Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 847: Tôi cược Triệu Hùng thắng




Vệ sĩ của Tống Quế Luân thấy người của Triệu Hùng đánh ông chủ của mình, bèn xông lên đánh Triệu Hùng.

Tàn Kiếm Hồ A nhanh chóng ra tay, tung một cú đấm cùng một cú đá xoáy, trực tiếp đá ngã hai tên vệ sĩ của Tống Quế Luân ngã xuống đất.

Lưu Vũ Tiến nháy mắt với anh em nhà họ Ngũ, Ngũ Hữu Thuận và Ngũ Hữu Hiếu vừa tung người, đã đứng trước mặt Tàn Kiếm Hồ A.

Hai người đối đầu với Tàn Kiếm Hồ A, Tàn Kiếm chỉ có tu vi Địa Bảng mà anh em nhà họ Ngũ xếp hạng 41 và 42 trong Thiên Bảng. Chưa đầy mười chiêu, đã xuống thế yếu.

Nông Tuyền để vụt mất Tống Quế Luân, bổ nhào về phía bốn anh em nhà họ Mã.

Nháy mắt mấy người đánh nhau rối thành một đoàn!

Lúc này, Mã Bá Lộc cùng vệ sĩ xuất hiện, hét lớn: “Dừng tay!”

Mấy người Nông Tuyền cùng anh em nhà họ Ngũ vẫn đang đánh nhau, bọn họ chỉ nghe lời Triệu Hùng, Mã Bá Lộc bảo họ dừng tay, căn bản không ai nghe.

Nhìn thấy Mã Bá Lộc ra mặt, Triệu Hùng mới nói: “Nông Tuyền, dừng tay!”

Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã kéo Tàn Kiếm Hồ A rời khỏi vòng chiến, anh em nhà họ Ngũ cũng thở hổn hển, hai bên nhìn nhau chằm chằm, ai cũng không chịu nhường ai.

Lúc này, Lưu Vũ Tiến cũng đi tới. Nói với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã, không phải do chúng tôi ra tay trước, là Triệu Hùng ra tay trước.”

Mã Bá Lộc đi đến gần Triệu Hùng, cau mày hỏi: “Triệu Hùng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Triệu Hùng kéo Ngọc Anh lại gần mình, chỉ vào Tống Quế Luân rồi nói: “Người này quấy rối nhân viên của công ty tôi! Nên tôi ra tay dạy bảo anh ta. Sau đó, người của Lưu Vũ Tiến liền đánh nhau với người của tôi.”

Mã Bá Lộc liếc nhìn Phan Ngọc Anh, cũng thấy Phan Ngọc Anh quả thật rất xinh đẹp. Cũng không phải Mã Bá Lộc muốn mời Phan Ngọc Anh, mà là nhân viên của anh ta. Anh ta không ngờ Phan Ngọc Anh lại là nhân viên dưới trướng Triệu Hùng.

Sau khi nghe chuyện đã xảy ra, Mã Bá Lộc trách móc Tống Quế Luân: “Tống Quế Luân, đây là lỗi của anh. Anh muốn loại phụ nữ như thế nào chả được, sao lại đi trêu chọc người của Triệu Hùng?”

Tống Quế Luân cả giận nói: “Tôi làm sao biết con ả đê tiện này là người của Triệu Hùng.”

“Chát...” Triệu Hùng tát vào mặt Tống Quế Luân, lạnh lùng nói: “Ăn nói cho đàng hoàng. Mặc dù anh có tiền nhưng không đủ tư cách. Tôi khinh bỉ nhất chính là loại người như anh!”

Tống Quế Luân không ngờ rằng Triệu Hùng lại dám ngang nhiên đánh mình trước mặt Mã Bá Lộc.

Ngay cả Tô Hữu Hiệu cũng sửng sốt, Triệu Hùng quả là lớn gan!

Càng khiến cho Tô Hữu Hiệu ngạc nhiên chính là Mã Bá Lộc lại không lên tiếng trách mắng Triệu Hùng, mà nói với Tống Quế Luân: “Triệu Hùng nói đúng! Tống Quế Luân, anh là một trong sáu cậu chủ vùng đất này còn luôn mang tiếng xấu. Tôi cũng đã sớm ngán anh rồi. Từ nay về sau nơi này chỉ có năm cậu chủ, anh bị gạch tên.”

Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói: “Cậu Mã, anh có phải quá mức thiên vị Triệu Hùng không? Sáu cậu chủ vùng này chúng ta nên đoàn kết nhất trí mới đúng. Bây giờ anh lại vì một người ngoài mà lại đi gạch tên cậu Tống.”

