Phan Ngọc Anh bị dọa đến phát ngốc luôn rồi!
Giữa những ánh đèn pha xe, Triệu Hùng nhanh chóng đưa ra nhận định.
Ôm Phan Ngọc Anh lăn sang một bên.
Vụt!....Chiếc xe lao vút qua, phanh gấp một tiếng sau đó dừng lại.
Lập tức ấn số lùi hướng về phía Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh.
“Mau chạy đi!”
Triệu Hùng kéo theo Phan Ngọc Anh trực tiếp chạy về phía đường dành cho người đi bộ.
Anh vừa chạy, trong lòng vừa mắng Trần Văn Sơn: “Tên Trần Văn Sơn chết tiệt, không phải cậu nói sẽ không có nguy hiểm gì sao?”
Chiếc xe đuổi theo Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh vội vàng đuổi theo hai người, không lưỡng lự trực tiếp lái xe đâm lên lề đường dành cho người đi bộ.
Triệu Hùng thấy Phan Ngọc Anh chạy chậm, liền ôm lấy hông cô kéo cô chạy cùng.
Trước đây anh đã từng tham gia huấn luyện đặc biệt, giống như người lính vác vật nặng mà chạy, có thể nói không tốn chút sức lực.
Phan Ngọc Anh vội vàng ôm lấy cổ Triệu Hùng, chỉ thấy một lúc sau Triệu Hùng đi vòng xuống dưới vỉa hè, một lúc sau lại vòng lên trên.
Mà chiếc xe ở phía sau cũng đi theo hình chữ “S”, cứ lao lên rồi lại lao xuống liên tục.
Triệu Hùng thầm mắng tên nhóc Trần Văn Sơn không có nghĩa khí, không phải cậu ta mai phục ở bên ngoài sao? Tại sao lâu như vậy rồi vẫn chưa xuất hiện?
Mắt thấy sắp bị chiếc xe phía sau đuổi theo đến nơi rồi.
Lúc này, bên đường một chiếc xe vội vàng lao tới.
Trực tiếp lao lên vỉa hè, “Rầm!” một tiếng, trực tiếp đâm thẳng vào chiếc xe đang đuổi theo Triệu Hùng.
Bởi vì lực đâm quá mạnh, làm chiếc xe của tên “Ma sói 9527” bị hư hỏng nặng.
Triệu Hùng lúc này mới biết, chiếc xe jeep mà Trần Văn Sơn sử dụng đã được sửa lại, chất lượng đã đạt đến cấp độ xe dùng trong quân đội.
Trần Tiểu Đao và tên “Ma sói 9527” lần lượt nhảy ra từ trong xe, chỉ thấy tên “Ma sói 9527” rút ra một khẩu súng đen, nhắm về phía Trần Văn Sơn.
Vụt!
Một con dao nhỏ như chiếc lá liễu bắn vào cổ tay của tên “Ma sói 9527”.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tên “Ma sói 9527” hét lên thê thảm một tiếng, khẩu súng trên tay anh ta rơi xuống dưới đất.
Ngay khi anh ta cúi xuống muốn nhặt khẩu súng lên, Trần Văn Sơn đã lập tức lao đến, đạp một đạp hướng về phía mặt của tên “Ma sói 9527”.
Tên “Ma sói 9527” né về phía sau, tránh đòn tấn công sắc bén của Trần Văn Sơn.
Như đã nói, chỉ cần ra tay thì sẽ biết người đó có phải chuyên gia hay không?
Trần Văn Sơn có thể phi đao, hơn thế tốc độ còn nhanh hơn tốc độ tên kia bắn súng.
Mà nếu như không tránh được một đạp vừa rồi, thì một chân của tên “Ma sói 9527” kia có lẽ đã bị gãy rồi.
Tên “Ma sói 9527” lúc này mới biết bản thân đã bị đâm trúng, anh ta bước dài, nắm chặt tay lao về phía Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của tên “Ma sói 9527”, định tóm lấy hắn.
Nhưng ngay khi tay anh chạm vào cổ tay tên Ma sói 9527, một cơn đau nhói ập đến.
Trần Văn Sơn lúc này mới chú ý đến, chiếc nhẫn trên tay tên “Ma sói 9527” có dấu một mảnh dao nhỏ.
Thủ đoạn thật nguy hiểm, độc ác!
Trần Văn Sơn né về phía sau, bay lên đá vào tên “Ma sói 9527”.
Tên “Ma sói 9527” nhanh chóng tránh né về phía sau, nhưng khả năng sử dụng chân của Trần Văn Sơn cực kỳ lợi hại, cú đá sau nhanh hơn cú đá trước, ngay lúc tên “Ma sói 9527” duỗi cánh tay ra đỡ thì cánh tay bị một lực lớn đánh vào, một chân bị Trần Văn Sơn đạp ra.
Tên “Ma sói 9527” ngã về phía sau gần ngay trước mặt Triệu Hùng, lại bị Triệu Hùng đá mạnh hai phát.
Trần Văn Sơn quỳ gối xuống, chỉ nghe thấy một tiếng: “Rắc!”, tên “Ma sói 9527” bị gãy ít nhất vài cái xương sườn.
Lúc này, Triệu Hùng kéo tay Phan Ngọc Anh bước đến.
Khi Phan Ngọc Anh nhìn thấy gương mặt tên “Ma sói 9527”, không nhịn được kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Cô giáo có chuyện gì sao?” Triệu Hùng hỏi Phan Ngọc Anh.
