Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 871: Đào Yên Hoa quá đáng




Triệu Hùng lái xe chở bà xã Lý Thanh Tịnh và mẹ vợ Đào Yên Hoa về nhà.

Khi Đào Yên Hoa yêu cầu Lý Quốc Lâm tái hôn, Lý Quốc Lâm đã từ chối ngay tại chỗ.

"Tái hôn?"

Lý Quốc Lâm nói với Đào Yên Hoa: "Đào Yên Hoa, không ngờ bà vẫn làm việc một cách lật lọng như vậy. Bà cho rằng bà còn là một đứa trẻ hả? Tôi sẽ không tái hôn với bà!"

Đào Yên Hoa thấy Lý Quốc Lâm từ chối mình ngay tại chỗ thì tức giận tột độ.

Ở nhà, bà ấy luôn là người làm chủ gia đình. Lời nói của bà cụ Đào đã bị bà ấy sớm ném qua một bên rồi, bà ấy chỉ vào mặt Lý Quốc Lâm mà chửi rủa: "Lý Quốc Lâm, ông thật không biết xấu hổ nhỉ? Tôi hạ mình để yêu cầu ông tái hôn là đã cho ông đủ thể diện rồi, ông đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."

"Cho tôi thể diện? Tôi không cần thể diện của bà, càng không muốn tái hôn với bà." Lý Quốc Lâm nói chắc như đinh đóng cột.

“Được lắm!” Đào Yên Hoa chỉ vào Lý Quốc Lâm và gầm lên: “Chắc ông vẫn đang nhớ đến con đàn bà khốn nạn Lưu Mỹ Lan kia chứ gì. Nói cho ông biết, cho dù chúng ta không thể tái hôn, tôi cũng sẽ không để cho bà ta được lợi đâu. Lý Quốc Lâm, tôi sẽ khiến ông phải hối hận." Dứt lời, bà ấy xoay người định rời đi, đột nhiên dừng lại, nói với Lý Quốc Lâm: "Còn nữa, đây là nhà của con gái tôi. Sau này, ông chỉ có thể sống ở đây nửa tháng. Nửa tháng còn lại, dù tôi có đến ở hay không, ông cũng không được phép ở lại đây. Bằng không, chúng ta gặp nhau tại tòa!"

Đào Yên Hoa không nói được mấy câu đã tức giận bỏ chạy.

"Mẹ, mẹ..."

Lý Thanh Tịnh đuổi theo nhưng đôi chân ngắn của Đào Yên Hoa đã phóng nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã rời khỏi khu biệt thự "Ngã Nguyệt Đàm".

Sau khi rời đi, Đào Yên Hoa không trực tiếp về nhà. Thay vào đó, bà ấy gọi một người họ hàng xa của nhà họ Đào tên là "Đào Bằng".

Bà ấy bảo Đào Bằng dẫn vài người đến khu chung cư tiện nghi.

Căn nhà mà Lưu Mỹ Lan mua là ở khu chung cư tiện nghi này. Đào Yên Hoa không thể nuốt trôi cục tức này, định dạy cho Lưu Mỹ Lan một bài học.

Sau khi nhóm người Đào Bằng đến, Đào Yên Hoa dặn dò Đào Bằng mấy câu. Đào Bằng lập tức đưa người đến nơi ở của Lưu Mỹ Lan.

Bùm bùm bùm bùm!... Nghe thấy tiếng đập cửa phòng, Lưu Mỹ Lan đi tới cửa, hỏi: "Ai vậy?"

"Nghiên cứu xã!"

Lưu Mỹ Lan "À!" một tiếng và mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Lưu Mỹ Lan đã bị Đào Bằng bắt lấy. Bà ấy vô cùng hoảng sợ, định kêu cứu thì sau gáy đột nhiên bị thứ gì đó đập vào, hai mắt chợt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Khi Lưu Mỹ Lan tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi hoang dã.

“Cô tỉnh rồi à?” Giọng nói lạnh lùng của Đào Yên Hoa truyền đến.

Nhìn thấy Đào Yên Hoa, bấy giờ Lưu Mỹ Lan mới biết mình đã bị Đào Yên Hoa bắt cóc đến đây. Bà ấy lên tiếng: "Chị Lý, có chuyện gì vậy?"

Đào Yên Hoa bước tới túm tóc Lưu Mỹ Lan, giơ lòng bàn tay lên tát một cái thật mạnh trên mặt Lưu Mỹ Lan, tạo ra một tiếng "bốp" vang dội.

"Đồ khốn nạn! Dám dụ dỗ chồng tao, mày chán sống rồi hả?" Đào Yên Hoa nhổ một ngụm nước bọt vào Lưu Mỹ Lan.