“Làm sao, cậu Lưu, anh không không ý?” Mã Bá Lộc vừa nhìn Lưu Vũ Tiến vừa hỏi.

“Đương nhiên là không đồng ý! Anh rõ ràng là đang thiên vị Triệu Hùng. Hay là hai người có quan hệ khó nói?” Lưu Vũ Tiến chế nhạo.

Mã Bá Lộc nhướng mày, nói với Lưu Vũ Tiến: “Cậu Lưu, nếu anh không phục, thì đưa người của anh biến đi cho tôi! Đừng có ở đây châm dầu vào lửa.”

“Tôi đương nhiên không phục, nói thế nào thì cậu Tống cũng là bạn của Lưu Vũ Tiến này. Bây giờ bị các anh bắt nạt, tôi đương nhiên phải ở đây.”

“Anh muốn làm gì?” Mã Bá Lộc lạnh lùng hỏi Lưu Vũ Tiến.

“Triệu Hùng đánh Tống Quế Luân như thế nào, để Tống Quế Luân đánh lại như vậy! Nếu không, chuyện Tống Quế Luân bị người con rơi của nhà họ Triệu tát hai cái vào mặt lộ ra. Thật là mất mặt sáu cậu chủ vùng này. Cậu Mã, tuy nhà họ Mã của anh nhiều tiền thế lớn, nhưng công khai bảo vệ Triệu Hùng như vậy sẽ khiến người ta truyền linh tinh đấy!”

Mặc dù Mã Bá Lộc không sợ Lưu Vũ Tiến nhưng cũng không muốn xé rách quan hệ với Lưu Vũ Tiến. Một khi xé toạc thì đối với cả hai bên đều không có lợi.

Triệu Hùng nhìn thấy Mã Bá Lộc nhíu lại lông mày, liền biết rằng anh ta đang khó xử. Lên tiếng nói: “Cậu Mã, vì chuyện này liên quan đến quyền lợi nhân viên của tôi, nên để tôi tự giải quyết!”

“Anh?...” Mã Bá Lộc kinh ngạc, không biết Triệu Hùng lấy đâu ra dũng khí, lại dám công khai thách thức Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến vỗ tay cười: “Hay lắm! Hay lắm! Họ Triệu anh quả thực có dũng khí. Như vậy đi, tôi có một cách. Lần trước hai chúng ta đánh bạc, tôi đều thua anh, lần này tôi muốn phục thù. Đôi bên đều đã biết thực lực của nhau, nếu kéo bè kéo lũ đánh, ai cũng không kiếm được gì tốt. Bằng không chúng ta tìm một chỗ k1ch thích hơn? Nếu anh thắng, tôi sẽ gạch tên Tống Quế Luân ra khỏi sáu cậu chủ vùng này, nếu thua, thì anh quỳ xuống xin lỗi tôi cùng Tống Quế Luân?”

Mọi người nghe xong đều chấn động, trừng lớn mắt nhìn Lưu Vũ Tiến, không hiểu anh ta đang định làm cái quái gì nữa.

Triệu Hùng hỏi Lưu Vũ Tiến: “Anh muốn so gì? Nói tôi nghe xem!”

“Anh biết đua xe không? Ở đây có một đường đua rất tốt. Đây dĩ nhiên là môn thể thao cao cấp, loại như anh sau dám so?” Lưu Vũ Tiến khích Triệu Hùng.

Lưu Vũ Tiến rất thích đua xe, được mệnh danh là “Tiểu bá vương quốc lộ!” nổi tiếng khắp vùng đất phía Nam.

Nghe thấy Lưu Vũ Tiến nói muốn so đua xe với mình, Triệu Hùng suýt nữa vui vẻ ra mặt. Anh cố nén cười nói: “Được! Vậy cứ theo đề nghị của anh. Nhưng tôi phải thêm một điều kiện. Nếu anh thua thì phải gọi tôi ba lần ông nội trước mặt mọi người! Không quá đáng nhỉ?”

Nếu Triệu Hùng thua, Lưu Vũ Tiến yêu cầu Triệu Hùng xin lỗi cùng quỳ xuống trước mặt mọi người. Đương nhiên Triệu Hùng cũng muốn tìm cơ hội khiến cho Lưu Vũ Tiến nhục nhã.

Lưu Vũ Tiến rất tự tin vào kỹ năng đưa xe của mình, không tin Triệu Hùng có thể thắng mình, nói: “Được! Chỉ cần anh thắng, tôi không chỉ gạch tên Tống Quế Luân ra khỏi sáu cậu chủ vùng đất này mà còn khiến anh ta nhận lỗi với cô gái này. Ngoài ra, tôi sẽ gọi anh ba lần ông nội. Nếu anh thua, anh sẽ phải xin lỗi tôi cùng Tống Quế Luân trước mặt mọi người! “

“Một lời đã định!”

