Đường Tử Hoa cầm chai rượu lên, vừa uống vừa rủ rỉ kể lại chuyện xưa: “Chuyện này phải bắt đầu từ Chu Nguyên Chương, vị hoàng đế khai quốc của Hoàng triều nhà Minh. Chu Nguyên Chương xuất thân nghèo khổ cùng cực, vì dẫn quân đánh đuổi được quân Nguyên, lật đổ ách thống trị tàn bạo của nhà Nguyên nên nhận được sự ủng hộ tương trợ của rất nhiều người tài, dị sĩ, do đó mới lập nên Đại Minh. Còn Thẩm Vạn Tam, tuy rằng không tham dự vào việc tranh giành thiên hạ nhưng một khi Chu Nguyên Chương cần tài sản, tiền bạc từ chỗ Thẩm Vạn Tam thì ông ta không thể thoái thác.”
Đường Tử Hoa uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Không biết rằng Thẩm Vạn Tam thật sự có chậu châu báu (chậu sản sinh châu báu) hay không, nhưng không thể phủ nhận rằng Thẩm Vạn Tam là một thiên tài kinh doanh. Chu Nguyên Chương đố kị mặt thiên phú của ông ta, điều này dẫn đến tai họa lớn nhất của Thẩm Vạn Tam.”
“Trong khi xây dựng, sửa chữa Vạn Lí Trường Thành, Thẩm Vạn Tam đã thưởng cho quân sĩ, điều này khiến Chu Nguyên Chương tức giận. Lúc đó Chu Nguyên Chương đưa ra một bài toán lãi kép nan giải cho Thẩm Vạn Tam nhằm bòn rút kiệt quệ tài sản của ông ta. Hoàng đế Chu đưa cho ông ta một văn tiền và muốn ông ta phải khiến văn tiền đó sinh lời, sang ngày tiếp theo tăng lên hai văn tiền, ngày kia tăng lên bốn văn tiền, cứ như thế thu lãi về theo cấp số nhân. Cho dù Thẩm Vạn Tam có giàu đến đâu thì cũng không kham nổi số tiền khổng lồ như vậy.”
“Thẩm Vạn Tam biết rõ mình không thoát khỏi cái chết nên từ đó bắt đầu cất giữ tài sản. Chuyện sau đó chính là chuyện của Ngũ đại gia tộc các người. Nghe nói kho báu của Thẩm Vạn Tam được niêm phong trong một chiếc hầm dưới lòng đất, có được kho báu này so với kẻ giàu có bậc nhất không khác biệt nhiều. Hầm ngầm đó có tám cửa bí mật, bên trong hầm chứa toàn bộ là thỏi vàng và vô số vàng bạc châu báu khác. Mà số vàng bạc đó chỉ là tiền tiêu vặt của Thẩm Vạn Tam mà thôi.”
“Sau này Thẩm Vạn Tam bị lưu đày đến vùng biên giới, đã định phải chết. Mộ của ông ta vẫn là một điều bí ẩn được lưu truyền, nghe nói lăng mộ của Thẩm Vạn Tam xây dưới đáy biển. Nếu như cậu là người của Ngũ đại gia tộc thì tôi thật lòng khuyên cậu đừng có ý nghĩ tìm kho báu này. Bằng không, e là có tự tìm đường chết mà thôi. Đương nhiên những gì tôi nói cũng chỉ là giai thoại mà tôi nghe được, có hay không kho báu ở dưới đáy biển, cho đến nay thế giới này vẫn chưa có lời giải đáp.”
Nghe Đường Tử Hoa nói vậy trong lòng Triệu Hùng nổi lên sự do dự. Ngũ đại thế gia bọn họ bảo vệ kho báu này đã vài trăm năm, nếu như kho báu này tiếp tục ngủ yên trong lòng đất hoặc dưới đáy biển thì sẽ chỉ là mối hậu họa mà thôi.
Triệu Hùng không thèm muốn gì về kho báu phú khả địch quốc của Thẩm Vạn Tam mà anh chỉ muốn biết được bí mật liên quan đến Thẩm Vạn Tam.
