Chú Tiểu nói với Lý Thanh Tịnh: “Lý thí chủ, xin cô đứng đợi ở đây một lát, Triệu thí chủ, xin đi theo tôi!”
Trần Văn Sơn lo lắng Triệu Hùng gặp nguy hiểm nên nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi đi với cậu.”
Chú tiểu nói với Trần Văn Sơn: “Thí chủ, xin đừng nôn nóng, vị cao nhân ấy nói chỉ mời một mình Triệu thí chủ, vì vậy không thể để anh vào trong.”
“Chuyện này...” Trần Văn Sơn lộ vẻ lo lắng ra mặt.
Không ai biết rốt cuộc là vị cao nhân nào ở bên trong cho gọi Triệu Hùng, rốt cuộc có có cao nhân hay không hay chỉ là một ẩn số.
Nếu như một mình Triệu Hùng vào trong, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sẽ phải hối hận không kịp.
Triệu Hùng chau mày, thấy chú tiểu nói chỉ để một mình anh vào thì nói với Trần Văn Sơn và vợ Lý Thanh Tịnh của mình với vẻ trấn an: “Mọi người cứ ở đây đợi tôi đi.”
“Nhưng mà cậu chủ, lỡ như...”
Triệu Hùng cắt ngang lời của Trần Văn Sơn, anh nói: “Tôi tự có cân nhắc!” Anh nói xong thì cùng với chú tiểu rời khỏi đó.
Ở khuôn viên phía sau chùa có một căn phòng đóng chặt cửa.
Chú tiểu dẫn Triệu Hùng đến trước căn phòng và nói: “Triệu thí chủ, vị cao nhân đó đang ở bên trong, anh tự vào đi.”
Triệu Hùng gật đầu, từ từ tiến về phía căn phòng.
Sau khi anh đẩy cửa ra thì nhìn thấy có hai người đang ngồi trên đệm quỳ và chơi cờ.
Một sư thầy lớn tuổi nhìn thấy Triệu Hùng bước vào thì đứng lên và nói với người còn lại: “Lưu thí chủ, lát nữa tôi lại đến cùng anh chơi cờ.”
“Đại sư, thầy làm việc đi ạ!” Người đàn ông họ Lưu hành lễ với sư thầy lớn tuổi.
Lúc sư thầy lớn tuổi đi ngang qua Triệu Hùng thì khẽ gật đầu chào.
Triệu Hùng đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên đệm quỳ trong phòng.
Người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng hoàn toàn, dưới cằm không có râu, chỉ là đầu tóc bạc phơ khiến ông ta trông có vẻ rất già nua.
“Cậu đến rồi à?” Người đàn ông hỏi Triệu Hùng sau đó lại nói một câu: “Đóng cửa lại đi.”
Cũng không biết tại sao, Triệu Hùng vừa nhìn thấy người đàn ông đó thì trong lòng lại thấy rất kính trọng. Sau khi anh vào phòng thì quay lại đóng cửa.
“Ngồi đi!” Người đàn ông chỉ tay vào miếng đệm quỳ trước mặt và nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng học theo người đàn ông, ngồi xếp bằng trên miếng đệm mỏng.
Anh liếc nhìn ván cờ trên mặt đất thì thấy lúc nãy hai người họ đã chơi cờ tướng, chỉ là bên xanh đã bị gi3t chết hết chỉ còn có hai quân tốt đã qua sông và một quân xe nhưng may là sĩ và tượng vẫn còn nguyên. Còn bên đỏ thì vẫn còn xe, ngựa, pháo nhưng quân phòng thủ thì chỉ còn một sĩ và một tượng.
Theo thế cờ thì quân đỏ đang chiếm ưu thế, quân xanh đang thua, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đánh bại.
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ đồ gài cúc áo kiểu xưa màu xám, ngoài mái đầu bạc trắng ra thì ông ta còn có đôi mắt to mà đôi chân mày rậm, diện mạo ngay thẳng khiến cho người ta có cảm giác không dám bất kính với ông ta. Có điều có một ống tay áo của ông ta trông có vẻ như trống rỗng, lúc này anh mới biết người đàn ông đã bị mất một cánh tay, chỉ còn lại một cánh tay.
Triệu Hùng dám chắc chắn một trăm phần trăm là mình không quen biết người trước mặt.
“Xin hỏi ông tìm tôi có việc gì? Ông là ai?” Triệu Hùng hỏi người đàn ông.
Người đàn ông ngước mắt nhìn lên, nhìn Triệu Hùng một cái rồi nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết cậu là ai. Vốn dĩ cậu nên đến đây từ một tuần trước, chỉ là giữa đường xảy ra chuyện của nhà họ Tiêu nên cậu mới vì chuyện này mà chậm trễ.”
