Trần Văn Sơn đứng ở mạn thuyền quan sát từ xa, sau lưng anh ta vang lên giọng nói của Triệu Hùng.
“Văn Sơn, có chuyện gì sao?” Triệu Hùng hỏi.
Vừa rồi, Triệu Hùng nhìn thấy hành vi khác thường của Trần Văn Sơn, liền theo anh ta đi ra ngoài.
Trần Văn Sơn nói: “Hình như lúc nãy tôi đã nhìn thấy sư muội của tôi.”
“Thật không? Có cần phải quay thuyền lại bến không?” Triệu Hùng nói.
Trần Văn Sơn lắc đầu nói: “Không cần đâu. Lúc thuyền cập bến, người đã rời đi từ lâu rồi. Hơn nữa tôi không nhìn rõ mà chỉ thấy thoáng qua có vẻ hơi giống giống mà thôi.”
Triệu Hùng vỗ vai Trần Văn Sơn nói: “Văn Sơn à, chúng ta đến Hồ Bán Nguyệt là để thư giãn với nhau. Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần sư muội của anh còn ở Nha Trang thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được.”
Trần Văn Sơn ừ một tiếng rồi nói: “Cậu chủ, cậu về trước trước đi. Tôi muốn ở đây một mình.”
“Được.” Triệu Hùng xoay người bước đi.
Trần Văn Sơn nhìn gợn sóng trong hồ mà những kỷ niệm thời còn học võ ùa về trong tâm trí của anh ta.
Khi đó, anh ta và Lục Tiểu Xuyên cùng với sư muội như hình với bóng không tách rời nhau. Ba người họ cùng tập võ với nhau rất vui vẻ.
Sư muội nhỏ nhắn trời sinh đã đoan trang dịu dàng, nhưng tài năng võ thuật không bằng Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên.
Xét về ngoại hình, Lục Tiểu Xuyên đẹp trai hơn Trần Văn Sơn. Nhưng sư muội lại không thích Lục Tiểu Xuyên, cô ta luôn cảm thấy những việc anh ta làm không đáng tin cậy.
Sư muội thích ở cùng Trần Văn Sơn hơn. Hai người đầu mày cuối mắt, dần dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Lục Tiểu Xuyên cũng thích sư muội, đương nhiên anh ta cũng nhận ra sư muội Vân Dao thích Trần Văn Sơn.
Có một lần, lợi dụng thầy đưa Trần Văn Sơn ra ngoài nên Lục Tiểu Xuyên đã xúc phạm thân thể của sư muội.
Sau đó, Lục Tiểu Xuyên sợ thầy sẽ trừng phạt anh ta, liền nói với Vân Dao rằng anh ta chỉ nhất thời bốc đồng và cầu xin Vân Dao hãy tha thứ cho anh ta.
Vân Dao hận không thể gi3t chết Lục Tiểu Xuyên nhưng cô ta không thể đánh bại Lục Tiểu Xuyên, vì vậy Vân Dao đã nói với bố cô ta. Ông ta cũng chính là thầy đã dạy dỗ Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên.
Sư phụ của Lục Tiểu Xuyên là một người đàn ông kỳ lạ. Ông ta thường thích thu thập một số bí quyết võ thuật cổ xưa. Lục Tiểu Xuyên đã từng thèm muốn những thứ này từ lâu. Vì sự việc hôm đó bị Vân Dao làm bại lộ nên anh ta đã cố ý chế tạo một thanh đoản kiếm sắc đến nỗi chém sắt như chém bùn.
Khi thầy đang trách phạt Lục Tiểu Xuyên, lợi dụng ông ta quay đầu lại không phòng bị gì mà Lục Tiểu Xuyên đã đâm một nhát vào tim ông ta.
