Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 867: Bố mẹ vợ anh đã ly hôn rồi




Trong căn phòng của khách sạn Sophie, lúc này đám người Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh, Trần Văn Sơn, Vân Dao, Nông Tuyền đang tập trung ở đó.

Đứa con của Vân Dao đã được Triệu Hùng giải cứu. Anh đã giáng đòn nặng nề vào Tây Giao, đồng thời hủy hoại võ công của hai cao thủ hàng đầu của anh em nhà họ Ngũ.

Trong lúc chờ đồ ăn, Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi nghe nói cậu đã đánh bại Lục Tiểu Xuyên và nữ vương poker rồi?”

“Ừ, vừa rồi Lục Tiểu Xuyên lại bị tôi đánh. Đáng tiếc là tôi đang ôm đứa nhỏ trên tay nên không đuổi theo được. Nếu không, hôm nay anh ta có chạy đàng trời cũng không thoát nổi.”

Trần Văn Sơn nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu làm cách nào có thể đánh bại được Lục Tiểu Xuyên vậy? Chẳng lẽ cậu đã lọt vào vị trí thứ mười trên Thiên Bảng rồi sao?”

Triệu Hùng mỉm cười nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đã lọt vào vị trí ba người đứng đầu rồi.”

Khi Triệu Hùng đích thân nói rằng anh nằm trong vị trí thứ ba thì tất cả mọi người đều như hóa đá và chết lặng.

Đơn giản đây là chuyện khó tin, phải biết rằng trước khi Triệu Hùng bị thương thì anh chỉ là một cao thủ với vị trí hàng chục ngàn trên Nhân Bảng.

Lý Thanh Tịnh là người vui nhất khi biết tin này.

Vẻ mặt cô lộ rõ ​​vẻ vui mừng và cô không thể tin vào sự thật trước mắt.

“Cậu chủ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Trình độ tu luyện võ công của cậu tiến bộ quá nhanh rồi đó. Làm sao cậu lại có thể đột nhiên vọt lên vị trí mười người đứng đầu trong Thiên Bảng được chứ?”

Mặc dù tất cả những người có mặt ở đây đều là những người mà Triệu Hùng có thể tin tưởng. Nhưng Triệu Hùng vẫn không nhắc đến việc Đường Tử Hoa đã truyền cho anh hai mươi năm công lực vì anh sợ một khi tin tức này bị lộ ra ngoài thì sẽ có người tìm đến Hải Phòng để trả thù Đường Tử Hoa.

Triệu Hùng chỉ trả lời cho có lệ: “Có lẽ nó liên quan đến việc tôi học Bùi Mân Kiếm Pháp. Hoặc có thể là do tôi đã ăn quá nhiều thuốc bổ trong thời gian này.”

Nông Tuyền vui vẻ cười nói: “Thật tuyệt. Từ nay về sau cậu chủ có thể che chở cho tôi, còn tôi không cần phải bảo vệ cho cậu chủ nữa.”

Mọi người phá lên cười sảng khoái.

Trần Văn Sơn vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Cậu chủ có thể nằm trong nhóm ba người đứng đầu của danh sách Thiên Bảng khiến thực lực của chúng ta đã tăng lên rất nhiều. Hải Phòng vốn đã có được sự phòng thủ kiên cố, ngoại trừ các cao thủ trong danh sách Thần Bảng thì sẽ không có ai dám tới Hải Phòng khiêu khích chúng ta nữa.”

Triệu Hùng gật đầu cười.

Trước đó, mỗi ngày Triệu Hùng đều sống trong sợ hãi.

Anh luôn lo lắng rằng Đao Tu La của Thánh Đàn ở Thanh Hóa sẽ tự tìm đến gây rắc rối cho anh bất cứ lúc nào. Ai cũng biết Đao Tu La chính là người đứng thứ năm trong danh sách xếp hạng của Thiên Bảng, thậm chí hắn ta còn mạnh hơn cả Trần Văn Sơn. Bây giờ Triệu Hùng đã nằm trong ba người mạnh nhất của danh sách Thiên Bảng nên anh không cần phải sợ Đao Tu La nữa.

Triệu Hùng có một ít kỳ vọng nho nhỏ trong lòng rằng không biết võ công của anh sẽ như thế nào so với Ông cụ Khổng, người đứng đầu trong danh sách Thiên Bảng. Mặc dù nói là xếp hạng ba trong Thiên Bảng nhưng ai biết được là đứng thứ ba, thứ hai hay đã nhảy lên vị trí thứ nhất trong Thiên Bảng rồi?

Triệu Hùng đã trở thành ba người đứng đầu trong danh sách Thiên Bảng, điều này khiến mọi người rất vui mừng và không còn sợ hãi trước sự đe dọa của Tây Giao nữa.