Triệu Hùng nghe người đàn ông nhắc đến nhà họ Tiêu và còn biết được lịch trình của mình thì thấy vô cùng ngạc nhiên, anh cảnh giác hỏi người đàn ông: “Rốt cuộc ông là ai? Sao ông lại biết nhiều chuyện của tôi như thế?”
Người đàn ông mỉm cười và nói: “Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết cậu là ai, cũng biết việc cấp bách trước mắt mà cậu rất muốn làm là gì.”
“Là gì?” Triệu Hùng hỏi đối phương.
Người đàn ông nói: “Cậu đã bị mất đi nội lực, việc cấp bách nhất không có gì khác ngoài việc khôi phục lại nội lực và cậu cũng luôn tìm kiếm cao thủ Thần Bảng.”
Triệu Hùng nhìn đối phương chằm chằm rồi gạn hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại biết chuyện của tôi.”
“Tôi ấy à? Là một thầy bói, họ Lưu.”
Triệu Hùng kinh ngạc buộc miệng nói: “Ông là ông Lưu, Lưu Ngũ Khuyết sao?”
Lần này đến lượt Lưu Ngũ Khuyết kinh ngạc, ông ta nhìn Triệu Hùng và hỏi: “Sao cậu lại quen biết tôi?”
Triệu Hùng vui mừng trả lời: “Tôi đã biết đến tên tuổi của ông từ chỗ nhà họ Diệp ở Thành phố Vinh, không ngờ hôm nay lại được gặp ông. Xin ông Lưu hãy nhận một lễ của vãn bối.”
Sau khi Triệu Hùng biết được thân phận thật sự của Lưu Ngũ Khuyết thì quỳ lên đệm, cung kính hành lễ với Lưu Ngũ Khuyết.
Lưu Ngũ Khuyết không hề ngăn cản Triệu Hùng hành lễ với mình.
Triệu Hùng không ngờ Lưu Ngũ Khuyết là người bị mất một cánh tay, hơn nữa đầu tóc cũng đã bạc trắng.
“Ông Lưu, sao ông biết tôi ở đây? Là Diệp Trát nói cho ông biết sao?” Triệu Hùng hào hứng hỏi Lưu Ngũ Khuyết.
Lưu Ngũ Khuyết lắc đầu và nói: “Là bố cậu tìm tôi, bảo tôi chỉ cách giải quyết cho cậu!”
“Bố tôi?” Triệu Hùng nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ bố Triệu Khải Thời của anh cũng quen biết Lưu Ngũ Khuyết.
Lưu Ngũ Khuyết giải thích với Triệu Hùng: “Ba năm trước tôi và bố cậu đã gặp nhau, lúc đó tôi đã bói được cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, hơn nữa, con đường học võ của cậu sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng sẽ được hóa giải hết.”
“Ông Lưu, câu nói này của ông là có ý gì? Ý ông là sẽ có cao thủ Thần Bảng giúp đỡ cho nội lực của tôi sao?” Triệu Hùng kích động hỏi.
Lưu Ngũ Khuyết gật đầu và nói: “Thật ra vị cao thủ đó đã ở gần đây rồi, chỉ là duyên phận của hai người chưa tới nên vẫn chưa gặp được nhau mà thôi.”
Triệu Hùng vừa nghe xong thì nóng ruột hỏi: “Vậy ông Lưu có thể chỉ điểm cho tôi biết bây giờ vị cao nhân đó đang ở đâu không?”
“Chuyện này ấy mà! Thời gian hai người gặp nhau vẫn chưa đến, cậu đừng gấp, cậu và người đó sắp gặp được nhau rồi.”
Ông Lưu Ngũ Khuyết này là đời sau của Lưu Bá Ôn.
Lưu Bá Ôn là người được xưng là biết rõ chuyện trước đó năm trăm năm và sau đó năm trăm năm, là quân sư số một của nhà vua thời đó. Nếu như Lưu Ngũ Khuyết đã là đời sau của Lưu Bá Ôn thì dù ông ta không thể học hết được toàn bộ bản lĩnh của Lưu Bá Ôn thì ít ra ông ta cũng đã là cao nhân đắc đạo nổi tiếng ở hiện tại rồi.
Triệu Hùng thấy Lưu Ngũ Khuyết là người cụt tay, chỉ có một cánh tay nên tò mò hỏi: “Ông Lưu, cánh tay này của ông là do ai làm hại?”
Lưu Ngũ Khuyết nói: “Người bói toán như chúng tôi vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên người giang hồ gọi là thiếu một cửa.”
“Như thế là có ý gì?” Triệu Hùng chau mày hỏi.