Trần Văn Sơn đuổi theo Lục Tiểu Xuyên, hai người bọn họ đánh nhau đến nỗi bụi bay mịt mù đầy trời nhưng cuối cùng vẫn để Lục Tiểu Xuyên chạy thoát. Bây giờ Lục Tiểu Xuyên đã đi phẫu thuật thẩm mỹ và đã thay hình đổi dạng.
Khi thầy dạy Trần Văn Sơn hấp hối, ông ta đã dạy cho Trần Văn Sơn kỹ thuật phi chín nhát dao và yêu cầu anh ta chăm sóc tốt cho sư muội rồi sau này nhất định phải gi3t chết Lục Tiểu Xuyên để thanh lý môn hộ.
Ban đầu, Trần Văn Sơn vẫn luôn chăm sóc tốt cho sư muội. Nhưng ba tháng sau, sư muội đột ngột ra đi không lời từ biệt.
Đây cũng là lý do Trần Văn Sơn làm thám tử tư, chưa đầy hai năm đã trở thành thám tử số một cả nước nhưng tung tích của sư muội Vân Dao vẫn chưa có chút tăm hơi gì.
Trần Văn Sơn hồi tưởng lại những chuyện đã qua khiến đôi mắt anh ta nhòe nước.
Anh ta cứ nhìn mặt nước hồ lấp lánh mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Một lúc sau, đã nghe thấy tiếng của Lý Diệu Linh đang đứng ở cửa lên xuống khoang tàu và gọi: “Anh Văn Sơn, ăn cơm thôi.”
“Đến ngay.”
Trần Văn Sơn đáp lại, xoay người đi vào trong khoang.
Bữa tiệc trên thuyền đều là những món ăn chính thống của Nha Trang, bao gồm: “tôm hấp trà Long Tĩnh, gỏi ngó sen, tôm chiên giòn” cùng với rất nhiều món ăn nổi tiếng có tên là “Lỗ đại tràng”, “Sữa Hầm Vị Trà Long Tĩnh”, “Tuyết Mị Nương”, vân vân.
Người lái đò đã chuẩn bị cho Mã Bá Lộc một vài vò rượu ngon có tên là “Nữ nhi hồng.”
Tô Hữu Hiệu đau lòng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng à, cậu Mã thật tốt với anh. Tôi đã ở đây rất nhiều lần và canh me mấy vò rượu nữ nhi hồng của anh ta nhưng đều không được. Anh vừa tới thì anh ta lập tức mở ra cả năm vò nữ nhi hồng.”
Triệu Hùng nghe vậy thì lập tức chắp tay nói: “Cám ơn cậu Mã.”
Mã Bá Lộc nói với Tô Hữu Hiệu: “Hai chuyện này sao giống nhau được chứ. Tên nhóc con như anh luôn bóc lột tôi còn Triệu Hùng vừa giúp tôi kiếm được cả đống tiền. Đừng nói là năm vò rượu nữ nhi hồng, bây giờ có cả một căn hầm rượu nữ nhi hồng thì tôi cũng cam tâm tình nguyện lấy ra hết. Hơn nữa, nếu tên nhóc con như anh đặt cược một trăm tỷ thì cũng không buôn bán kiếm lời được hai trăm trỷ nữa là.”
Khi nhắc đến chuyện này, Tô Hữu Hiệu đã cười và vỗ đùi nói: “Không biết lúc đó mọi người có để ý thấy vẻ mặt của Lưu Vũ Tiến không. Khi anh ta gọi Triệu Hùng là ông nội thì khuôn mặt của anh ta trông rất khó coi. Ha ha ha. Lần này tôi đã nắm được điểm yếu của anh ta rồi, để xem từ nay về sau anh ta còn dám vênh vênh tự đắc nữa không.”
Triệu Hùng có vẻ không hiểu lắm vì rõ ràng dòng họ Lưu Vũ Tiến còn mạnh hơn nhà họ Mã nhưng không hiểu sao Lưu Vũ Tiến lại sợ Mã Bá Lộc.