Nếu là trước đây, họ còn hơi lo lắng đề phòng. Nhưng bây giờ họ đã không còn lo lắng nữa.

Triệu Hùng đã thể hiện sức mạnh tuyệt vời sau khi anh hồi phục chấn thương, điều này khiến anh rất vui.

Triệu Hùng nâng ly lên nói với Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tàn Kiếm và những người khác: “Nào các anh em! Tôi, Triệu Hùng xin kính các bạn một ly.”

Mọi người cùng nâng ly và kính cẩn lắng nghe ở bên dưới.

Triệu Hùng lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người đã luôn che chở bảo vệ cho tôi và toàn bộ người của dòng họ tôi. Trong lòng tôi, mọi người đều là anh em tốt vào sinh ra tử của Triệu Hùng này. Tôi hy vọng những ngày tháng sau này của chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên để tạo ra một tương lai rực rỡ huy hoàng. Nào, cạn ly.”

“Cạn...”

Mọi người uống cạn ly rượu của mình.

Nông Tuyền uống xong thì lau khóe miệng và cười nói: “Sảng khoái quá.”

Triệu Hùng và những người khác uống rượu từ trưa cho đến tối. Buổi tối thì uống rượu từ tối cho đến gần mười giờ đêm, đến khi say khướt mới trở về phòng.

Lý Thanh Tịnh cũng thuê một phòng cho Vân Dao ở cùng tầng trệt vì nơi ở của cô ta không còn an toàn nữa. Vân Dao không muốn xảy ra thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến con của cô ta để bị Lục Tiểu Xuyên giật dây nên đã đồng ý ở trong khách sạn.

Sau khi Triệu Hùng và vợ Lý Thanh Tịnh trở về phòng thì anh liền dồn Lý Thanh Tịnh vào tường.

Trái tim của Lý Thanh Tịnh đập bình bịch liên hồi như có con nai nhỏ đang chạy loạn trong lồ ng ngực. Cô cuống cuồng lên và bối rối hỏi Triệu Hùng: “Anh định làm gì vậy?”

Vừa dứt lời thì cô đã bị Triệu Hùng hôn lên miệng tới tấp rồi.

Lý Thanh Tịnh cũng không hề phản kháng, cô vòng tay ôm cổ Triệu Hùng và đáp lại nụ hôn của Triệu Hùng đối với cô.

Hai người đã chính thức ở bên nhau, Lý Thanh Tịnh đã một lòng chấp nhận Triệu Hùng. Vì vậy, Lý Thanh Tịnh đang bị bao vây bởi những làn sóng hạnh phúc này.

Cô thích mọi thứ ở hiện tại và trân trọng mọi thứ đang có bây giờ.

Lý Thanh Tịnh đã nghĩ thông rồi, cô không còn muốn nghĩ tới thảm cảnh năm năm sau sẽ gặp phải nữa.

Hãy trân trọng những người trước mặt và trân trọng tất cả những gì đang có trong hiện tại này. Hãy sống trong khoảnh khắc này và tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc đó. Như vậy mới không phụ lòng cuộc sống tươi đẹp này.

Trong phòng của Vân Dao, ngay khi cô ta vừa dỗ đứa trẻ vào giấc ngủ thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Trần Văn Sơn không bấm chuông cửa, chỉ vì sợ quấy rầy đứa nhỏ.

Sau khi cửa mở, Vân Dao nhìn thấy Trần Văn Sơn thì vội vàng để Trần Văn Sơn đi vào.

“Anh à, anh vẫn chưa ngủ sao?” Vân Dao chào Trần Văn Sơn.

“Ngủ không được nên đến thăm em.”

Sau khi Trần Văn Sơn ngồi xuống thì anh ta hỏi Vân Dao: “Đứa nhỏ đâu rồi?”

“Ngủ rồi.” Vân Dao đáp.

Trần Văn Sơn gật đầu, anh ta ngồi trên ghế sô pha nhìn Vân Dao và nói: “Sư muội à, sau sự việc hôm nay thì em nên hiểu rằng em không thể sống ở Nha Trang được nữa. Em vẫn nên trở về Hải Phòng với anh đi.”

“Em...” Vân Dao không có lập tức đồng ý ngay, mà chỉ trầm ngâm rồi nói: “Em sẽ suy nghĩ lại.”

Trần Văn Sơn: “Ừ.” Anh ta cũng sợ sẽ khiến Vân Dao nghĩ bị ép buộc.

“Vân Dao, trước khi lâm chung thì thầy đã giao phó cho anh việc chăm sóc cho em cả đời này rồi. Anh sẽ tuân theo mệnh lệnh đó và sẽ dùng cả đời này để chăm sóc cho em.”

