Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 840: Anh sẽ có hai người con trai ư?




“Em không sao!” Lý Thanh Tịnh miễn cưỡng nở nụ cười tự nhiên hết mức có thể. Cô không thấy Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo bèn hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Hải Yến đâu rồi?”

“Đi rồi.”

Lý Thanh Tịnh bật cười rồi nói: “Có phải bị anh chọc tức nên người ta mới đi phải không?”

Triệu Hùng nhún vai, từ chối cho ý kiến. Dù sao thì anh đã thấy nhiều kiểu người khiến anh nhìn không thuận mắt giống như Lưu Hải Yến. Anh luôn cảm thấy mục đích cô ta tiếp cận anh không hề đơn giản.

Sau khi về đến khách sạn, Triệu Hùng thấy tâm trạng của Lý Thanh Tịnh vẫn cứ u sầu ủ dột, điều này khiến anh rất hiếu kì. Rốt cuộc Lưu Ngũ Khuyết đã nói gì với Lý Thanh Tịnh?

“Thanh Tịnh, Lưu Ngũ Khuyết đã nói gì với em vậy?” Triệu Hùng hỏi xong chăm chú nhìn Lý Thanh Tịnh.

“Thật sự không có gì, ông ta nói tuyệt đối không được để cho bố mẹ li hôn. Khi đã về già, một khi li hôn thì giống như gương vỡ khó lành.” Lý Thanh Tịnh nói mà có chút chột dạ, cô chỉ dám nhắc đến vấn đề của bố mẹ.

Triệu Hùng không tán thành với cô, anh nói: “Nếu như bố mẹ thật sự li hôn thì anh chỉ mong rằng họ đừng tái hợp nữa. Em cũng thấy đấy, bố em ngày ngày bị mẹ em làm cho tức thành cái bộ dạng gì rồi. Từ khi anh ở rể nhà họ Lý, anh chưa lần nào thấy bố em có được một ngày thực sự vui vẻ. Em và Diệu Linh đều lớn cả, cũng nên để cho bố mẹ tự lựa chọn sống cuộc sống mà bản thân hai người mong muốn, đúng chứ?”

Lý Thanh Tịnh lặng im một lúc, cô biết chuyện bố mẹ cô như vậy chứ nhưng phận làm con cái, ai lại mong bố mẹ li hôn. Gia đình có đầy đủ bố mẹ mới là một gia đình hoàn chỉnh, bố mẹ li hôn rồi gia đình còn đâu một gia đình đúng nghĩa.

Lý Thanh Tịnh chuyển đề tài đánh trống lảng: “Vậy lúc Lưu Ngũ Khuyết gọi anh vào đã nói gì với anh?”

Triệu Hùng hồi tưởng lại cuộc nó chuyện rồi nói: “Lưu Ngũ Khuyết nói ở Nha Trang có một vị cao nhân, người này có thể chữa khỏi nội thương của anh. Chỉ là nhân duyên chưa đến nên anh chưa thể gặp mặt người đó.”

“Tốt quá rồi!” Lý Thanh Tịnh mừng rỡ nói.

Nếu như nội thương của Triệu Hùng được chữa khỏi thì anh không những có thể thi triển võ công thật sự của bản thân mà tu vi của anh rất có khả năng tiến thẳng đến cấp độ “Thiên Bảng”.

Một khi tiến đến cấp độ là cao thủ “Thiên Bảng” thì anh có thể biết được bí mật của Triệu Khải Thời từ chỗ Trần Thiên Trung. Hơn nữa, nếu như nội thương của Triệu Hùng thật sự được chữa khỏi thì anh có thể ở chung phòng với cô rồi.

Nghĩ đến đây Lý Thanh Tịnh bỗng đỏ mặt, cô chợt nhớ tới lời Lưu Ngũ Khuyết đã nói rằng cô và Triệu Hùng sẽ có hai con trai một con gái, như vậy tức là cô sẽ sinh cho Triệu Hùng hai cu cậu.