"Chị Lý, chị hiểu lầm rồi! Ông Lý và tôi là trong sạch, giữa chúng tôi không có chuyện gì cả." Lưu Mỹ Lan thanh minh

“Trong sạch?” Đào Yên Hoa cười khẩy, nói: “Mày nghĩ Đào Yên Hoa tao là đồ ngốc à? Mày đã không còn làm việc ở nhà của Thanh Tịnh nữa, vậy tại sao mày lại xun xoe làm canh cho chồng tao hả? Còn nói là các người trong sạch, tao lại thấy hai đứa mày chính là một cặp mèo mả gà đồng thì có."

"Chị Lý, tại tôi nghe con gái nói cô Lý và những người khác đi du lịch nên tôi lo lắng Tiểu Dĩnh không chăm sóc được cho ông Lý, mới giúp ông ấy nấu canh mà thôi. Chị thật sự hiểu lầm chúng tôi rồi."

Đào Yên Hoa "ồ" một tiếng rồi nói: "Lưu Mỹ Lan, mày đúng là một con đàn bà đầy mưu mô mà! Bây giờ tao mới nhớ ra, con gái của mày làm gia sư cho con gái nhỏ Lý Diệu Linh của tao, hóa ra là do mày phái đến nhà tao làm gián điệp. Làm người đến nỗi không biết xấu hổ như mày, quả là vô sỉ có thừa. "

Trong lòng Lưu Mỹ Lan rất oan ức. Không ngờ, Đào Yên Hoa lại đổ lỗi mọi chuyện lên người bà ấy.

Bà ấy vội vàng giải thích: "Chị Lý, con gái tôi do cô Lý trực tiếp thuê. Chúng tôi thực sự không ngờ rằng chúng tôi lại làm việc trong cùng một nhà."

Đào Yên Hoa nào chịu tin tưởng. Bà ấy bảo Đào Bằng đè Lưu Mỹ Lan lại, tiếp đó bước lên túm tóc Lưu Mỹ Lan và đánh bà ấy thật mạnh. Sau khi đánh xong, lại một phen quyền đấm cước đá nữa thì lửa giận trong lòng Đào Yên Hoa mới dịu đi phần nào.

Đánh xong, Đào Yên Hoa lại nhổ một ngụm nước bọt vào người Lưu Mỹ Lan, bấy giờ mới nghênh ngang dẫn Đào Bằng rời đi.

Lưu Mỹ Lan bị thương khá nặng, gãy nhiều mô mềm trên cơ thể. May mắn thay, điện thoại vẫn còn trong túi áo, bà ấy giơ đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra và gọi cho cô con gái Phùng Anh Nam.

Phùng Anh Nam đang ở nơi làm việc, sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ Lưu Mỹ Lan thì lập tức bắt taxi và lao đến nơi Lưu Mỹ Lan xảy ra chuyện không may. Thấy mẹ bị thương nặng, cô ta lại gọi xe cấp cứu đưa mẹ đến bệnh viện.

Khi Phùng Anh Nam biết được nguyên nhân và kết quả của vụ việc, cơ thể cô ta run lên vì quá tức giận. May mắn là vết thương của mẹ cô ta Lưu Mỹ Lan không đáng ngại, nằm viện dưỡng thương ba đến năm ngày là có thể xuất viện.

"Mẹ, con đi tìm người nhà họ Lý! Bắt nạt người ta thật quá đáng mà." Phùng Anh Nam tức giận nói.

"Anh Nam, con không được phép đi! Nhà họ Lý có ơn với chúng ta, chúng ta không thể lấy oán trả ơn."

"Nhưng Đào Yên Hoa này cũng quá đáng lắm rồi. Lần trước mẹ cũng bị bà ta đánh. Dù có nợ nhà họ Lý, nhưng chúng ta không thể ngậm đắng nuốt cay. Lần này Đào Yên Hoa càng ngày càng hung hãn, càng ngày càng quá đáng. Mẹ đối xử tốt với chú Lý, không hiểu được thì cũng thôi đi. Đào Yên Hoa ăn hiếp người khác đến mức này, nhất định phải cho nhà họ Lý biết."

“Không được phép đi!” Lưu Mỹ Lan cản trở con gái Phùng Anh Nam: “Anh Nam, tuy gia đình chúng ta không giàu có, nhưng chúng ta là những người có lương tâm. Ông Lý, cậu Triệu và cô Lý đều rất tốt với gia đình chúng ta, còn bỏ tiền mua nhà cho chúng ta nên chúng ta mới có một nơi dung thân tại chốn thành thị này. Đào Yên Hoa, bà ấy chỉ hiểu lầm mẹ thôi, mà hiểu lầm thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày được tháo bỏ."

"Nhưng mà..."

“Không có nhưng nhị gì hết. Nếu con nói cho người nhà họ Lý biết, con sẽ không còn là con gái mẹ.” Lưu Mỹ Lan uy hiếp con gái Phùng Anh Nam.

Phùng Anh Nam tức giận "hừ" một tiếng. Trong lòng cô ta rất mâu thuẫn, không biết phải làm sao mới ổn.

