cho cậu ta một cái, Thẩm Minh không thể không gọi Dư Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân cùng đi lên trên sân khấu.

Sau khi mở nhạc lên, tất cả mọi người cùng nhau vui vẻ nhảy.

Nhảy liên tiếp ba bài liền, cả đám đều mệt đến mức thở hổn hển. Chỉ có Triệu Hùng là mặt không đỏ, không thở gấp, vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh.

Sau một hồi nhảy nhót vừa rồi, mọi người càng chơi càng phóng khoáng hơn.

Vừa uống rượu, vừa cùng nhau chơi đoán xúc xắc. Ai thua sẽ bị phạt uống rượu. Chơi đến lúc quá cao hứng, Thẩm Minh còn đề nghị ai thua sẽ phải cởi một món quần áo, trò này bị Triệu Hùng từ chối.

Trong phòng này chỉ có Vân Nhã và Hà Thanh Vân là hai cô gái, trò chơi này rõ ràng là quá thiệt cho phái nữ rồi.

Nhóm người vừa ăn uống vừa trò chuyện, đến hơn chín giờ, Lý Thanh Tịnh gọi điện cho Triệu Hùng:

“Triệu Hùng, lúc nào thì cần em bảo Hùng Huy Khang phái người đến đón anh?” Lý Thanh Tịnh thấy cũng đã tối muộn rồi, lo lắng mà nhắc nhở Triệu Hùng.

“Bên chỗ anh sắp xong rồi đây, em bảo Hùng Huy Khang phái người đến đi nhé!” Triệu Hùng nói.

“Ừm! Anh không uống nhiều đấy chứ?”

“Không uống bao nhiêu đâu. Thanh Tịnh, vậy anh cúp máy trước nhé. Anh đi giục bọn họ nhanh chóng kết thúc thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng đang định trở về phòng bao của mình thì chợt nghe thấy “Rầm!” một tiếng, cửa của một phòng bao bị chân một người đạp rơi, sau đó hơn mười người liên tiếp đi vào bên trong.

Triệu Hùng nhíu mày, không nghĩ tới có người dám ở cửa hàng của anh làm loạn.

Người phụ trách karaoke này là Hạ Ninh.

Hạ Ninh nghe bảo an của quán báo cáo xong lập tức đưa mấy người bảo vệ của quán đến.

Lúc này chỉ thấy một tên đàn ông mặt mũi dữ tợn, lưng hùm vai gấu, cầm một thanh đao nhọn rống lên: “Không muốn chết thì cút hết đi cho ông mày!”

Triệu Hùng không rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào nên cũng không vội vàng ra tay mà lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, châm lửa đứng dựa vào một chỗ khuất.

Hạ Ninh đã đưa người tới rồi, Triệu Hùng đứng ở một bên hóng chuyện.

Hạ Ninh không biết rằng Triệu Hùng đến rồi, hơn nữa Karaoke Thiên Định thuộc sự quản lí của chị Ánh, rất ít khi có người dám đến đây gây chuyện ồn ào.

Nghe giọng của mấy tên đến làm loạn là giọng của vùng khác, lúc này mới biết rằng bọn chúng không phải người ở đây.

Hạ Ninh nhìn thấy thanh đao nhọn trên tay một tên đàn ông, rồi những người bên cạnh đều cao to vạm vỡ, nhìn qua đã thấy là phường chuyên môn đánh nhau.

“Các người là ai? Dám đến đây gây chuyện?” Hạ Ninh thân là quản lí của quán, nhưng cũng không phải người gan dạ hay có bản lĩnh gì cả, vì vậy Hoàng Nguyệt Ánh cũng không thể sắp xếp cho cậu ta vị trí quan trọng được.

Người đàn ông cầm thanh đao nhọn nhìn Hạ Ninh một cái rồi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến mày, cút qua một bên cho tao! Nếu không đừng trách đao trắng đi vào, nhuốm đỏ đi ra.” Nói xong, lại nói với người phụ nữ xinh đẹp đứng cách không xa: “Chị Sa, chị nên biết điều một chút, ngoan ngoãn đi theo Phùng Thất Tri đi. Nếu không đừng trách tôi ra tay thô bạo với chị!”

“Phùng Thất Tri, Tập đoàn Tam Giao cũng thật là âm độc. Vậy mà lại vượt qua tỉnh đuổi theo đến tận Hải Phòng này rồi.”

Người tên là Phùng Thất Tri ha hả cười to, nói: “Chị Sa, chúng tôi nhìn chằm chằm cô cũng rất lâu rồi. Vất vả lắm mới chờ được lúc cô lạc đàn, làm sao có thể để cô chạy thoát được?”

Tống Y Sa hừ lạnh một tiếng, biết rằng chuyện này không ổn rồi! E rằng sẽ phải chịu thua dưới tay những người này của Phùng Thất Tri.

Hạ Ninh nhìn cẩn thận, lúc này đã nhận ra người được gọi là “Chị Sa” kia là ai.

Cậu ta bỗng giật nảy cả mình, không dám nhúng ta lung tung vào chuyện này. Cậu ta vừa moi điện thoại ra, vừa đi về phía cửa, chuẩn bị gọi điện cho Hoàng Nguyệt Ánh hỏi xem phải làm sao trong trường hợp này.

Ngay lúc Hạ Ninh bước về phía cổng, đột nhiên thoáng nhìn thấy Triệu Hùng đứng ở một bên, tựa như không có chuyện gì thảnh thơi đứng hút thuốc.

