Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 849: Anh thua rồi




Sau góc cua thứ mười tám, Triệu Hùng vẫn duy trì vị trí dẫn đầu hơn nữa luôn giữ khoảng cách một thân xe so với Lưu Vũ Tiến đang bám sát ở phía sau, Lưu Vũ Tiến liên tục tăng tốc suýt nữa đã khiến bình nhiên liệu bị rò rỉ nhưng vẫn không đuổi kịp Triệu Hùng.

Lúc Triệu Hùng lao về đích đầu tiên còn huýt đuôi xe một cái cực kỳ đẹp mắt, sau khi anh phô bày kỹ năng của mình thì cũng là lúc Lưu Vũ Tiến cán qua vạch đích.

Trên màn hình hiển thị thời gian của Triệu Hùng chỉ dừng lại ở 1 phút 37 giây 125, còn thời gian của Lưu Vũ Tiến thì lại lại ở 1 phút 38 giây 576.

Triệu Hùng và Lưu Vũ Tiến lần lượt mở cửa xuống xe, Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ Tiến sau nó cười khẩy: "Anh thua rồi."

Lý Diệu Linh là người đầu tiên chạy đến trước mặt Triệu Hùng, cô ấy bổ nhào lên người Triệu Hùng tiếp đó hôn lên má Triệu Hùng một cái rồi phấn khích nói: "Anh rể, anh thật tuyệt vời."

Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã đi tới thì vội vàng buông Lý Diệu Linh xuống từ từ đi về phía Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng ôm chầm lấy vợ mình là Lý Thanh Tịnh, hôn cô trước mặt mọi người rồi cười nói: "Thanh Tịnh, anh thắng rồi."

Khuôn mặt Lý Thanh Tịnh chợt đỏ bừng vì xấu hổ, cô ngượng ngùng đáp "ừm" một tiếng rồi gật đầu.

Mọi người cùng nhau bước tới chỗ Mã Bá Lộc, Mã Bá Lộc liệt kê tên của những người đã đặt cược cho "Triệu Hùng" sau đó viết cho mỗi người một tờ chi phiếu. Lý Thanh Tịnh thắng được ba trăm bốn mươi tỷ cộng với tiền vốn nên tổng tiền nhận lại là năm trăm bốn mươi tỷ, Lý Diệu Linh rất nuối tiếc vì mình chỉ đặt cược có một tỷ tám nên trên chi phiếu chỉ có năm tỷ bốn trăm triệu. Ngoài ra còn có Tô Hữu Hiệu, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã, Tàn Kiếm Hồ A và một vài người đặt cược nhỏ lẻ khác đều nhận được số tiền thưởng không hề nhỏ.

Còn những người đặt cược cho Lưu Vũ Tiến thì ai ấy đều ủ rũ trầm mặc đặc biệt là Tống Quế Luân, anh ta đã đặt cược hơn một nghìn tỷ trên người Lưu Vũ Tiến, nhưng cuối cùng lại mất sạch toàn bộ.

Mã Bá Lộc vừa làm cái đã kiếm được gần bảy nghìn tỷ đồng thì cười ha ha mà vỗ vai Triệu Hùng nói: "Triệu Hùng, anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi mà, vừa ra sân đã để tôi kiếm được nhiều tiền như vậy rồi. Trận đua này anh thắng nên tôi sẽ chia thêm tiền cho anh." Nói xong anh ta viết thêm một tấm chi phiếu ba trăm mười tỷ đưa cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng không khách sáo với Mã Bá Lộc, dù sao thì nhà họ Mã cũng không thiếu tiền, hơn nữa số tiền này là do anh thắng được cũng không nên để vụt mất.

Triệu Hùng đưa chi phiếu cho vợ mình là Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh trố mắt mà nhìn chị mình đặt cược một trăm bảy mươi tỷ rồi kiếm thêm ba trăm bốn mươi tỷ tiền thưởng, sau đó anh rể Triệu Hùng lại được thưởng thêm ba trăm mười tỷ nữa, chỉ mới mấy phút mà đã kiếm được gần bảy trăm tỷ đồng.

Tận bảy trăm tỷ lận đó, người bình thường có xài ba đời cũng không hết được, Lý Diệu Linh bèn nhỏ giọng nói với chị mình là Lý Thanh Tịnh: "Chị, hai người thắng được nhiều tiền như vậy cũng nên chia cho em một chút chứ?"

"Được rồi." Lý Thanh Tịnh mỉm cười nói: "Một chút phần thưởng mà anh rể em thắng được đều sẽ cho em."

"Cảm ơn chị." Lý Diệu Linh vui đến mức mở cờ trong bụng, nhưng sau khi nghe chị mình là Lý Thanh Tịnh nói câu tiếp theo thì giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Lý Thanh Tịnh cười nói: "Đến lúc em đi lấy chồng thì số tiền này coi như của hồi môn mà chị cho em."