Phan Ngọc Anh chỉ vào tên “Ma sói 9527” đang nằm trên đất, sợ hãi nói: “Tôi đã từng gặp người này.”
“Gặp ở đâu?”
“Hình như là người làm vườn mới của trường tôi.”
Triệu Hùng tiến lên đá vào người tên “Ma sói 9527”, chửi mắng: “Tên biến thái nhà mày, không phải mày muốn đâm chết tao sao?”
“Cậu chủ, cậu định xử lý tên này thế nào?” Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.
“Giao cho cảnh sát xử lý đi!” Triệu Hùng chỉ muốn giúp Phan Ngọc Anh giải quyết rắc rối, không muốn dính líu đến những việc khác.
Triệu Hùng nhớ ra trong túi áo vẫn còn tấm danh thiếp mà nữ cảnh sát tên Trương Cầm đưa cho lúc tìm thấy con gái.
Anh liền lấy ra, gọi điện thoại cho Trương Cầm nói: “Cảnh sát Trương, tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cô.”
Trương Cầm đang định nghỉ ngơi, nhất thời không nhận ra giọng nói của Triệu Hùng, liền hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là bố của Dao Châu, Triệu Hùng!”
Trương Cầm lúc này mới nhớ ra Triệu Hùng, nói: “Là anh Triệu sao? Lúc nãy tôi không nghe nhầm chứ? Anh nói muốn tặng cho tôi một món quà lớn.”
“Không sai! Tôi vừa tóm được tên “Ma sói 9527”, tôi đã gửi định vị nơi này vào điện thoại cho cô, nếu cô đến muộn, công lao này sẽ thuộc về người khác mất.” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Mười phút sau, Trương Cầm nhanh chóng lái xe đến địa điểm mà Triệu Hùng gửi.
Trương Cầm vừa đến liền nhìn thấy tên “Ma sói 9527” đang ủ rũ ngồi dưới mặt đất, sau đó lại kiểm tra một lượt vết thương của hắn.
Xong xuôi mới đứng lên bước đến trước mặt Triệu Hùng nói: “Anh Triệu, người này quả thật là tội phạm quan trọng mà phía cảnh sát chúng tôi đang truy nã.
Cảm ơn anh đã dành công lao này cho tôi! Hôm khác tôi sẽ giúp anh xin cấp trên giải thưởng Công dân tốt.”
“Con người tôi không thích khoa trương, chỉ là tiện tay làm một chuyện tốt mà tôi, không cần phải rắc rối đến thế.” Triệu Hùng cười cười.
Trương Cầm gật đầu, lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại nội bộ chuyên dụng.
Rất nhanh, còn không đến ba phút sau, một chiếc xe cảnh sát 110 đang thi hành nhiệm vụ chạy tới.
Sau khi hai nhân viên cảnh sát bước xuống, đi đến trước mặt Trương Cầm, chào hỏi: “Cảnh sát Trương.”
Trương Cầm trả lời một tiếng, nói với hai người nhân viên cảnh sát: “Người này là tội phạm quan trọng, trước tiên hãy còng tay anh ta lại, và áp giải về đồn cảnh sát thành phố giúp tôi.”
“Vâng, cảnh sát Trương.”
Sau khi hai nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ đưa tên tội phạm “Ma sói 9527” rời đi, Trương Cầm cũng chuẩn bị rời đi, trước khi đi cô quay lại nói với Triệu Hùng: “Phải rồi, anh Triệu! Võ công của anh thật lợi hại! Hôm nào đó chúng ta giao lưu chút nhé.”
Triệu Hùng nghe vậy liền bị dọa đến giật mình, vội vàng chỉ vào Trần Văn Sơn nói: “Là bạn của tôi đánh bị thương Ma sói 9527.”
“Ồ” Trương Cầm ngạc nhiên trả lời, sau đó quay sang nhìn về phía Trần Văn Sơn, cảm thấy có chút quen mắt.
Trong đầu Trương Cầm đột nhiên vụt qua một cái tên, nhìn chằm chằm vào Trần Văn Sơn hỏi: “Anh có phải là thám tử tư Trần Văn Sơn?”
Thông thường các thám tử tư đều phải lập hồ sơ ở chỗ cảnh sát.
Vì vậy, Trương Cầm nhận ra Trần Văn Sơn, điều này đối với Trần Văn Sơn mà nói, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Trần Văn Sơn gật đầu, nói với Trương Cầm: “Đúng thế, tôi là Trần Văn Sơn!”
Trương Cầm biết Trần Văn Sơn rất nổi tiếng, nhưng không ngờ rằng anh ta lại là bạn của Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn được mệnh danh là thám tử số một của cả nước! Người này trước đây từng làm văn phòng thám tử ở Hà Nội, sao bây giờ lại chạy đến một nơi nhỏ bé như thành phố Hải Phòng này rồi?
Lại nghĩ đến việc Triệu Hùng giới thiệu Trần Văn Sơn là bạn của anh.
Nhưng Trương Cầm đã xem qua hồ sơ tài liệu quả Triệu Hùng, trong hồ sơ chỉ có thông tin sau khi anh kết hôn với Lý Thanh Tịnh, từ thời điểm anh kết hôn trở về trước thì không có chút thông tin nào.
Với cấp bậc của cô, cơ bản là không tra ra được.
Trương Cầm thầm nghĩ: Lẽ nào hồ sơ của người tên Triệu Hùng này là hồ sơ đặc biệt? Hoặc là, có ai đó đã xóa hồ sơ của anh?.