Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng và những người khác lái xe đến Nha Trang, từ Đà Lạt đến Nha Trang chỉ mất khoảng hai giờ ngồi xe.
Trước khi xuất phát thì Lý Thanh Tịnh đã đặt trước khách sạn để nghỉ lại rồi, đó là một khách sạn năm sao có tên là "Sophie".
Khách sạn này được xây dựng theo phong cách Châu Âu, tuy chi phí khá đắt đỏ nhưng bù lại có thể thưởng thức trọn vẹn cảnh đẹp ở quanh khu đó.
Sở dĩ lựa chọn “khách sạn năm sao” này thứ nhất là do các biện pháp an ninh ở đây tương đối an toàn, thứ hai là vì bọn họ có dẫn theo trẻ con cùng đi chơi cho nên không muốn để chúng phải chịu khổ.
Sau khi nhận phòng khách sạn thì Lý Diệu Linh đã rất nóng lòng muốn đi dạo quanh, bây giờ Lý Diệu Linh đã có Ngô Bích Cầm làm bạn nên cứ thỏa sức vui chơi suốt cả ngày đến mức quên cả trời đất.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh hết sức vui vẻ vì cuối cùng cũng được yên tĩnh, bọn họ đều cảm thấy vô cùng thoải mái khi đặt chân đến một nơi có không khí trong lành thế này.
Mặc dù vào mùa này ở đây không có ánh nắng ấm áp của mùa hè, không những có cơn gió nhè nhẹ khẽ thổi bay đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời, nhưng ngoại trừ cảm giác hơi se lạnh một chút thì thời tiết cũng không tệ lắm.
Lý Thanh Tịnh chỉ mặc một chiếc áo khoác dài màu be đơn giản phối với kính râm, để đề phòng trường hợp gặp phải một số tên lưu manh hay bi3n thái nào đó sinh ra ý đồ xấu.
Lúc đi dạo quanh, Lý Diệu Linh và Ngô Bích Cầm xung phong đi ở phía trước còn Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh dẫn theo bé Dao Châu và Thẩm Văn Hải đi giữa, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã và Tàn Kiếm Hồ A đi ở sau cùng.
Bốn anh em nhà họ Mã người nào người nấy đều cao đến một mét chín với vóc người vạm vỡ, thoạt nhìn không dễ trêu chọc cho nên suốt cả dọc đường đều rất an toàn bởi vì không một ai dám bén mảng tới gây sự.
Thứ nổi tiếng nhất ở Hồ Bán Nguyệt chính là câu chuyện ngụ ngôn về tình yêu lãng mạn đầy cảm động giữa Hứa Tiên và Bạch nương tử, có người đồn rằng Bạch nương tử đang bị trấn áp trong "tháp Phong Lưu" ở Hồ Bán Nguyệt.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?"
Triệu Hùng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn vợ mình là Lý Thanh Tịnh hỏi: "Thanh Tịnh, sao em lại hỏi vậy?"
Lý Thanh Tịnh thản nhiên cười nói: "Không phải nói Hứa Tiên và Bạch nương tử đã đợi nhau cả ngàn năm sao? Trước đây Hứa Tiên chỉ là một cậu bé chăn trâu có lòng tốt cứu sống một con rắn màu trắng, một ngàn năm sau con rắn màu trắng ấy đã tu luyện thành người và ở bên Hứa Tiên. Bạch nương tử kết hôn với Hứa Tiên là vì muốn trả ơn cứu mạng ở kiếp trước, nhưng đáng tiếc lại bị một lão hòa thượng tên là Pháp Hải chia rẻ mối lương duyên tốt đẹp này."
Triệu Hùng nắm lấy tay vợ mình Lý Thanh Tịnh rồi nói: "Vì Hứa Tiên và Bạch nương tử đều có cả kiếp trước và kiếp này, nên anh tin rằng chúng ta cũng được luân hồi từ kiếp trước cho nên mới có thể ở bên nhau trong kiếp này."
Lý Thanh Tịnh gạt tay Triệu Hùng ra, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì ngại ngùng nở nụ cười: "Đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy nữa, Văn Sơn và Nông Tuyền ở phía sau còn đang nhìn chúng ta kia kìa."