Lý Diệu Linh vừa nghe vậy thì lập nắm tay Lý Thanh Tịnh lay lay nũng nịu nói: "Chị, chị chơi xấu rồi nha, bây giờ ngay cả bạn trai em còn chưa có thì chuyện kết hôn còn phải chờ đến ngày tháng năm nào đây chứ."

"Không phải em vừa thắng được ba tỷ sáu trăm triệu rồi sao? Số tiền này cho em dùng tới lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng không thành vấn đề, em còn muốn thêm tiền để làm gì?"

"Nhưng chị vừa hứa cho em hai mươi tám tỷ mà."

"Đương nhiên sẽ cho em, nhưng phải đợi đến lúc em lấy chồng thì mới cho em."

Lý Thanh Tịnh nhìn vẻ mặt yểu xìu của em gái Lý Diệu Linh thầm cười trong lòng, chợt nghe Triệu Hùng hắng giọng nói với Lưu Vũ Tiến: "Cậu Lưu, anh thua rồi, có phải đã đến mức nên thực hiện giao ước rồi không?"

Sắc mặt Lưu Vũ Tiến đầy vẻ nén giận nhưng đây lời giao ước mà anh ta đã chấp nhận trước mặt mọi người, cho dù anh ta có muốn an vạ cũng không được nên đành miễn cưỡng kêu một tiếng: "Ông nội."

Lưu Hải Yến nghe thấy Lưu Vũ Tiến gọi Triệu Hùng là "ông nội" thì thực sự nhịn không được "phốc..." phá lên cười một tiếng. Cô ta và Lưu Vũ Tiến có quan hệ anh em, Lưu Vũ Tiến gọi Triệu Hùng là "ông nội" thì chẳng phải ngay cả vai vế của mình cũng thấp xuống hay sao?

Triệu Hùng cười nói: "Tôi nhớ rõ lúc trước đã nói phải gọi ba tiếng "ông nội" trước mặt tất cả mọi người mà, anh chỉ mới gọi có một tiếng vẫn còn thiếu hai tiếng nữa đấy, cậu Lưu đây không định giở trò đó chứ?"

Lưu Vũ Tiến lại liên tiếp gọi thêm hai tiếng "ông nội", sau đó hung hăng trừng mắt về phía Triệu Hùng lạnh giọng nói: "Ranh con, anh chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại mối nhục này."

"Ai dô, vừa mới gọi ông nội đã trở mặt kêu ranh con rồi, đứa cháu này đúng là chẳng ra làm sao mà. Nhưng có điều, cho dù trong sáng ngoài tối thì Triệu Hùng tôi đều sẽ phụng bồi tới cùng."

Lưu Vũ Tiến "hừ" một tiếng rồi nói với người ở bên cạnh: "Chúng ta đi." Nói xong liền dẫn theo một đám người rời khỏi.

Chờ sau khi Lưu Vũ Tiến rời đi Mã Bá Lộc mới mỉm cười lên tiếng: "Triệu Hùng, nhờ phúc của anh mà tôi mới thắng được bảy nghìn tỷ này, đêm nay tôi sẽ làm chủ dẫn các anh đi ăn tiệc trên thuyền để ngắm nhìn vẻ đặc sắc của Hồ Bán Nguyệt.”

"Tiệc trên thuyền?"

Tô Hữu Hiệu giải thích: "Có cả một nhà hàng ngay trên thuyền để mọi người có thể vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp Hồ Bán Nguyệt."

Đám người Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì lập tức bị thu hút, sau khi Mã Bá Lộc gọi điện thoại đặt chỗ trên thuyền trước thì mọi người lái xe chạy về phía Hồ Bán Nguyệt.

Nhưng lại đúng vào lúc thời tiết không mấy tốt, trời đang bắt đầu mưa lâm râm, có một chiếc du thuyền hai tầng lớn neo ở bên bờ hồ, tầng trên được bố trí để uống trà ăn bánh ngọt, thưởng thức phong cảnh Hồ Bán Nguyệt, tầng dưới là khu vực nhà hàng có hai chiếc bàn tròn lớn, mỗi bàn có thể ngồi được trên dưới hai mươi người.

Sau khi nhóm người Mã Bá Lộc đến thì thức ăn vẫn chưa chuẩn bị xong, vì vậy bọn họ bèn lên tầng trên để uống trà và ăn bánh ngọt.

Trà Long Tĩnh của Hồ Bán Nguyệt vô cùng nổi tiếng, Triệu Hùng thích uống nhất là trà Long Tĩnh, Mao Phong và Phổ Nhị.

