Triệu Hùng hạnh phúc ôm chầm lấy vợ mình Lý Thanh Tịnh, bên này hôn một cái bên kia gặm một cái rồi hét lên: "Tôi có con trai rồi! Tôi có con trai rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích điên cuồng của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cô nói đùa với Triệu Hùng: "Trước kia không phải anh nói sinh con trai hay con gái đều được sao? Sao vừa nghe thấy có hai đứa con trai thì anh lại trở nên vui vẻ như vậy?"
Triệu Hùng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lý Thanh Tịnh, anh cười nói: "Tuy rằng nhà họ Triệu không thừa nhận anh là người nhà họ Triệu nhưng có đứa con trai, vậy mới có thể truyền lại hương khói của nhà họ Triệu được!"
"Hừ! Đàn ông các anh đúng thật là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, không có lời nào là thật."
Triệu Hùng lúng túng cười, anh nói: "Con trai hay con gái đều như nhau. Nhưng sinh con trai rất tốt mà."
"Anh chỉ giỏi nói."" Lý Thanh Tịnh trợn mắt liếc Triệu Hùng một cái.
Khi Lý Thanh Tịnh nghĩ đến bản thân chỉ có khoảng năm năm thời gian hạnh phúc ở bên cạnh con và Triệu Hùng, vẻ mặt của cô chợt ảm đạm đi vài phần. Cô dựa sát vào lòng Triệu Hùng nói: "Triệu Hùng, ngộ nhỡ một ngày nào đó em chết hoặc là không còn ở đây nữa. Anh có nhớ em không?"
Triệu Hùng đặt ngón tay lên đôi môi đỏ mọng của vợ mình và nói: "Thanh Tịnh, không cho em nói những điều xui xẻo này."
"Ý em là nếu ngộ nhỡ điều này xảy ra, anh sẽ làm gì? Anh sẽ cưới một người mẹ kế cho con mình hay là sẽ cùng ba đứa con của mình sống hết đời này." Lý Thanh Tịnh nhìn chăm chú vào Triệu Hùng hỏi.
"Không có ngộ nhỡ." Triệu Hùng trực tiếp từ chối trả lời.
"Ơ kìa! Anh chỉ cần nói một chút thôi mà." Lý Thanh Tịnh không chịu buông tha, cô cứ khăng khăng hỏi đến cùng.
Triệu Hùng nghiêm túc nhìn vợ mình Lý Thanh Tịnh và nói: "Thanh Tịnh, sau này em không được phép nói ra những điều như thế này. Anh sẽ không để điều này xảy ra và không có ngộ nhỡ."
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hùng, trong lòng cô vừa cảm động vừa bối rối. Bỗng nhiên cô bật khóc, nước mắt rơi lã chã. Triệu Hùng là kiểu người không thể chống lại được nước mắt của phụ nữ, vợ anh Lý Thanh Tịnh chưa bao giờ khóc ngay cả khi công ty sắp phá sản. Anh không biết tại sao đột nhiên cô lại khóc nấc lên như thế.
"Thanh Tịnh, em làm sao vậy? Có phải do anh làm cái gì cũng không tốt không?" Triệu Hùng vội vàng lấy một ít khăn giấy đưa cho Lý Thanh Tịnh, anh bối rối hỏi.
"Em bị anh làm cho cảm động."
Triệu Hùng ôm chầm lấy Lý Thanh Tịnh và ôm cô thật chặt trong lòng. Lý Thanh Tịnh nghĩ đến lời nói của Lưu Ngũ Khuyết, cô lại càng đau lòng hơn.
"Triệu Hùng, anh có tin lời của Lưu Ngũ Khuyết không?" Lý Thanh Tịnh khẽ hỏi Triệu Hùng.
"Ừ! Ông ta là thế hệ sau của Lưu Bá Ôn, mặc dù ông ta không có khả năng biết trên năm trăm năm, biết dưới năm trăm năm như Lưu Bá Ôn nhưng bản lĩnh suy luận vẫn khá lợi hại. Mà này, Thanh Tịnh! Em đi Linh Ấn Tự là muốn ước nguyện cái gì thế?"
Lý Thanh Tịnh nói: "Khi công ty của em tham gia vào các vụ kiện tụng, em đã phải đi vay mượn tiền khắp nơi. Nhà họ Đào và mẹ lại không hề giúp đỡ bọn em. Em đã từng ước rằng nếu công ty có thể vượt qua khó khăn, để cho Lý Thanh Tịnh em có thể vượt qua trắc trở lần này thì em sẽ đến chùa tạ ơn."
