Triệu Hùng ngây ra không hiểu gì, hỏi Đường Tử Hoa: "Tiền bối, công việc gì mà phải mặc quần áo này?"
"Ăn xin chứ còn gì!" Đường Tử Hoa vừa xé một cái đùi gà ra nhai chóp chép ngon lành, vừa nói: "Chẳng lẽ cậu đi ăn xin mà lại ăn mặc tươm tất? Ăn mặc như cậu thì ăn xin làm sao được."
"Ăn xin?"
Gương mặt Triệu Hùng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, nói với Đường Tử Hoa: "Tiền bối, nếu ông thiếu tiền thì cháu có thể cho ông. Không cần phải đi ăn xin vỉa hè đâu mà?"
"Đây chính là thử thách của cậu, nếu cậu không muốn chữa khỏi nội thương thì không cần phải mặc bộ đồ này."
Triệu Hùng không nói thêm tiếng nào, lập tức cởi áo khoác ngoài ra, mặc bộ đồ rách nát trên đất vào.
Không biết bộ đồ này đã bao lâu chưa giặt rồi, khắp người toát ra một mùi chua khó ngửi.
Sau khi mặc đồ vào, Đường Tử Hoa nói với Triệu Hùng: "Nhóc con, cậu vẫn chưa ăn gì đúng không! Qua đây ăn đi." Nói xong, ông ta bẻ một cái chân gà còn lại rồi đưa cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng thuận tay cầm lấy, anh sợ một hồi ra đường ăn xin, một chốc lâu không được ăn gì bèn ăn lấy ăn để cái đùi gà.
Đường Tử Hoa mở bình rượu, vừa nốc rượu vừa cắn đùi gà đến là ngon nức nở.
Đường Tử Hoa ăn khá ngon, ăn hết một cái đùi gà rồi lại ăn thêm một cái tai heo. Ăn xong, đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ vội chà lên người.
Triệu Hùng mở tròn hai mắt, không ngờ Đường Tử Hoa lại có tác phong thế này.
Cậu ấm nhà giàu giống anh từ nhỏ đã được nhận một nền giáo dục cao cấp. Ăn cơm xong thì rửa tay hoặc dùng khăn giấy lau tay là chuyện bình thường, Triệu Hùng không chịu nổi khi nhìn thấy cái kiểu của Đường Tử Hoa. Nhưng với nguyên tắc nhập gia tùy tục, Triệu Hùng ăn xong đùi gà cũng bắt đầu lau đôi tay dầu mỡ vào quần áo.
Đường Tử Hoa nhìn dáng vẻ của Triệu Hùng, cười híp mắt nói: "Đi thôi! Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, không biết cậu dùng cách gì, phải xin được xấp xỉ hai triệu đồng về đây. Cậu không được lấy tiền hối lộ người khác, tự nghĩ cách xin tiền, tự lực cánh sinh đi."
Đường Tử Hoa đưa cho Triệu Hùng một cái bát nhỏ, bảo rằng đây là thứ dùng cho việc xin tiền.
Sau khi rời khỏi lều tranh, Triệu Hùng hỏi Đường Tử Hoa đi xin ăn ở đâu, Đường Tử Hoa nói đi đến chỗ nào cách đây năm cây số.
"Tiền bối, vậy chúng ta lái xe đi chứ?" Triệu Hùng đề nghị.
"Lái xe gì mà lái, đi bộ!"
Đường Tử Hoa cầm trong tay một nhành cây nhỏ, gác tay sau lưng, ngâm nga một bài dân ca không biết tên nào đó.
Triệu Hùng vội bước đến cạnh Đường Tử Hoa. Trông Đường Tử Hoa có vẻ bước rất chậm, nhưng Triệu Hùng có bước nhanh cỡ nào thì vẫn không đuổi kịp. Hai người đi gần một tiếng đồng hồ mới đến một con đường buôn bán phồn hoa.
Đường Tử Hoa tìm một góc ở toà nhà rồi ngồi xuống, nói với Triệu Hùng: "Được rồi! Cậu bắt đầu làm việc đi, tôi ngủ ở đây một tí. Khi nào cậu ăn xin được hai triệu rồi thì gọi tôi dậy. Đúng rồi, tới trưa cũng kêu tôi dậy nhé, mua mấy cái bánh bao cho tôi ăn." Nói xong ông bèn dựa vào góc tường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Triệu Hùng ngồi xổm bên đường, trước mặt là chiếc bát nhỏ đựng tiền, học lại các kiểu ăn xin trong phim truyền hình, kêu gào không dứt với người đi đường: "Các ông bà có lòng từ bi ơi! Ông cụ nhà cháu bệnh mất rồi, mọi người ban phát chút lòng từ bi giúp đỡ cháu với!"