“Thiếu một cửa tức là phạm sát trong mạng, mà sát này lại không có cách nào để hóa giải, đều là báo ứng do tiết lộ thiên cơ. Nếu không khắc bố mẹ thì sẽ khắc con cái, khắc vợ, hoặc là vận mệnh của bản thân sẽ gặp nhiều trắc trở. Cả đời Lưu Ngũ Khuyết tôi tiết lộ quá nhiều thiên cơ mà chỉ mất có một cánh tay thì cũng xem như đã may mắn lắm rồi.”
Triệu Hùng không ngờ lại có chuyện như thế nhưng nhìn thái độ của Lưu Ngũ Khuyết lạc quan như thế thì anh cũng thấy yên tâm.
Triệu Hùng hỏi Lưu Ngũ Khuyết: “Ông Lưu, vậy tôi có thể hỏi ông mấy vấn đề không?”
Lưu Ngũ Khuyết nói: “Khoan hãy gấp gáp hỏi, cậu biết đánh cờ tướng không?”
“Biết sơ sơ!” Triệu Hùng trả lời.
Lưu Ngũ Khuyết chỉ vào ván cờ đang dang dở rồi hỏi Triệu Hùng: “Ván cờ này, bên xanh chỉ còn lại một con xe và hai con tốt qua sông, cậu cho rằng còn có cách giải nguy không?”
Triệu Hùng thấy cờ của Lưu Ngũ Khuyết vẫn còn một xe, một ngựa, một pháo còn bên cờ xanh thì chỉ còn một con xe thôi, muốn thắng được bên đỏ thì còn khó hơn cả lên trời.
“Bên xanh rất khó thắng!” Triệu Hùng nói với Lưu Ngũ Khuyết.
Lưu Ngũ Khuyết mỉm cười và nói với Triệu Hùng: “Không thử thì làm sao biết được! Nào, cậu đánh cờ đỏ, tôi đánh cờ xanh, chúng ta tiếp tục chơi tiếp ván cờ này. Đến lượt cậu đi rồi.”
Triệu Hùng không hiểu rốt cuộc Lưu Ngũ Khuyết muốn làm gì nên cũng kiên nhẫn chơi cờ với ông ta một lúc. Kết quả, chuyện làm Triệu Hùng thấy bất ngờ là Lưu Ngũ Khuyết cầm cờ xanh, đi hai quân tốt, rồi lại tận dụng quân sĩ và tượng để phòng thủ, không ngờ quân xe của ông ta đã liên tục ăn hết ngựa và pháo của anh. Cuối cùng, không ngờ ông ta đã thắng cờ đỏ của Triệu Hùng chỉ với thế cờ yếu ớt ban đầu.
Tài chơi cờ của Triệu Hùng chỉ có thể xem là ở trình độ bình thường nhưng thế cờ của cờ đỏ đã chiếm ưu thế, không ngờ lại bị Lưu Ngũ Khuyết giết sạch không còn manh giáp.
Lưu Ngũ Khuyết thả cờ xuống rồi mỉm cười và nói: “Đời người giống như cờ, một ván cờ trông có vẻ không tốt nhưng chỉ cần tìm ra đúng sơ hở của đối phương thì có thể chuyển nguy thành an, từ từ hành động. Lúc nãy nếu như không phải cậu đi sai quân ngựa thì tôi cũng không có cơ hội để thắng. Cũng giống như hoàn cảnh bây giờ của cậu, trông có vẻ như bị bao vây tứ phía nhưng thiệt hại nhất thời cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Một khi để cậu tóm được cơ hội thì nước cờ sẽ bị lật ngược.”
Lúc này Triệu Hùng mới biết Lưu Ngũ Khuyết đang dùng cờ để chỉ bảo cho mình, anh lập tức thấy thông suốt, kính trọng nói: “Cảm ơn ông Lưu đã chỉ bảo! Phải rồi, lúc nãy khi tôi đếm La Hán khi vào chùa Linh Ấn thì đếm đến vị La Hán thứ ba mươi tám, có một bài thơ viết thế này “Đừng sợ sóng cao biển sâu, đừng sợ đường khó khăn gập ghềnh. Cẩn thận với người mỉm cười với bạn, miệng nam mô bụng bồ dao găm.” Ông Lưu, nên giải bài thơ này như thế nào?”
Lưu Ngũ Khuyết mỉm cười và nói: “Ý của nó là nếu hiểu được quy luật của tự nhiên, nhìn thấu được chuyện trong thế gian thì có thể sống an bình trong thế tục vẩn đục hoặc khi có khó khăn ập đến. Người thông minh sẽ không vì danh lợi mà thấy mệt mỏi, người sống có đức thì sẽ được hưởng phúc. Còn về việc tại sao có con cóc thì chắc chỉ là pháp tướng mà thôi.”