Xét về tiềm lực tài chính thì quả thực khối tài sản của Mã Thời Sinh vẫn cao hơn nhà họ Lưu một bậc, nhưng thế lực bí mật của nhà họ Lưu mới là đáng sợ nhất.
Triệu Hùng lo lắng cho Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu không hiểu rõ về Lưu Vũ Tiến nên tốt bụng nhắc nhở: “Hai người có biết rõ về nhà họ Lưu không? Lưu Vũ Tiến này không đơn giản chút nào cả.”
Mã Bá Lộc nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của Triệu Hùng còn có hàm ý khác bèn hỏi: “Triệu Hùng, anh nói vậy là có ý gì? Lẽ nào anh còn biết chuyện gì về Lưu Vũ Tiến nữa hả?”
Triệu Hùng gật đầu nói với Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu: “Hai người đã nghe nói đến danh sách Thần Bảng chưa?”
Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu cùng gật đầu.
Triệu Hùng nói: “Những người bên cạnh Lưu Vũ Tiến đều là những cao thủ hàng đầu trên Thiên Bảng. Vì vậy, hai người phải cẩn thận. Nếu có xung đột thì đừng nên đối đầu với anh ta.”
Tô Hữu Hiệu sửng sốt, không ngờ Lưu Vũ Tiến lại có thế lực lớn mạnh như vậy.
Mã Bá Lộc lại phản đối nói: “Không sao, cho dù nhà họ Lưu có lớn mạnh đến đâu thì cũng không dám động đến nhà họ Mã của chúng tôi.”
Khi nghe Mã Bá Lộc nói như vậy thì Triệu Hùng càng tò mò hơn. Anh nhìn Mã Bá Lộc với vẻ khó hiểu: “Cậu Mã, tại sao chứ?”
Mã Bá Lộc nói: “Tôi cũng không muốn giấu giếm anh làm gì, bố tôi có quen biết một vị cao thủ trong Thần Bảng. Nhà họ Lưu biết vị cao thủ này đang bảo kê cho nhà họ Mã chúng tôi nên Lưu Vũ Tiến mới kiêng dè tôi như vậy.”
Lúc này Triệu Hùng mới nhớ rằng trước đây Mã Thời Sinh đã từng nói với anh. Nghe nói ông ta có quen biết một cao thủ trong Thần Bảng nhưng không ngờ lại là người chống lưng cho nhà họ Mã, chẳng trách nhà họ Mã không hề sợ hãi.
“Ừ. Cao thủ trong thần bảng có thể gặp được nhưng không thể yêu cầu họ được, nhà họ Mã các anh thật là may mắn.”
Khi Lý Thanh Tịnh nghe nói đến cao thủ trong Thần Bảng thì cô định bảo Triệu Hùng xin Mã Bá Lộc giúp anh tìm vị cao thủ đó để chữa trị nội thương cho Triệu Hùng.
Nhưng cô chưa kịp nói thì Triệu Hùng đã nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của vợ Lý Thanh Tịnh.
Những cử động nhỏ này không thoát khỏi tầm mắt của Lưu Hải Yến.
Biểu hiện của cô ta rất tự nhiên, cô ta đang vừa nói chuyện phiếm với Lý Diệu Linh vừa nghe trộm cuộc nói chuyện giữa Triệu Hùng và Mã Bá Lộc.
Sau khi lên bờ, mọi người chia tay nhau mỗi người một ngả.
Sau khi Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu rời đi, Triệu Hùng nhận thấy rằng Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo vẫn chưa rời đi thì anh bước tới chỗ Lưu Hải Yến và cố ý hỏi: “Này cô Lưu, sao cô không đi cùng đám người cậu Mã vậy?”
Lưu Hải Yến thờ ơ trả lời: “Tôi không quen bọn họ, tại sao phải đi cùng chứ?”
“Cái gì? Không quen sao?” Triệu Hùng kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh la lối om sòm cái gì vậy? Không quen thôi thì có gì mà phải ngạc nhiên như vậy chứ?”