Người đi ngang qua cũng không ít nhưng cả buổi sáng cũng chỉ thu về mấy chục nghìn tiền từ thiện. Còn cách rất xa với mục tiêu hai triệu mà Đường Tử Hoa đề ra. Sau khi Đường Tử Hoa tỉnh lại, thấy Triệu Hùng chỉ xin được mấy chục nghìn thì sai bảo Triệu Hùng: "Tôi đói rồi, dùng số tiền này đi mua mấy cái bánh bao thịt đi."
Triệu Hùng nghe xong thì lập tức cầm tiền chạy đến tiệm bánh bao gần đó mua bánh bao. Kết quả là vừa bước vào đã bị chủ tiệm đuổi ra, nói ăn mày vào tiệm họ làm ô uế quá, ảnh hưởng tới buôn bán của tiệm.
"Tôi đến mua bánh bao cơ mà." Triệu Hùng nói với nhân viên đang cố đuổi mình.
"Đi mau đi mau, đi tới chỗ khác mà xin cơm, đừng làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của chúng tôi." Nhân viên mất kiên nhẫn nói: "Còn trẻ người mà lại đi ăn xin, làm cái gì khác tốt hơn đi chứ, đúng là rác rưởi!"
Nhân viên phun một ngụm nước bọt với Triệu Hùng, xoay người đi vào tiệm bánh bao.
Nắm đấm của Triệu Hùng vang lên răng rắc, không ngờ tình người lại bạc bẽo thế, nhân viên này rõ ràng là ếch ngồi đáy giếng.
Nếu là bình thường, nhất định anh sẽ cho tiệm bánh bao này biết tay. Nhưng bây giờ phải đem bánh bao về cho lão ăn xin, anh còn nhiệm vụ ăn xin hai triệu chưa xong nữa, thêm cả Triệu Hùng cũng lười tính toán với người nhân viên kia.
Triệu Hùng chạy lòng vòng hết ba con đường, mới mua được vài cái bánh bao ở một tiệm bánh không mấy bắt mắt.
Chủ tiệm là một cặp vợ chồng trung niên, trông rất phúc hậu, không hề lạnh lùng với Triệu Hùng chỉ vì anh là ăn mày, ngược lại còn cho anh thêm vài cái bánh bao.
Triệu Hùng nói với cặp vợ chồng: "Lòng tốt của hai bác sẽ được đền đáp!"
Cặp vợ chồng chủ tiệm cười, cũng chẳng để ý gì.
Sau khi Triệu Hùng cầm bánh bao quay về, Đường Tử Hoa vẫn mang vẻ mặt không vui vẻ gì, nói với Triệu Hùng: "Nhóc con, sao cậu đi lâu vậy?"
Triệu Hùng kể lại mọi chuyện đã xảy ra với Đường Tử Hoa.
Sau khi Đường Tử Hoa nghe xong bèn cười với Triệu Hùng: "Bây giờ cậu đã hiểu tại sao tôi muốn cậu đi ăn xin trên đường chưa?"
"Không biết ạ!" Triệu Hùng không hiểu gì sất mà lắc lắc đầu.
Đường Tử Hoa vừa ăn bánh bao rất ngon miệng, vừa nói: "Làm ăn mày sẽ cho cậu nhìn rõ sự nóng lạnh của thế gian này, nếm trải được trăm vị cuộc đời. Đây chính là hiện thực đấy! Đa số nhiều người ngoài kia sẽ chán ghét cậu, sỉ nhục cậu, nhưng cũng sẽ có người đối xử tốt với cậu thật lòng. Cho dù có thảm thương thế nào thì cũng phải giữ một tấm lòng trong sáng, trên đời này thế nào cũng sẽ có người đối xử tốt với cậu. Bánh bao này là của tiệm bánh bao nhỏ cuối hẻm đúng không?"
"Hử? Đúng rồi! Đúng là tiệm này."
"Nhớ đền đáp người ta!"
"Yên tâm đi, tiền bối! Cháu sẽ đền đáp họ đầy đủ."