Chỉ là cứ nghĩ đến năm năm sau bản thân gặp đại hạn là cô lại cảm thấy như bị hắt một chậu nước lạnh lên người. Tâm trạng bỗng chốc ảm đạm không thôi.

Triệu Hùng cũng đang đắm chìm trong niềm vui, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt vừa biến đổi đôi chút của Lý Thanh Tịnh.

“Thanh Tịnh, anh có hỏi Lưu Ngũ Khuyết về sư muội của Văn Sơn, thầy Lưu nói với anh rằng sư muội của Văn Sơn cũng đang ở Nha Trang, nhưng thầy chỉ nói ở một nơi rực rỡ sắc hoa. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, đi đâu tìm được một nơi rực rỡ sắc hoa chứ?” Triệu Hùng cảm thấy hết sức mờ mịt.

“Nơi rực rỡ sắc hoa có rất nhiều mà, ví dụ như cửa hàng hoa này, chợ bán hoa này hoặc vườn trồng hoa này. Còn có các hội chợ triển lãm cũng đều có cảnh vật rực rỡ sắc hoa.”

Triệu Hùng nghe xong, thở dài nói: “Cửa hàng hoa ở Nha Trang không có đến một nghìn thì cũng tám trăm cái, chúng ta chỉ nán lại Nha Trang có vài ngày, xong việc phải rời khỏi đây luôn đâu thể đi từng nơi tìm được. Bao nhiêu cửa hàng hoa, chợ hoa và các loại triển lãm, tìm như vậy khác gì mò kim đáy bể!”

“Anh đừng nản lòng! Ít nhất chúng ta đã có phương hướng.”

Lý Thanh Tịnh trầm ngâm trong giây lát rồi nói tiếp: “Nếu như em đoán không nhầm thì sư muội của Văn Sơn nhất định đã đổi tên rồi. À phải rồi, sư muội của Văn Sơn tên gì anh nhỉ?”

Triệu Hùng đáp: “Vân Dao.”

“Vân Dao?” Lý Thanh Tịnh nghe xong cảm thán: “Quả là một cái tên đầy chất thơ! Em nghĩ anh cần nói chuyện này với Văn Sơn, xem ý kiến cùa Văn Sơn thế nào.”

“Ừm, anh cũng nghĩ nên làm như vậy.” Triệu Hùng gật đầu tán đồng.

Triệu Hùng đi gặp Trần Văn Sơn rồi nói mọi chuyện với anh ta, Trần Văn Sơn vừa nghe xong liền sốt sắng không yên như ngồi trên đống lửa, nào có thể kiềm nén được cảm xúc sục sôi trong lòng. Trần Văn Sơn nói: “Cậu chủ, tôi lập tức đi đến các cửa hàng hoa lớn để tìm.”

Triệu Hùng vội ngắt lời anh ta: “Không được, anh một mình đi quá mạo hiểm. Người của Hoàng Long vẫn đang ở Nha Trang, lỡ như anh gặp phải nhóm cao thủ Thiên Bảng của Hoàng Long thì quá nguy hiểm.”

“Cậu chủ cứ yên tâm, cho dù không đánh lại bọn họ thì bảo toàn tính mạng không phải là vấn đề.”

Triệu Hùng lo lắng Trần Văn Sơn bị thương, một khi anh ta bị thương thì thực lực bên anh sẽ suy giảm đi rất nhiều.

“Văn Sơn, tôi gọi thêm Nông Tuyền và Tàn Kiếm, bốn người chúng ta cùng nhau hành động. Nếu xảy ra chuyện thì còn có thể giúp đỡ nhau, rồi lại gọi thêm người của Liêu Minh cũng không muộn.”

Trần Văn Sơn là một người có cái nhìn đại cuộc đồng thời rất hiểu chuyện, anh ta không muốn vì chuyện của cá nhân mà liên lụy đến Triệu Hùng nên gật đầu nói: “Vậy được.”