Triệu Hùng ngỡ ngàng hỏi: “Cô đi dự tiệc, không phải là do Mã Bá Lộc mời nên mới tới sao?”
“Đúng vậy, nhưng là do người khác đưa thiệp mời cho tôi.” Lưu Hải Yến mỉm cười.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến rồi dò hỏi: “Vậy cô không biết đám người Mã Bá Lộc, tại sao lại đến Hồ Bán Nguyệt với chúng tôi làm gì?”
“Thì tôi biết anh còn gì. Anh là đàn ông mà sao nhỏ mọn quá vậy? Tôi chỉ ăn của mấy người có một xíu cơm thôi mà làm gì ghê vậy, cùng lắm là khi nào trở về thì tôi mời anh đi ăn lại là được chứ gì.”
“Thôi thôi, cô cho tôi xin. Tôi không cần mấy người mời đâu. Tốt hơn hết là mấy người đi nhanh giùm đi.” Triệu Hùng đuổi khéo Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo.
Lý Thanh Tịnh nhận thấy bên này có chuyện nên cô đi về phía Triệu Hùng và Lưu Hải Yến. Cô hỏi Lưu Hải Yến: “Hải Yến, cô có xe về không?”
“Không có.” Lưu Hải Yến lắc đầu, cố ý giả bộ đáng thương nói: “Thanh Tịnh, cô cứ đi trước đi. Đừng lo lắng cho chúng tôi.”
“Vậy coi sao được, cô sống ở đâu? Để tôi đưa cô về.”
“Tôi sống ở khách sạn Hòa Bình.”
Triệu Hùng nhíu mày hỏi Lưu Hải Yến: “Không phải cô là cháu gái của ông chủ Hoàng Khánh sao? Tại sao không ở nhà tổng giám đốc Lưu mà lại ở khách sạn chứ?”
Lưu Hải Yến cười nói: “Tôi thấy vui vẻ là được rồi.” Nói xong, cô ta chủ động nắm tay Lý Thanh Tịnh và nói: “Thanh Tịnh à, vẫn là cô tốt bụng nhất. Chồng của cô không xứng với cô chút nào.Tôi thấy tốt hơn hết là cô nên ly hôn với anh ta đi.”
Lý Thanh Tịnh biết Lưu Hải Yến đang giận lẫy nên cố ý chọc giận Triệu Hùng mà thôi.
Lý Thanh Tịnh cười nói: “Được rồi, Hải Yến à. Đừng giận nữa, chúng tôi sẽ đưa cô về.”
Sau khi đưa Lưu Hải Yến trở về thì Triệu Hùng và những người khác quay trở lại khách sạn nơi họ đang ở.
Sau khi trở về phòng, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng rằng Mã Thời Sinh yêu cầu anh một mình đi gặp ông ta để làm gì.
Triệu Hùng không giấu giếm mà nói với vợ Lý Thanh Tịnh nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nghe xong câu chuyện thì Lý Thanh Tịnh nhíu mày hỏi: “Ý của anh là Mã Thời Sinh đã từng thích mẹ của anh?”
Triệu Hùng gật đầu.
“Vậy anh không hỏi ông ta về chuyện cao thủ của Thần Bảng sao? Nếu nhà họ Mã biết cao thủ trong danh sách Thần Bảng thì tại sao anh không hỏi ông ta vậy?” Bây giờ chuyện Lý Thanh Tịnh quan tâm nhất chính là chuyện hồi phục nội lực cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng khẽ thở dài nói: “Chủ tịch Mã nói vị cao thủ Thần Bảng đó có tính tình rất cổ quái, không phải muốn gặp là gặp được đâu. Em cũng biết đó, những người cao thủ đều có tính tình cổ quái như vậy đấy. Chủ tịch Mã nói khi nào ông ta muốn gặp anh thì sẽ gọi điện thoại cho anh biết.”