Mặc dù Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Lý Quốc Lâm có ơn với gia đình cô ta, nhưng Đào Yên Hoa rất quá đáng. Nếu chỉ là hiểu lầm thì không sao, song đây là lần thứ hai mẹ cô ta Lưu Mỹ Lan bị đánh rồi. Nếu không cho người nhà họ Lý biết, với tính cách của Đào Yên Hoa, có thể bà ấy sẽ lại tìm đến và gây rắc rối cho mẹ cô ta.

Sau khi đưa bữa trưa cho mẹ Lưu Mỹ Lan xong, Phùng Anh Nam lấy lý do ở đơn vị có việc để rời khỏi phòng bệnh.

Cô ta cầm điện thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh thấy đó là gia sư Phùng Anh Nam của em gái Lý Diệu Linh gọi điện thoại tới thì liền bắt máy.

"Cô Phùng! Có chuyện gì sao?" Lý Thanh Tịnh hỏi Phùng Anh Nam.

“Cô Lý, có chuyện, tôi không biết có nên nói không?” Trong lòng Phùng Anh Nam vẫn còn đang do dự.

"Cô Phùng, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì cô cứ việc nói thẳng cho tôi biết. Chúng ta đã làm việc cùng nhau bao lâu rồi chứ, chẳng phải vẫn rất vui vẻ sao?"

"Ờm, tôi không nói về việc dạy thêm."

“Vậy là chuyện?” Lý Thanh Tịnh nghi ngờ hỏi.

Do đó, Phùng Anh Nam tường thuật một lần chuyện Đào Yên Hoa dẫn người đến và đánh mẹ cô ta Lưu Mỹ Lan bị thương đến nỗi phải nhập viện.

Cuối cùng Phùng Anh Nam nói: "Cô Lý, mặc dù gia đình chúng tôi nợ nhà họ Lý các cô. Nhưng mẹ cô lại liên tục mắng nhiếc mẹ tôi, bây giờ thì càng quá đáng, bắt đầu đánh mẹ tôi luôn rồi. Tôi cảm thấy cần phải nói cho cô biết chuyện này. Sở dĩ mẹ tôi nấu canh cho chú Lý là bởi vì gia đình mọi người đã giúp đỡ chúng tôi. Mặc dù nấu canh chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng đó là tấm lòng của mẹ tôi. Chỉ có điều, cách làm của mẹ cô khiến chúng tôi cảm thấy rất ghê sợ."

Nghe xong, Lý Thanh Tịnh cực kỳ hoảng sợ. Cô an ủi Phùng Anh Nam: "Cô Phùng, cô đừng lo! Tôi nhất định sẽ cho hai người một lời giải thích. Mà này, dì Lưu nằm bệnh viện nào vậy?"

“Ở bệnh viện xã Bảo Đạt.” Phùng Anh Nam nói xong liền cúp điện thoại.

Khi Lý Thanh Tịnh kể chuyện này cho bố cô Lý Quốc Lâm và Triệu Hùng, cả hai đã rất giật mình!

Không ai nghĩ rằng Đào Yên Hoa lại quá đáng như vậy, lại đi trả thù Lưu Mỹ Lan.

Lý Quốc Lâm tức giận đến mức vỗ thẳng lên xe lăn, làu bàu trong miệng: "Thanh Tịnh, con nhìn thấy chưa? Đây là mẹ con đó! Còn tái hôn? Làm sao bố có thể tái hôn với một bà điên như thế chứ. Thanh Tịnh, Triệu Hùng, các con mau tới bệnh viện đi thăm dì Lưu chút đi! Nói như thế nào thì chuyện này cũng là lỗi của gia đình chúng ta. Đánh người ta đến nỗi nhập viện mà người ta không báo cảnh sát đã là rất nhân từ rồi."

"Yên tâm đi bố! Triệu Hùng và con sẽ đi ngay bây giờ."

Lý Thanh Tịnh nháy mắt với Triệu Hùng, hai người mặc áo khoác xong liền bước ra ngoài.

Triệu Hùng vừa lái vừa nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, chỉ có chúng ta đi giải thích cũng vô dụng thôi. Anh cảm thấy nên để cho mẹ em đích thân đến xin lỗi mới phải. Chung quy thì cũng do bà ấy đã gây chuyện trước. Nếu không để cho bà ấy một lần nhớ đời thì bà ấy sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng với dì Lưu.”

"Nhưng anh cũng biết tính tình mẹ em nóng nảy mà. Muốn để mẹ đến xin lỗi hoàn toàn là chuyện không thể." Lý Thanh Tịnh bất lực nói.

Triệu Hùng nói: "Em gọi điện thoại cho bà ngoại đi. Cũng chỉ có bà ngoại mới có thể trấn áp mẹ em thôi. Để bà ấy tiếp tục hành xử ẩu tả như vậy, hậu quả thực sự sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu."

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra nói: "Được rồi! Hiện tại em sẽ gọi cho bà ngoại."