Nếu như không tìm ra lăng mộ của Thẩm Vạn Tam thì con cháu của Ngũ đại gia tộc sẽ đời đời kiếp kiếp chém giết không ngừng với lũ chó Hoàng Long.
Trong Ngũ đại gia tộc thì nhà họ Tiêu là một ví dụ điển hình nhất. Nhà họ Tiêu sắp tuyệt hậu rồi, nếu không có người thừa kế thì việc bảo vệ cái kho tàng báu vật và bí mật này còn có ý nghĩa gì nữa.
Đây là chuyện riêng của Ngũ đại gia tộc, Triệu Hùng không biết có nên nói cho Đường Tử Hoa biết hay không. Điều khiến Triệu Hùng e ngại chính là anh chưa biết chính xác thân phận của Đường Tử Hoa.
Nếu như ông ta là người của nhà họ Mã trong Ngũ đại gia tộc thì anh có thể yên tâm nói với ông ta. Nhưng nếu Đường Tử Hoa không phải người của Ngũ đại gia tộc thì anh tiết lộ với ông ta việc trong gia tộc là trái với quy định, như vậy anh sẽ rất khó xử.”
Đường Tử Hoa thấy anh trầm ngâm suy nghĩ, biết rằng anh đang suy tính gì đó liền “ê” một tiếng rồi nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Hùng sực tỉnh, khôi phục vẻ mặt bình thường cười nói: “Tiền bối, nói thật thì tôi cũng không thiếu tiền. Chỉ là tôi khá hứng thú với Thẩm Vạn Tam thôi.”
“Tò mò sẽ gi3t chết con mèo. Cậu tốt nhất nên thành thật một chút. Đúng rồi, cậu nhất định phải đề phòng một bà già, không đúng, phải nói là một cô gái xinh đẹp. Bà ta là kẻ thù của tôi, nếu để bà ta biết được nội công của tôi chưa khôi phục hoàn toàn thì đến Hải Phòng sẽ rất nguy hiểm. Tiểu tử nhà cậu sau này mỗi ngày đến chỗ tôi đưa tin, ngoại trừ việc đưa rượu ngon đến thì nhớ mang thêm đồ ăn ngon nữa. Đạo sĩ ở đây ngày ngày đều ăn chay, tôi ăn mà muốn ói ra!”
Triệu Hùng lập tức gật đầu đáp ứng: “Tiền bối yên tâm, mỗi ngày tồi đều sẽ mang đồ ăn ngon tới.”
“Được, nói thế này mới phải, không uổng công tôi truyền công lực cho cậu.”
Triệu Hùng chợt nhớ ra Đường Tử Hoa vừa nhắc đến bà già nào đó liền hỏi: “Tiền bối, ban nãy ông nói bà già với cả cô gái nào đó là có ý gì?”
Đường Tử Hoa từ tốn giải thích: “Bà già đó cũng giống tôi, sắp hai trăm tuổi rồi. Nhưng bà ta biết thuật dịch dung nên đã dịch dung thành một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.”
Triệu Hùng nghe xong sửng sốt, không ngờ còn có thuật dịch dung như thế.
Anh chợt hỏi: “Vậy bà ta có đặc điểm gì nổi bật không ạ?”
“Đặc điểm nổi bật?” Đường Tử Hoa nhắc lại lời anh, cầm lấy chai rượu lên uống một ngụm, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Thuật dịch dung của bà ta chỉ tồn tại được trong mười hai giờ đồng hồ, tai trái của bà ta có một vết sẹo hình chữ Y, vết sẹo này do tôi tặng cho. Ngoài điểm đặc biệt này thì không còn nữa. Nếu như cậu gặp bà ta thì tuyệt đối đừng chọc giận bà ta, chỉ cần âm thầm đến nói với tôi và bảo vệ tôi là được. Với khả năng của cậu bây giờ tuy rằng không phải là đối thủ của bà ta, nhưng đủ để dọa cho bà ta sợ mà bỏ chạy rồi.”