Triệu Hùng cười ha ha, trong lòng có một chút đắc ý nho nhỏ, anh nhìn thấy có không ít người đang ngồi trên du thuyền ngắm cảnh ven hồ thì lập tức lên tiếng đề nghị với vợ mình là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, chúng ta ngồi du thuyền ngắm cảnh nhé?"
“Được đó!” Lý Thanh Tịnh vui vẻ đồng ý.
Vì vậy Triệu Hùng nói một tiếng với những người còn lại rồi rồi sải bước đi bộ đến chỗ neo du thuyền, anh đặt chỗ trên một chiếc du thuyền lớn, mặt nước gợn sóng lăn tăn như hòa cùng có tiếng cười nói của mọi người.
Anh càng ngày càng thích tận hưởng cuộc sống của riêng mình, hiện tại thực sự đã không còn muốn bận tâm về năm gia tộc lớn nữa. Cuộc sống mỹ mãn có một người vợ xinh đẹp ngọt ngào, có nhóm bạn tốt tri kỷ thì còn đòi hỏi gì hơn?
Ở đây có rất nhiều nhà văn và nhà thơ, trước phong cảnh nên thơ đẹp như tranh vẽ thế này liền nhịn không được mà ngâm nga vài câu thơ.
Người lái thuyền nói cho đám người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh biết buổi biểu diễn "Ấn tượng Hồ Bán Nguyệt" vào tối nay sẽ càng diễm lệ hơn bây giờ rất nhiều, toàn bộ bối cảnh đều là cảnh quan tự nhiên kết hợp với việc sử dụng công nghệ cao để phô bày hết vẻ đẹp của Hồ Bán Nguyệt, có thể nói đây là một buổi biểu diễn mang đẳng cấp quốc tế.
Triệu Hùng nói với vợ mình là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, tối nay chúng ta đến đây xem "Ấn tượng Hồ Bán Nguyệt đi.”
"Được thôi, vừa có thể ngắm nhìn cảnh đẹp ban ngày lại có thể thưởng thức trọn vẹn cảnh sắc về đêm của Hồ Bán Nguyệt, chuyến đi này đúng là không uổng công. Chỉ tiếc rằng chúng ta đến đây không đúng mùa, nếu không đã có thể nhìn thấy trăm hoa đua nở lá sen xanh mơn mởn rồi, vừa hay lại có thể ngắm nhìn một khía cạnh khác của Hồ Bán Nguyệt."
Triệu Hùng mỉm cười nói với vợ mình là Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em có biết ở nơi đây có một nơi tên là Linh Ấn Tự không?"
"Em biết, em còn đang chuẩn bị đi đến đó để tạ nguyện đây này."
"Tạ nguyện? Em đã ước nguyện cái gì thế?" Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
Lý Thanh Tịnh mỉm cười rồi nói: "Không nói cho anh biết đâu, nói ra sẽ mất linh đó, sau khi tạ nguyện xong em sẽ nói cho anh biết sau. Anh hỏi em biết Linh Ấn Tự không để làm gì vậy?"
"Ở trên Linh Ấn Tự có một câu đối vô cùng nổi tiếng, em có biết đó là câu gì không?"
“Không biết!” Lý Thanh Tịnh lắc đầu.
Triệu Hùng giải thích: "Vừa rồi có người nào đó cứ than ngắn thở dài nói thời tiết hôm nay không tốt đó sao, đúng là đáng tiếc mà."
"Ai da! Anh đừng có thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc thì câu đối nổi tiếng của Linh Ấn Tự là gì?" Lý Thanh Tịnh sốt ruột vội vàng hỏi.
Chỉ nghe Triệu Hùng trầm ngâm nói: "Muốn cuộc sống có thể mỹ mãn hơn, chỉ cần hài lòng một nửa với mọi chuyện!"
Nghe thấy những lời này, trong lòng Lý Thanh Tịnh giống như được khai sáng lập tức tỉnh ngộ, cô xúc động nói: "Đúng vậy, dù chúng ta có làm chuyện gì thì vẫn luôn cố gắng đạt đến mức độ hoàn hảo nhất có thể, nhưng thật ra trên đời này chỉ cần mỗi ngày mọi người đều có thể sống thoải mái là được rồi."