Triệu Hùng nói qua một lời với Lý Thanh Tịnh xong mới dẫn theo Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm đi ra ngoài hành động.

Bốn người tìm cả buổi chiều, đi vào hơn mười mấy cái cửa hàng hoa vẫn không tìm ra được chút tin tức nào về sư muội Vân Dao của Văn Sơn.

Trong bữa cơm tối, Lý Thanh Tịnh chứng kiến bốn người ai nấy tinh thần, khí thế giảm sút cô liền huých nhẹ Triệu Hùng nhắc nhở anh.

Triệu Hùng lập tức hiểu ý cô, nếu như đến ngay cả anh cũng ủ dột như vậy, không xốc lại tinh thần thì những người khác càng không làm được.

Nghĩ vậy anh liền nâng cốc lên rồi nói: “Nào, tất cả vì chuyện của Văn Sơn, mọi người cũng vất vả ngược xuôi cả một buổi chiều rồi, tôi mời mọi người một ly!”

Lúc này mọi người mới cụng ly, bầu không khí sôi nổi hẳn lên.

Dùng xong bữa tối, Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh cùng những người khác đi tham quan Hồ Bán Nguyệt, rồi xem màn trình diễn “Ấn tượng Hồ Bán Nguyệt”. Ấn tượng Hồ Bán Nguyệt nằm trong khu thắng cảnh của Hồ Bán Nguyệt. Vào mỗi đêm yên tĩnh, bằng cách sử dụng hồ và hiệu ứng ánh sáng hiện đại kết hợp với hàng trăm diễn viên múa đã dựng lên khung cảnh như thơ như họa, tái hiện lại những truyền thuyết cổ xưa.

Nghe nói hiệu ứng âm thanh ánh sáng của màn trình diễn đều sử dụng công nghệ hiện đại nhất không chỉ ở trong nước mà còn trên thế giới.

Lý Diệu Linh đối với cảnh tượng rực rỡ mỹ lệ như vậy thì không kìm được mà kéo Ngô Bích Cầm đi chụp ảnh.

Lý Thanh Tịnh cũng bị cảnh sắc nơi đây làm cho choáng ngợp, cô ngắm nhìn đến say mê và khao khát được sống ở một nơi đẹp như tranh vẽ, tràn ngập thơ ca như thế này.

Buổi tối sau khi trở về chỗ ở, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thay phiên nhau đi tắm nước ấm. Lý Diệu Linh muốn tạo cơ hội cho chị gái nên tối nào cũng cố ý ôm Dao Châu ngủ.

Sau khi tắm xong, Triệu Hùng leo lên giường nằm cạnh Lý Thanh Tịnh rồi vươn cánh tay dài ra ôm Lý Thanh Tịnh vào trong ngực. Hai người nằm đó thủ thỉ, lời nói tràn ngập tình ý.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, nếu gặp được vị cao nhân kia thì nội thương của anh sẽ được chữa khỏi.”

“Ò, đây là một việc tốt.” Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng muốn nói điều gì nên cô cố tình đáp bâng quơ như vậy.

“Thanh Tịnh, một khi nội thương của anh khỏi thì cơ thể anh sẽ hoàn toàn bình phục. Lúc đó chúng ta có thể...”

“Có thể cái gì?” Lý Thanh Tịnh khẽ khàng hỏi, cô cảm thấy hai bên má nóng lên sau đó liền ửng hồng.

Triệu Hùng ôm chặt Lý Thanh Tịnh vào lòng hơn nữa giống như sợ cô sẽ chạy trốn rồi nói: “Nếu như thân thể anh bình phục thì chúng ta có thể “chung phòng” rồi.”

“Chẳng phải chúng ta đang cùng phòng đó sao?” Lý Thanh Tịnh vờ như không hiểu ý của Triệu Hùng.

“Aiza, hôm nay chỉ số thông minh của em sao lại không online vậy. Ý của anh là chúng ta có thể giống như những đôi vợ chồng khác, em có thể sinh cho anh cục cưng thứ hai rồi.”