“Tiền bối, ông và bà ta có thù hận gì vậy?” Triệu Hùng không khỏi thắc mắc.
Đường Tử Hoa trừng mắt nhìn Triệu Hùng một cái rồi nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, lần sau cậu không được phép hỏi lại.”
Thái độ của Đường Tử Hoa khiến cho Triệu Hùng không dám hỏi thêm, những vấn đề khác đành giữ trong lòng.
“À đúng rồi, không phải tiểu tử nhà cậu còn biết một bộ kiếm pháp tên Bùi Mân kiếm pháp sao? Đi thôi, đi vào trong viện múa vài đường để tôi xem xem công phu của cậu rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi.” Đường Tử Hoa nói xong bước xuống, đeo đôi giày vải vào chân.
Triệu Hùng thầm suy tính, khi trở về sẽ mua cho Đường Tử Hoa một bộ quần áo và một đôi giày mới. Bằng không với cách ăn vận này của ông ta thì đi tới đâu cũng sẽ đều bị người ta xem thường.
Vào đến trong viện, Triệu Hùng rút ra Ngư Trường Kiếm từ trong ống quần. Ngư Trường Kiếm là một thanh đoản kiếm, ước chừng như một chiếc dao găm, khoảnh khắc Triệu Hùng rút kiếm khỏi vỏ, một tia sáng theo đó lóe lên.
Đường Tử Hoa thốt lên: “Kiếm tốt! Nhóc con, đây là bảo kiếm gì vậy?”
“À đây là thanh kiếm mô phỏng Ngư Trường Kiếm, trình độ mô phỏng có thể nói là cao siêu.”
“Mô phỏng được thanh kiếm y chang như vậy?” Đường Tử Hoa rất đỗi kinh ngạc mà cảm thán: “Trên đời này thế mà lại có người có tay nghề đúc kiếm cao siêu thế ư?”
Triệu Hùng giải thích: “Người đúc thanh kiếm này tên là Hà Văn Toàn. Ông ta là người kế nghiệp của ông tổ rèn kim Lỗ Ban. Ông ta không chỉ mô phỏng thanh Ngư Trường Kiếm này mà ông ta còn mô phỏng cả Can Tương, Mạc Tà, Thừa Ảnh, v.v nói chung là mười thanh kiếm lừng danh. Tôi đã tốn khá nhiều tiền mới mua được hai thanh kiếm từ chỗ ông ta.”
Đường Tử Hoa nghe vậy càng kinh ngạc hơn: “Ông ta mô phỏng cả mười thanh kiếm lừng danh?”
“Đúng vậy, nhưng thầy Toàn không có ý định bán ra những thanh kiếm đó. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được hai thanh kiếm của ông ta.”
Đường Tử Hoa gật đầu rồi nói: “Cậu có được thanh kiếm này như hổ mọc thêm cánh vậy! Được rồi, mau trình diễn kiếm pháp của cậu, để tôi xem xem kiếm pháp của cậu liệu có xứng với thanh kiếm này không.”
Sau khi Triệu Hùng liệt kê xong các chiêu thức liền di chuyển chân, bắt đầu với “Cuồng vân bộ pháp”, tay anh cầm thanh đoản kiếm nhưng tưởng tượng như đang cầm trường kiếm. Tuy có thiếu sót vài thế tay nhưng thanh đoản kiếm trong tay dễ dàng vẽ ra những đường kiếm lên xuống, lần lượt tung ra các chiêu thức của “Bùi Mân kiếm pháp” như Phá Kiếm, Bổn Kiếm, Phong Kiếm, Vũ Kiếm, Lôi Kiếm, Điện Kiếm, Cuồng Kiếm, Biến Kiếm, Linh Kiếm, tất cả bày ra.