Hạ Ninh lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhanh chóng bước về phía Triệu Hùng.

“Cậu Triệu, sao anh lại ở đây vậy ạ?” Hạ Ninh cung kính hỏi hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng rít một hơi thuốc, nói: “Tôi và mấy người bạn đến đây hát hò, bên kia có chuyện gì vậy?”

“Là người của Tập đoàn Y Hổ và Tập đoàn Tam Giao. Cô gái xinh đẹp kia là Tống Y Sa, là nữ tổng giám đốc Tập đoàn Y Hổ. Mấy ngày trước chồng của cô ấy đã qua đời, là một quả phụ.”

“Tập đoàn Y Hổ?” Triệu Hùng nhíu mày.

Hạ Ninh giải thích: “Tập đoàn Y Hổ và Tập đoàn Tam Giao là hai phe phái có thế lực lớn nhất tỉnh Hà Giang. Lần này Tống Y Sa lạc đàn, e là không hay rồi! Tôi nghe nói, Tập đoàn Tam Giao liên hợp với một chút thế lực, đang đánh ép Tập đoàn Y Hổ của Tống Y Sa.”

Triệu Hùng phân phó cho Hạ Ninh: “Cậu ra bên ngoài nhìn xem, có thấy người của Tập đoàn Tam Giao hay không?”

Hạ Ninh đáp một tiếng, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Lúc đó, ở bên này, người của Phùng Thất Tri mang đến đã lao vào đánh nhau với người của Tống Y Sa.

Tống Y Sa có một cận vệ tên là Mạnh Kiệt, là cao thủ lợi hại nhất của Tập đoàn Y Hổ.

Lần này, vì đối phó với Mạnh Kiệt, Tập đoàn Tam Giao đã phải tung ra đại chiêu, chi rất nhiều tiền mời về hai “võ thần” hàng đầu trên “Võ Thần Bảng”.

Mặc dù đám người của Phùng Thất Tri không phải người trên “Võ Thần Bảng” nhưng tên nào tên nấy đều là cao thủ đánh đấm.

Mạnh Kiệt bị hai người trung niên của phe đối phương vây lấy, Triệu Hùng liếc nhìn qua, mặc dù Mạnh Kiệt lấy một địch hai nhưng tạm thời vẫn chưa bị rơi vào thế yếu. Nhưng muốn phân thắng bại, ít nhất phải đánh hơn trăm chiêu.

Phùng Thất Tri đã dẫn người lao về phía Tống Y Sa bên này. Tống Y Sa không có nhiều người bên cạnh nhưng trái lại trên mặt cô ta không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, chỉ lạnh lùng nhìn một màn trước mắt.

Triệu Hùng nhìn chăm chú Tống Y Sa, có thể nhìn ra người phụ nữ này không biết võ công. Nhưng Tống Y Sa dưới tình huống này vẫn còn có thể duy trì bình tĩnh, sắc mặt không đổi, quả không hổ là lão đại một phương! Chỉ có điều số mệnh có chút không tốt, còn trẻ như vậy chồng đã qua đời, trở thành quả phụ.

Chuyện này đã bị anh bắt gặp rồi, Triệu Hùng không có ý định trơ mắt đứng nhìn bên ngoài.

Hơn nữa, dám gây chuyện ồn ào trên địa bàn Hải Phòng của anh, nếu không trừng trị đám người của Tập đoàn Tam Giao cho ra hồn thì bọn chúng không biết ai mới là chủ ở chỗ này đâu!

Lúc này, Hạ Ninh vội vàng chạy vào, nói với Triệu Hùng: “Cậu Triệu, bên ngoài có không ít người của Tập đoàn Tam Giao!”

Triệu Hùng nói với Hạ Ninh: “Cậu gọi điện cho chị Ánh, bảo chị ấy gọi ba anh em nhà họ Văn đến, dọn dẹp sạch sẽ hết đám người bên ngoài cho tôi!”

“Vâng, thưa cậu Triệu!”

Hạ Ninh cầm điện thoại lên, lập tức gọi điện cho Hoàng Nguyệt Ánh.

Triệu Hùng không yên lòng, lại gọi điện thoại cho Ngô Tranh, bảo ông ta đưa người của Cửu Đường đến, giúp đỡ dọn dẹp đám người Tập đoàn Tam Giao.

Triệu Hùng khinh thường không thèm ra tay với những tên lâu la, nhìn thấy Tống Y Sa rơi vào tình huống nguy cấp mới chậm rãi đi về hướng Tống Y Sa.

Mắt thấy những người xung quanh lần lượt ngã xuống, cận vệ Mạnh Kiệt thì bị hai cao thủ của Tập đoàn Tam giao vây lấy, trong lòng Tống Y Sa càng âm thầm dâng lên lo lắng.

Ngay lúc Phùng Thất Tri xông lên, vươn tay ra muốn tóm lấy Tống Y Sa thì sau cổ áo đột nhiên bị một bàn tay lớn tóm lại.

Ngay sau đó, thân thể Phùng Thất Tri bị Triệu Hùng ném đi như ném bay ra ngoài như thể một thứ rác rưởi bẩn thỉu vậy.

Triệu Hùng mỉm cười, hỏi Tống Y Sa: “Người đẹp, cô không sao chứ?”

“Yo! Em trai thối, vừa mới đến đã bắt đầu trêu chọc chị? Chỉ sợ cậu chống đỡ không nổi thôi!” Đôi mắt tuyệt đẹp của Tống Y Sa chớp chớp, nở một cười xinh đẹp.