“Một lời đã định!” Lưu Vũ Tiến nở một nủ cười giảo hoạt.

Tô Hữu Hiệu trộm kéo góc áo của Triệu Hùng, nói nhỏ: “Triệu Hùng, đừng đua xe với Lưu Vũ Tiến. Anh ta là “Tiểu bá vương quốc lộ” vùng này đấy. Thường tham gia mấy cuộc đua xe ngầm. Thầy giáo là một xe thần nổi tiếng quốc tế.”

“Không sao, yên tâm đi! Tôi nắm chắc phần thắng.” Triệu Hùng tự tin nói.

Tô Hữu Hiệu nghe vậy rất ngạc nhiên, không biết Triệu Hùng lấy đâu ra dũng khí. Nhìn thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của anh, anh ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ Triệu Hùng là cao thủ nhưng giấu nghề?

Khi Triệu Hùng mười sáu tuổi đã tham gia vào một cuộc thi đấu cấp cao nổi tiếng quốc tế. Lúc ấy, anh dùng tên giả để tham gia, đứng thứ ba, chỉ thua hai người đầu tiên. Sau đó, giải thưởng còn chưa kịp nhận, đã bị các phương tiện truyền thông bên ngoài suy đoán không biết người đàn ông bí ẩn này là ai.

Hai người xếp trước Triệu Hùng đều là người nước ngoài, một người tên là Charles, một người còn lại là Copperfield. Còn Lưu Vũ Tiến đúng là đệ tử của Copperfield, người đứng thứ hai thế giới.

Tất nhiên, cái gọi là vị trí thứ hai trên thế giới được so sánh dựa trên kết quả tổng thể. Có lúc, Charles cũng sẽ thua Copperfield. Chẳng qua trong các cuộc thi quốc tế, tỉ lệ thắng của Charles lại cao hơn Copperfield.

Sở dĩ Lưu Vũ Tiến không lo lắng là vì anh ta ỷ lại danh tiếng của thần xe Copperfield. Tuy nhiên bản thân anh ta cũng rất lợi hại, cũng là một thần xe có tiếng ở vùng đất này.

Lưu Vũ Tiến nói: “Như vậy đi! Chỉ hai người chúng ta so cuộc cũng thật nhàm chán. Không bằng để cậu Mã mở sòng, để mọi người tham gia đánh cuộc.”

Mã Bá Lộc cũng không thiếu tiền, nhìn thấy Triệu Hùng mười phần tự tin, anh ta cũng muốn Triệu Hùng thắng Lưu Vũ Tiến, đánh nát cái dáng vẻ kiêu ngạo của tên nhóc Lưu Vũ Tiến này. Có thua cũng không sao, coi như là quyên chút tiền mà thôi.

Mã Bá Lộc gật đầu đồng ý nói: “Ý của Lưu Vũ Tiến không tồi, tôi liền mở sòng. Đặt cược cho cậu Lưu thắng, một đền một, Triệu Hùng thắng, một đền hai.”

Những người có thể đến dự tiệc đều là những cậu chủ, cô chủ nhà giàu hàng đầu vùng này.

Những cậu chủ cùng cô chủ nhà giàu đều thích loại đặt cược này. Thường đến đường đua để chơi mấy trò k1ch thích này. Mấu chốt là, nếu thắng tiền, thì cũng vui vẻ. Thua chút tiền dĩ nhiên cũng không có vấn đề gì.

Có hơn năm mươi người trong danh sách chính thức đến bữa tiệc.

Gần bốn mươi người trong số họ đều cược “Lưu Vũ Tiến” thắng. Chỉ có vài người Tô Hữu Hiệu với vài người muốn thấy Lưu Vũ Tiến khó chịu, cược Triệu Hùng thắng. Suy cho cùng, Triệu Hùng ít người cược, một khi dành phần thắng, lợi sẽ càng nhiều.

Lý Thanh Tịnh biết rõ kỹ năng đua xe của chồng mình là Triệu Hùng như thế nào, đặc biệt tin tưởng vào anh. Cô chưa bao giờ “đánh cược”, nhưng đối mặt với Lưu Vũ Tiến, Lý Thanh Tịnh muốn tăng cường lòng tin cho Triệu Hùng, mới với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã, tôi đặt cược một trăm bảy mươi tỷ, cược Triệu Hùng thắng!”