Đường Tử Hoa gật đầu, nói: "Ăn bánh bao xong rồi thì tiếp tục ăn xin đi! Cậu ấm nhà giàu như cậu chắc không đến nỗi không có khả năng sinh tồn luôn đấy chứ? Đừng làm tôi thất vọng." Nói xong, ông ta cầm bánh bao đến góc tường gặm tiếp.
Triệu Hùng vừa ăn bánh bao vừa nghĩ kế sách.
Con người bây giờ đa số đều là người lương thiện, chỉ là lòng thiện của họ gặp phải sự chà đạp của người khác. Rất nhiều người không chịu tin người tốt sẽ được đền đáp, mới không muốn giúp đỡ ăn mày. Đặc biệt là giống những người tay chân đầy đủ như Triệu Hùng, không đi làm việc đàng hoàng mà lại ra đường ăn xin, người ta đi ngang chịu cho anh tiền mới là lạ.
Xem ra phải thay đổi sách lược mới được.
Triệu Hùng vừa ăn bánh bao vừa tính toán trong lòng, rốt cuộc làm sao mới kiếm đủ hai triệu đây?
Việc này với Triệu Hùng mà nói đúng là một thử thách rất lớn!
Sau khi Lý Thanh Tịnh đưa Lãnh Ngạo và Nông Tuyền đến "Chợ hoa Quế Xuân ", đến cửa hàng hoa của Vân Dao, cô để Lãnh Ngạo và Nông Tuyền đợi ở ngoài, một mình đi vào tiệm hoa.
Vân Dao đang chỉnh lại đoá hoa, ngẩng đầu lên thấy Lý Thanh Tịnh đi vào. Cô ta thấy Lý Thanh Tịnh ăn mặc tươm tất, trông cực kì xinh đẹp, vừa nhìn là biết cô chủ của nhà có tiền, hoặc có thể là vợ có chồng đại gia kiểu kiểu vậy.
Vân Dao vội vàng bước đến, chào hỏi với Lý Thanh Tịnh: "Thưa cô, cô muốn mua hoa gì?"
Lý Thanh Tịnh thấy trong cửa hàng ngoài bách hợp ra thì toàn là hoa sao, hoa bách hợp thơm ngát một mùi trong lành dễ chịu.
Lý Thanh Tịnh nói với Vân Dao: "Gói một bó bách hợp đi! Thêm vài nhành hoa sao."
"Được thôi! Cô muốn tặng bạn hay tặng người thân vậy?" Vân Dao hỏi Lý Thanh Tịnh.
"Tặng bạn!" Lý Thanh Tịnh cười mỉm một cái.
Vân Dao cũng nở một nụ cười tươi như hoa: "Được thôi!" Với tay nghề điêu luyện, rất nhanh cô ta đã bó xong bó hoa, đưa cho Lý Thanh Tịnh nói: "Tổng cộng một triệu đồng, thưa cô!"
Lý Thanh Tịnh trả tiền xong nhưng lại không nhận hoa bách hợp mà Vân Dao đưa sang.
"Cô ơi, hoa của cô thì sao?"
Lý Thanh Tịnh cười nhẹ một cái, nói với Vân Dao: "Hoa này là tặng cho cô đó!"
"Tặng tôi?" Vân Dao tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lý Thanh Tịnh chủ động đưa tay ra với Vân Dao, cười rạng rỡ nói: "Chào cô Vân Dao, tôi là Lý Thanh Tịnh, là vợ của Triệu Hùng bạn Văn Sơn. Quan hệ của tôi và Văn Sơn rất tốt!"
Hôm qua lúc Vân Dao và Trần Văn Sơn gặp nhau đã nghe nhắc tới tên Triệu Hùng, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này lại là vợ của Triệu Hùng.
"Chào cô!" Vân Dao bắt tay với Lý Thanh Tịnh: "Cô Lý, cô tìm tôi có việc gì không? Sao Văn Sơn lại không tới?"
"Anh ấy bị thương rồi!" Lý Thanh Tịnh nói.
"Cái gì? Bị thương ư!" Vân Dao tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trần Văn Sơn là người đứng thứ chín trong "Thiên Bảng", võ công cao cường, không biết là ai có thể làm anh ta bị thương.
"Với công phu của Văn Sơn, sao anh ấy lại bị thương được chứ?" Vân Dao vội hỏi.
Lý Thanh Tịnh nói: "Là Lục Tiểu Xuyên đả thương anh ấy. Cô Vân Dao, tôi hy vọng cô có thể đi thăm Văn Sơn."