"Thì ra là như vậy. Vậy em nên cảm ơn anh đấy." Triệu Hùng đắc ý cười nói.
Lý Thanh Tịnh thoát khỏi vòng tay của Triệu Hùng, cô nắm chặt bàn tay trắng hồng, nhẹ nhàng đấm vào ngực Triệu Hùng, tức giận nói: "Anh còn nói được nữa. Nếu anh sớm thừa nhận mình là con trai của Triệu Khải Thời hoặc là mượn của ông Trần một ít tiền thì em sẽ không phải trải qua khó khăn như vậy. Hừ! Ở thời điểm em gặp khó khăn nhất, anh cũng không thèm giúp em."
"Không phải anh không muốn giúp mà." Triệu Hùng ôm Lý Thanh Tịnh, cằm anh đặt nhẹ trên vai cô rồi nói: "Khi đó, anh còn đang bị suy sụp tình thần, không muốn tranh giành cái gì, cũng chưa từng muốn lợi dụng bất cứ thứ gì từ nhà họ Triệu."
"Vậy sau đó tại sao anh lại nghĩ thông suốt?" Lý Thanh Tịnh hỏi.
"Vì con gái và vì em nữa!" Triệu Hùng giải thích: "Nhìn thấy Dao Châu và em ở cùng anh trong tòa nhà cũ kỹ đó, em phải bôn ba khắp nơi vì công việc của công ty mỗi ngày mà không nản lòng. Anh mới quyết định ngả bài với nhà họ Triệu, đòi lại những gì thuộc về anh và mẹ anh. Đây là những thứ mà mẹ con anh đáng được hưởng, vậy tại sao lại phải cho không nhà họ Triệu."
"Hừ! Vậy khi đó anh không ngả bài với nhà họ Triệu sớm một chút, còn khổ cực nói dối em. Em thấy rằng anh đang cố ý muốn xem chuyện cười của em."
"Sao có thể như vậy được, anh thương em còn không hết nữa." Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đối mặt với nhau, hai người dần dần tiến lại gần nhau và trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, cô bé Dao Châu chạy tới gõ cửa, đứng ở ngoài cửa không ngừng kêu to: "Mẹ! Mẹ! Dậy đi."
Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng con gái hét, cô vội vàng mặc đồ ngủ vào, đẩy Triệu Hùng ra rồi nói: "Mau dậy đi, Dao Châu đến rồi."
Triệu Hùng vừa mới mặc đồ ngủ, Lý Thanh Tịnh đã nắm tay con gái Dao Châu bước vào.
Dao Châu nhảy lên giường nói với Triệu Hùng: "Bố! Dì bảo con hỏi, tối hôm qua bố với mẹ làm chuyện xấu gì sao?" Triệu Hùng nghe thấy mà đầu đầy vạch đen, cô em vợ Lý Diệu Linh lại có thể dạy cho đứa trẻ điều này.
"Đừng nghe dì của con nói bậy bạ. Dao Châu, con muốn đi đâu chơi đây?" Triệu Hùng chuyển hướng đề tài, anh hỏi con gái Dao Châu.
"Bố mẹ quyết định đi." Dao Châu vô cùng hiểu chuyện nói.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Đi xem sông Trường Sinh đi. Không phải anh muốn tới nhà họ Mã sao? Em cảm thấy đây là một cơ hội."
Hai mắt Triệu Hùng sáng lên, vỗ trán nói: "Sao anh lại quên chuyện này chứ? Được rồi, chúng ta sẽ đi đến sông Trường Sinh. Đúng lúc ông Mã sống gần đó."
Lần trước, Mã Thành Nhân đã cho Triệu Hùng một địa chỉ, ông ta nói rằng em trai của ông ta là Mã Chí Kiên sống trên "đường Minh Thanh" gần "sông Trường Sinh".
Sau khi ăn sáng trong khách sạn, đám người Triệu Hùng lái xe đến "sông Trường Sinh". Sông Trường Sinh được mệnh danh là "thủy triều lớn nhất thế giới" và là một thắng cảnh trên thế giới. Nguyên nhân là do lực hấp dẫn đặc biệt của các thiên thể và lực ly tâm của chuyển động quay của trái đất. Ngoài ra, vịnh ở đay có hình dạng giống như một cái loa mới gây ra sóng thủy triều lớn như vậy.
Triệu Hùng, Trần Văn Sơn cùng với đám người Lý Thanh Tịnh đã bàn bạc mọi thứ xong xuôi. Sau khi đến sông Trường Sinh, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền sẽ che chở cho anh. Khi đó, chỉ cần Triệu Hùng lên xe thì sẽ không ai có thể bắt được anh. Anh sẽ tự mình đến nhà Mã Chí Kiên.