Lý Thanh Tịnh tựa đầu vào vai Triệu Hùng, Lý Diệu Linh nhìn thấy cảnh này thì len lén lấy điện thoại ra bí mật chụp lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người họ, sau đó nhanh chóng gửi tấm ảnh vừa mới chụp cho bố mình là Lý Quốc Lâm kèm theo lời nhắn: "Bố, bố mau nhìn xem chị con và anh rể đang ân ái kia kìa."
Lúc Lý Quốc Lâm nhìn thấy bức ảnh này thì ông vui mừng đến mức cười không khép được miệng.
Khi con người ta già đi, chuyện mà bọn họ hy vọng nhất là có thể sống một cuộc sống hạnh phúc quây quần bên con cháu.
Từ khi Triệu Hùng đến làm rể trong nhà họ Lý bọn họ thì vẫn luôn phải chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt giễu cợt và xem thường của người ngoài, Triệu Hùng và con gái Lý Thanh Tịnh của ông có được như ngày hôm nay thì cũng không dễ dàng gì.
Mấy ngày nay Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng và Lý Diệu Linh đều ra ngoài nên chỉ còn cô giúp việc Chu Dĩnh ở lại chăm sóc cho Lý Quốc Lâm.
Sau khi Lưu Mỹ Lan biết được tin này từ chỗ con gái Phùng Anh Nam của mình thì thừa dịp họ hàng xa đang ghé thăm, bà ấy nhờ mấy người họ hàng đó trông nhà giúp để đem bát canh mình đã nấu sang cho Lý Quốc Lâm ở nhà bên cạnh chỉ cách đó năm bước chân.
Vết thương ở chân của Lý Quốc Lâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu không có bác sĩ Hoa giúp ông chữa trị thì cái chân kia của ông đã tàn phế từ lâu rồi.
Lý Quốc Lâm mở ảnh mà con gái nhỏ Lý Diệu Linh gửi cho mình cho Lưu Mỹ Lan xem, ông cười nói: "Bà Mỹ Lan, bà nhìn ảnh đám trẻ Thanh Tịnh và Triệu Hùng đang đi du lịch ở Hồ Bán Nguyệt đây này."
“Để tôi xem!” Lưu Mỹ Lan cầm lấy.
Lưu Mỹ Lan nhìn thấy hình ảnh Lý Thanh Tịnh tựa vào vai Triệu Hùng với dáng vẻ ngọt ngào ở trong điện thoại thì quay đầu nói với Lý Quốc Lâm: "Ông Lý, tôi thật sự rất ghen tị với ông đó, ông vừa có hai cô con gái xinh đẹp lại thêm một đứa con rể xuất sắc như vậy nữa. Ông biết không, cậu Triệu đây đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi rất nhiều đấy."
"Thằng bé Triệu Hùng này bây giờ rất hiểu chuyện, vào mấy năm trước lúc mới đến ở rể nhà họ Lý của chúng tôi thì vẫn còn chút tự ti không có chí tiến thủ, mãi đến tận bây giờ mới miễn cưỡng coi như có tiến bộ một chút."
"Ở rể? Ông Lý, ông nói cậu Triệu đến ở rể nhà các ông sao?" Lưu Mỹ Lan ngạc nhiên hỏi.
Lý Quốc Lâm gật đầu nói: "Thằng bé chạy khỏi nhà tìm đến nương nhờ bố tôi, lúc bố tôi vẫn còn sống đã chỉ định thằng bé và Thanh Tịnh kết hôn. Hai đứa bọn nó không hề có cơ sở tình cảm gì, có thể vượt mưa ngược gió suốt cả chặng đường để đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, hiện tai chứng kiến bọn chúng sống vui vẻ hạnh phúc với nhau thì tôi cũng yên tâm rồi. Giờ tôi chỉ còn lo cho đứa con gái nhỏ của tôi thôi, kết quả học tập đếm ngược từ dưới lên không nói, vậy mà suốt ngày còn đi làm mấy chuyện không đâu."