Lúc đã lên thuyền Triệu Hùng mới phát hiện ra Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo cũng đi theo, anh tưởng rằng Lưu Hải Yến là bạn của Mã Bá Lộc nên cũng có tên trong danh sách khách mời, còn Mã Bá Lộc lại cho rằng Lưu Hải Yến là bạn của Triệu Hùng nên cả Triệu Hùng và Mã Bá Lộc mới không lên tiếng dò hỏi đối phương. Nhưng trên thực tế, tấm thiệp của Lưu Hải Yến là nhờ Lưu Vũ Tiến giúp đỡ mới lấy được.

Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo có thể đến đây thì người vui nhất vẫn là Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh ngồi ở bên cạnh trò chuyện với Lưu Hải Yến đến quên cả trời đất, Lý Thanh Tịnh cũng lười để ý cô ấy, còn Triệu Hùng, Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu ngồi một chỗ thảo luận các vấn đề liên quan đến kinh doanh, trọng tâm câu chuyện mà bọn họ nói tới cũng chỉ xoay quanh "tập đoàn Hùng Quang" mà thôi.

Mã Bá Lộc đã được bố mình là Mã Thời Sinh dặn dò phải âm thầm giúp đỡ xí nghiệp của Triệu Hùng vượt qua cửa ải khó khăn này,vì vậy anh ta mới nắm rõ tình huống của xí nghiệp của Triệu Hùng như vậy.

Đối mặt với Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu, Triệu Hùng cũng không định giấu giếm, người nhà Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu đều coi như bạn bè của anh, hơn nữa thân thế của mình gần như đã được công khai trước mặt mọi người nên cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.

Triệu Hùng nói: "Tập đoàn Khải Thời đã cấu kết với một số xí nghiệp trong nước để tiến hành bao vây đàn áp xí nghiệp bên mình, tạm thời chỉ có thể thu nhỏ quy mô không thể phát triển ra ngoài, trước mắt phải xử lý vụ kiện với tập đoàn Khải Thời trước đã."

Mã Bá Lộc lo lắng nói: "Phía chúng ta có nắm chắc phần thắng trong vụ kiện này không? Tôi nghe nói tập đoàn Khải Thời đã mời luật sư, hiện tại luật sư giỏi nhất trong nước là Lưu Tín Nhiên, vừa hay tôi và luật sư Lưu lại có quan hệ không tồi, có cần tôi nói một tiếng không?"

Triệu Hùng lắc đầu nói: "Mỗi một người luật sư đều có đạo đức nghề nghiệp huống chi là Lưu Tín Nhiên, nếu anh ta đã nhận vụ kiện này thì nhất định sẽ dốc sức để thắng kiện. Loại luật sư này để ý danh tiếng hơn là tiền bạc."

Mã Bá Lộc gật đầu rất tán thành cách nói của Triệu Hùng.

"Vậy có cần mời một luật sư giúp anh hay không?" Mã Bá Lộc hỏi.

"Không cần đâu, tôi đã tìm được một luật sư giỏi rồi."

"Anh tìm được rồi sao? Lưu Tín Nhiên chính là đệ nhất luật sư giỏi nhất trong nước rồi, rất ít người có thể đánh bại anh ta đó."

Triệu Hùng mỉm cười nói: "Người tôi mời đến chính là một luật sư nổi tiếng thế giới Pegg Helena, đã nhập quốc tịch của nước chúng ta hiện đang thay đổi bằng luật sư, tên là Hồ Hoa Mai."

Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu đều là người kinh doanh nên đương nhiên đã từng nghe qua tên tuổi của "Pegg Helena", "Pegg Helena" này người gốc Việt, không ngờ Triệu Hùng lại mời được cô ta tới làm luật sư.

Mã Bá Lộc nhìn Triệu Hùng với ánh mắt kỳ quái nói: "Triệu Hùng, anh được đấy, anh mời được Pegg Helena thì sợ rằng Lưu Tín Nhiên cũng không phải đối thủ của cô ấy."

Triệu Hùng cười nói:" Chuyện này tôi vẫn chưa công khai nên phiền hai vị giữ bí mật với bên ngoài."

Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu đồng loạt gật đầu, hai người đều hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này. Ở trên thuyền, ngoại trừ Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo ra thì những người con lại đều là người mà Triệu Hùng tin tưởng.

Nghĩ tới đây, Triệu Hùng liếc mắt nhìn về phía Lưu Hải Yến nhưng đúng lúc lại bắt gặp tầm mắt đang nhìn sang bên này của Lưu Hải Yến, hai người chạm mắt một lát sau đó lập tức quay mặt qua chỗ khác.

Lúc này Trần Văn Sơn đang ngồi bên mạn thuyền ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thị lực của anh ta vô cùng tốt, khi thuyền vừa mới khởi động không lâu thì anh ta đã bắt gặp bóng dáng thanh tú quen thuộc: "Sư muội?"

Bóng dáng kia chợt biến mất trong nháy mắt, Trần Văn Sơn dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa nhưng bóng dáng kia đã biến mất, anh ta vội vàng chạy đến chỗ dây thuyền nhìn về phía bờ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng "sư muội" kia nữa.