Mã Chí Kiên sống ở Nhà Trang và chưa từng bị bại lộ trong nhiều năm. Nhiều người quá sẽ dễ dàng làm bại lộ các mục tiêu của Mã Chí Kiên. Triệu Hùng chỉ có một mình, sẽ không dễ dàng để lộ mục tiêu.
Sau khi thỏa thuận tốt, Triệu Hùng cùng vợ mình Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu với vài người khác vừa chụp ảnh vừa ngắm thủy triều. Có rất nhiều người xem thủy triều, đủ để dùng từ biển người để có thể hình dung, đây cũng là cơ hội tốt để Triệu Hùng thoát ra.
Nhìn thấy thời gian sắp đến, Triệu Hùng nháy mắt ra hiệu cho Trần Văn Sơn và Nông Tuyền. Hai người bảo vệ Triệu Hùng đi tới trước xe. Sau khi Triệu Hùng lên xe, anh nhanh chóng tự mình lái xe rời khỏi nơi ngắm thủy triều. Khi thám tử Tây Giao phát hiện ra không thấy Triệu Hùng, Triệu Hùng đã không còn ở đó nữa.
Sau khi Lưu Vũ Tiến nghe cấp dưới báo cáo thì vô cùng tức giận, anh ta chửi rủa cấp dưới: "Đồ rác rưởi, một lũ rác rưởi! Để cho các người theo dõi một người cũng không làm được."
Lục Tiểu Xuyên nói với Lưu Vũ Tiến: "Cậu Lưu, nếu tên Triệu Hùng này một mình bỏ đi thì sẽ đi đâu?"
Lưu Vũ Tiến tức giận nói: "Tôi đi đâu để biết anh ta đi chỗ nào! Nhưng mà nghe nói anh ta sắp thành lập Ngũ Tộc Thôn, khả năng cao sẽ đi tìm người của ngũ tộc."
Lục Tiểu Xuyên cau mày nói: "Thằng nhóc này thật là gian xảo. Anh ta lẻn đi một mình lúc đông người xem thủy triều. Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội tốt để chúng ta trừ khử anh ta."
"Mọi người không tìm được thì có thể giết anh ta ở đâu?"
"Tìm đi! Loại cơ hội này chính là ngàn năm có một."
Lưu Vũ Tiến gật đầu, lập tức sai anh em nhà nhà họ Ngũ đi tìm để thử vận may.
Triệu Hùng dựa theo địa chỉ mà Mã Thành Nhân đưa cho và đi vào từ phía sau nhà họ Mã trên "đường Minh Thanh". Nhà họ Mã giống như một tiểu khu, mà loại tiểu khu này thì không dễ tìm thấy chút nào. Khó trách khi Mã Chí Kiên trốn trong khu đô thị mà không bị đám chó săn đó tìm thấy. Hóa ra ông ta ẩn mình trong loại tiểu khu giành cho những người bình thường sinh sống.
Năm gia tộc lớn đều có rất nhiều tiền, truyền lại cho đến ngày nay trong nhà cũng cất giấu rất nhiều vàng bạc châu báu. Khi không có tiền sẽ lấy một ít từ nơi cất giấu kho báu và đổi lấy tiền hiện đại đang lưu thông trên thị trường. Sau khi tìm được nhà của Mã Chí Kiên, Triệu Hùng khẽ gõ cửa vài lần. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới.
Ông ta liếc mắt nhìn Triệu Hùng, thấy anh là một thanh niên xa lạ, ông ta hỏi Triệu Hùng: "Cậu tìm ai?"
"Tôi tìm Mã Chí Kiên." Khi người đàn ông nghe thấy ba chữ "Mã Chí Kiên", sắc mặt ông ta thay đổi đáng kể. Ông ta lạnh giọng nói: "Ở đây không có ai tên là Mã Chí Kiên."
Nói xong, ông ta đẩy Triệu Hùng ra, vươn tay đóng cửa lại. Triệu Hùng nhìn sắc mặt của ông ta là biết người đàn ông này đang nói dối. Đừng nhìn anh có vẻ ốm yếu nhưng thực lực của anh còn mạnh hơn người đàn ông đang đóng cửa kia rất nhiều.
Triệu Hùng đưa tay ra chặn cửa lại và nói với người đàn ông: "Tôi tên là Triệu Hùng. Chính Mã Thành Nhân đã nhờ tôi đến đây để tìm em trai Mã Chí Kiên của ông ta."