Lưu Mỹ Lan đã từng nghe con gái mình là Phùng Anh Nam nói về Lý Diệu Linh nên cũng đoán được một phần tính cách của cô ấy, bà ấy khẽ thở dài nói: "Haiz, xem ra gia đình nào cũng có một "cuốn kinh khó đọc"!"
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra Đào Yên Hoa bước vào.
Đào Yên Hoa nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Lý Quốc Lâm và Lưu Mỹ Lan thì cực kỳ tức giận, một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng vào mặt Lý Quốc Lâm mà mắng: "Được đấy Lý Quốc Lâm, tôi đã nói ông và người phụ nữ này đã dan díu với nhau từ lâu rồi mà ông vẫn không chịu thừa nhận. Cuối cùng cũng để tôi bắt được đuôi hồ ly của cô ta rồi, đồ cha già không biết xấu hổ, đã già cả bó tuổi rồi mà còn muốn trâu già gặm cỏ non nữa hả? "
Đào Yên Hoa nhìn thấy cây lau nhà ở bên cạnh thì lập tức cầm lấy hùng hổ xông tới chỗ Lý Quốc Lâm và Lưu Mỹ Lan.
Lưu Mỹ Lan vội vàng đứng dậy giải thích với Đào Yên Hoa: "Chị à chị nghe em giải thích đã, em tới đây chỉ để đưa canh cho ông Lý thôi, chị đừng hiểu lầm chúng em mà."
"Chị? Cô nói mà không biết ngại à, ai chị là của cô? Loại người phụ nữ khắc chồng như cô, đã khắc chết hai đời chồng của mình chưa đủ hay sao mà còn định dụ dỗ chồng tôi nữa?"
Lý Quốc Lâm đang ngồi trên xe lăn nghe vậy thì tức giận đến mức đập mạnh vào xe lăn quát lên: "Đào Yên Hoa, bà quậy đủ chưa?"
"Bốp!"
Đào Yên Hoa xoay người lại và tát Lý Quốc Lâm một cái, thấy Lý Quốc Lâm bị đánh, Lưu Mỹ Lan lo lắng nói: "Chị Đào, chị hãy nghe em giải thích!"
Lưu Mỹ Lan vừa dứt lời thì Đào Yên Hoa đã dùng cây lau nhà đập mạnh vào đầu Lưu Mỹ Lan.
Nhìn thấy đầu của Lưu Mỹ Lan bị vợ mình là Đào Yên Hoa đánh tới chảy máu, Lý Quốc Lâm nổi giận mắng: "Đào Yên Hoa, bà quá đáng lắm rồi đó, Lý Quốc Lâm tôi muốn ly hôn với bà."
"Ly hôn sao? Được rồi, không phải ông muốn kết hôn với con đàn bà này sao? Nếu các người đã đối xử không tốt với Đào Yên Hoa tôi thì sau này đừng mong có cuộc sống tốt đẹp."
Đào Yên Hoa vội vàng đi đến phía sau Lý Quốc Lâm, trực tiếp lật ngược xe lăn của ông, bởi vì hành động bất tiện mà Lý Quốc Lâm lập tức ngã xuống xe.
Lưu Mỹ Lan thấy thế thì vội vàng bước tới đỡ Lý Quốc Lâm lên, nhưng thoáng cái đã bị Đào Yên Hoa nắm tóc rồi tát liên tiếp hai cái, sau đó bà ta giơ chân đá vào bụng Lưu Mỹ Lan khiến bà ấy ngã khuỵu xuống đất.
Cô giúp việc Chu Dĩnh đang thu dọn đồ đạc ở trên lầu nghe thấy tiếng cãi vã thì lập tức chạy xuống, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt thì hoảng sợ la lên: "Ông Lý! Ông Lý!" Sau đó vội vàng chạy đến.
Đào Yên Hoa làm ra động tác nhổ nước bọt về phía Lý Quốc Lâm và Lưu Mỹ Lan rồi lên tiếng nói với Lý Quốc Lâm: "Lý Quốc Lâm, tôi có thể ly hôn với ông nhưng số tài sản kia thì ông đừng mong lấy được một phần nào, tôi sẽ khiến ông rời đi với hai bàn tay trắng." Bà ta nói xong thì hùng hùng hổ hổ rời khỏi.