Ý nghĩa của từ “cả đời” rất sâu sắc và tất nhiên Vân Dao biết ý tứ trong lời nói của Trần Văn Sơn. Nếu cô ta và Trần Văn Sơn đến Hải Phòng thì tình cũ không rủ cũng tới và lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng dù sao Vân Dao nghĩ cô ta đã là tàn hoa bại liễu rồi và cảm thấy bản thân không còn xứng với Trần Văn Sơn nữa.

Đây chính là nút thắt trong lòng của Vân Dao và là lý do tại sao cô ta chưa bao giờ muốn theo Trần Văn Sơn đến Hải Phòng.

Nhưng bây giờ, thực sự cô ta không thể sống ở Nha Trang được nữa.

Với tính cách táng tận lương tâm như vậy của Lục Tiểu Xuyên thì anh ta còn sẵn sàng ra tay với cả đứa con của anh ta nữa là...

Hầu như tất cả thể xác và tâm trí của Vân Dao đều dựa vào đứa trẻ. Cô ta không muốn có bất kỳ dính dáng nào với Lục Tiểu Xuyên nữa và cô ta cũng không muốn làm tổn thương con mình một lần nữa. Vì vậy, trong lòng cô ta nảy sinh nhiều mâu thuẫn và không biết phải làm sao.

“Anh à, anh sống một mình ở Hải Phòng sao?” Vân Dao hỏi Trần Văn Sơn.

“Ừ, sống một mình.”

Vân Dao “Ồ” một tiếng rồi nói: “Chúng ta sẽ đến Hải Phòng sao?”

“Mặc dù thành phố này không thể so với Nha Trang nhưng Hải Phòng có phong tục và văn hóa rất hay. Điều quan trọng chính là sự an toàn. Người đứng đầu trong danh sách Thiên Bảng chính là bạn của chúng ta và ông ấy sống ở Hải Phòng. Chỉ cần em đến Hải Phòng, Lục Tiểu Xuyên sẽ tuyệt đối không dám tới Hải Phòng làm phiền nữa.”

Trần Văn Sơn biết Vân Dao quan tâm nhất chính là con trai nên anh đã thuyết phục cô ta: “Sư muội à, Tiểu Hối sẽ lớn lên từng ngày. Em không muốn cậu bé suốt ngày phải sống trong môi trường sợ hãi và lo lắng đúng không?”

Câu nói này đã đánh thẳng vào điểm yếu của Vân Dao.

Cô ta rất muốn tạo cho con mình một môi trường sống, học tập và sinh hoạt an toàn ổn định nên trong lòng đã bắt đầu dao động.

Trong phòng của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh đang tắm. Cô tắm rửa rất sạch sẽ và rất mong đợi sự việc tiếp theo vào buổi tối hôm nay.

Triệu Hùng muốn cùng Lý Thanh Tịnh tắm chung nhưng Lý Thanh Tịnh không đồng ý. Cô còn nói nếu dám xông vào phòng tắm thì anh sẽ không được phép chạm vào cô trong một tháng.

Không còn cách nào khác, Triệu Hùng chỉ có thể ở trong phòng ngủ chờ đợi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Thanh Tịnh vang lên.

Cô đi tắm và để điện thoại trên tủ đầu giường.

Triệu Hùng liếc mắt xem thì thấy đó là Chu Dĩnh, bảo mẫu nhỏ ở nhà đang gọi điện thoại tới. Anh cầm điện thoại của vợ là Lý Thanh Tịnh lên nghe.

“A lô Chu Dĩnh, có chuyện gì vậy?” Triệu Hùng hỏi người trông trẻ Chu Dĩnh.

Chu Dĩnh không ngờ là Triệu Hùng sẽ trả lời cuộc gọi.

Kể từ khi Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa ly hôn thì Chu Dĩnh luôn đau khổ trong lòng. Hôm nay, thật sự cô ta không chịu nổi nữa nên mới muốn nói cho Lý Thanh Tịnh biết chuyện ly hôn của Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa. Cho dù bị đuổi việc thì cô ta cũng không sợ. Nếu không, loại đau khổ nội tâm này sẽ sớm hành hạ Chu Dĩnh đến phát điên.

“Anh Triệu, ông Lý... ông ấy...”

Triệu Hùng thấy bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh nói chuyện ngập ngừng nên cho rằng vết thương ở chân của bố vợ Lý Quốc Lâm đã tái phát. Anh lo lắng hỏi: “Có phải vết thương ở chân của bố vợ tôi lại tái phát hay không?”

“Không phải, không phải... bố vợ của anh đã ly hôn rồi.” Cuối cùng Chu Dĩnh cũng đã nói ra sự thật.