Lý Thanh Tịnh đã đoán trước được Triệu Hùng sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng khi nghe anh trực tiếp nói ra thì cả người cô không kìm được mà nóng hừng hực, cô ngượng chín mặt nói: “Anh mơ đi, ai nói sẽ sinh cho anh đứa thứ hai hả?”

Triệu Hùng thò tay vào nách Lý Thanh Tịnh cù nhẹ vài cái khiến cho cô nhột không nhịn được mà cười đến gập cả eo. Cô run rẩy ngọ nguậy tránh sang bên cạnh bỗng Triệu Hùng đè lên người cô, hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Lý Thanh Tịnh “ưm” một tiếng rồi vươn hai cánh tay thon dài ngọc ngà ôm lấy cổ Triệu Hùng, hai người quyến luyến trao nhau nụ hôn ngọt ngào không dứt.

Mỗi lần hôn nhau, Lý Thanh Tịnh đều bị Triệu Hùng hôn đến khi cô sắp không thở nổi mới buông ra.

Lý Thanh Tịnh hờn dỗi nói: “Anh thật đáng ghét, chỉ biết bắt nạt em.”

Triệu Hùng cười cười ôm chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên má cô rồi nói một cách đắc ý: “Em là bà xã của anh mà, sao anh có thể bắt nạt em chứ. Vợ chồng tâm sự những chuyện này không phải là rất bình thường ư.”

Triệu Hùng nói xong lại siết chặt Lý Thanh Tịnh trong lồ ng ngực hơn nữa khiến cô ngọ nguậy không thôi. Mùi nam tính trên cơ thể Triệu Hùng tràn ngập trong mũi cô, nhất thời khiến cô ý loạn tình mê.

Lý Thanh Tịnh rủ rỉ nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Lưu Ngũ Khuyết có nói với anh rằng sau khi kết hôn chúng ta sẽ có mấy người con không?”

“Không có, ông ta nói với em rồi à?”

“Ò, ông ta có nói với em.”

Triệu Hùng nghe vậy sốt sắng hỏi: “Vậy ông ta nói chúng ta có tất cả mấy cục cưng vậy?”

“Ba cục cưng!”

“Ôi trời ơi, ba bảo bối ư!” Triệu Hùng vui mừng thốt lên rồi hôn chụt cái lên trán Lý Thanh Tịnh, sau đó lại hỏi: “Vậy chúng ta có con trai không?”

“Sao thế? Anh trọng nam khinh nữ đấy à?” Lý Thanh Tịnh giả vờ tỏ vẻ giận dỗi.

“Sao anh có thể trọng nam khinh nữ được, anh chỉ muốn biết chúng ta có con trai hay không thôi mà!” Triệu Hùng nói như đang kêu oan.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng sốt ruột như vậy bèn nảy sinh ý muốn trêu chọc anh, cô nghiêm túc nói: “Vậy nếu như cả ba cục cưng đều là công chúa thì làm sao bây giờ?”

Triệu Hùng hơi khựng lại khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lý Thanh Tịnh, anh những tưởng bọn họ thật sự sẽ có ba tiểu công chúa.

Triệu Hùng cũng nghiêm túc đáp lại: “Phải làm sao à, đương nhiên phải nuôi hết chứ sao. Có công chúa tốt biết mấy, nếu như đều hiểu chuyện như Dao Châu lại xinh đẹp như em thì chúng ta tha hồ tuyển con rể, nghĩ thôi cũng thấy rất tuyệt đấy chứ.”

Lý Thanh Tịnh vừa cười vừa nói: “Anh đó, nghĩ một đằng nói một nẻo. Lưu Ngũ Khuyết nói cả đời này chúng ta sẽ có ba người con, trong ba người con này sẽ có hai trai một gái.”

Triệu Hùng vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Sao cơ, chúng ta sẽ có hai người con trai ư?”