Luyện đến “Cuồng Kiếm”, chiêu thức phức tạp phát ra tiếng rít gào, luyện đến “Vũ Kiếm”, chiêu thức uốn lượn chắn hết thảy mưa gió, luyện đến “Lôi Kiếm”, dọa người kinh hồn bạt vía, luyện đến “Điện Kiếm”, chiêu thức nhanh như chớp, thế như sét đánh, “Cuồng Kiếm” đả thông tất cả, “Biến Kiếm” chiêu thức linh hoạt, quỷ không biết thần không hay, “Linh Kiếm” phóng ra từng kiếm khí như chớp.
Đường Tử Hoa kinh ngạc đến mức không nói ra lời, bỗng nghe “đùng” một cái, bức tường đạo quán bị kiếm khí của Triệu Hùng làm nứt, sụp xuống một cái hố lớn.
Triệu Hùng thấy bản thân gây ra tổn thất bèn thu kiếm lại. Đường Tử Hoa trợn mắt há mồm, vẫn chưa hết kinh ngạc mà hỏi: “Những kiếm pháp này là cậu tự lĩnh ngộ từ trong sách viết bằng thư pháp ư?”
Triệu Hùng gật đầu đáp: “Đúng vậy, cụ thể là tôi đã xem qua cuốn sách viết bằng chữ thảo của đại sư Trương Húc thời nhà Đường, sau đó tự mình lĩnh ngộ.”
Vẻ mặt Đường Tử Hoa khiếp sợ nể phục nói: “Bộ kiếm pháp này của cậu đã đạt đến trình độ thượng thừa, chẳng qua nội lực của cậu vẫn chưa đủ để thi triển hết sức mạnh của bộ kiếm pháp này. Từ ngày mai trở đi tôi sẽ dạy cậu một bộ nội công, trong vòng vài năm cậu sẽ đạt được thành tựu, đột phá Thiên Bảng tiến thẳng tới Thần Bảng. Tất nhiên, còn phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của cậu nữa.”
“Tiền bối, nội công mà ông nói là…”
“Dịch Cân Kinh!”
Triệu Hùng giật mình sửng sốt: “Đó chẳng phải là tuyệt thế võ học của Thiếu Lâm sao?”
Đường Tử Hoa cười cười đáp: “Võ công thiên hạ đều xuất phát từ Thiếu Lâm, câu này không phải chỉ là nói suông. Tư chất lĩnh ngộ chiêu thức võ học của cậu chưa phải ở mức tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải thấp. Cậu lại có sự kiên trì bền bỉ, chịu được khổ cực mà luyện tập coi như là một bước đệm tốt. Cậu theo tôi luyện nội công của Dịch Cân Kinh đàng hoàng nghiêm túc thì việc đột phá Thiên Bảng, tiến đến Thần Bảng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.”
“Tiền bối, vậy với võ công của tôi hiện giờ thì xếp thứ mấy ở Thiên Bảng?” Triệu Hùng hỏi mà lòng thấp thỏm mong chờ.
“Đứng thứ hai trong Thiên Bảng, cận kề với người đứng đầu Thiên Bảng Khổng Côn Bằng!” Đường Tử Hoa cười mỉm, híp mắt nói.
“Thứ hai ư?” Triệu Hùng nghe xong lời này trong lòng mừng rỡ như điên.
Thật không ngờ được Đường Tử Hoa lại truyền cho anh hai mươi năm công lực khiến cho sức mạnh của anh cứ thế tiến thẳng một mạch tới vị trí thứ hai trên Thiên Bảng.
“Tạ ơn tiền bối, nếu như không nhờ tiền bối truyền cho tôi hai mươi năm công lực thì tôi không thể nào tiến đến vị tri thứ hai trên Thiên Bảng.”
Đường Tử Hoa khoát tay nói: “Được rồi! Đừng nói những lời khách sáo như vậy. Cậu phá hỏng bức tường của đạo quán này rồi đó, mau đưa tiền cho người ta sửa sang lại, nếu không thì mấy tiểu đạo sĩ kia lại làm phiền đến tôi. À còn nữa, lần tới cậu đừng quên mang rượu cùng với thức ăn ngon cho tôi đấy.”
Triệu Hùng vỗ ngực chắc nịch nói: “Tiền bối ông yên tâm, tôi sẽ không quên.”