Trần Văn Sơn nghe xong cuộc nói chuyện của hai người họ thì búng người từ trong sân lớn của biệt thự ra ngoài, anh ta quay về lại xe và kể lại chuyện đó cho Triệu Hùng nghe.
Từ những tin tức mà Trần Văn Sơn nghe được thì có thể đoán ra người này đã vì tiền nên mới dùng em gái để gán nợ cho hộ giàu này, nhưng rốt cuộc tại sao lại như thế thì không biết được.
Một lúc sau, họ thấy Ngô Thừa Cảnh cúi đầu buồn bã bước ra ngoài, anh ta lái xe điện ba bánh trở về lại chỗ ở của mình.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Ngô Thừa Cảnh ra ngoài mở cửa ra xem thì nhìn thấy hai người trước đó đã mua tranh và thư pháp của mình.
Ngô Thừa Cảnh chau mày, hỏi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn: “Sao lại là các anh?”
Triệu Hùng quan sát căn nhà nhỏ cũ kĩ rách nát một lượt, thật sự có thể nói là chỉ có bốn bức tường, ngoài một chiếc giường và mấy dụng cụ nấu ăn đơn giản ra thì không có gì nữa hết.
Thật sự không biết người này đã sống như thế nào nữa.
“Chúng tôi có thể vào ngồi một lát được không?” Triệu Hùng hỏi Ngô Thừa Cảnh.
Ngô Thừa Cảnh lạnh lùng nói một câu: “Vào đi!”
Sau khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn vào nhà thì hai người họ tự tìm cho mình một chỗ để ngồi. Anh đưa cho Ngô Thừa Cảnh một điếu thuốc nhưng Ngô Thừa Cảnh không lấy. Triệu Hùng tự đốt một điếu thuốc lên rồi nhìn Ngô Thừa Cảnh và hỏi: “Nghe nói anh là một tên trộm mộ, vậy bức thư pháp và bức tranh mà tôi vừa mới mua là anh lấy được từ trong mộ hả?”
Ngô Thừa Cảnh trợn Triệu Hùng và nói: “Các anh có ý gì? Đến đây để điều tra tôi hay là hối hận vì đã mua đồ?”
“Không có ý gì cả, tôi chỉ tò mò về con người của anh thôi.”
Lúc này Triệu Hùng liếc nhìn thấy trong nhà họ Ngô có thờ một linh vị, bên trên viết là “Tổ tiên Ngô Bá Châu.”
Triệu Hùng nhìn thấy cái tên này thì hơi ngây ra, sau đó anh đưa mắt nhìn lên trên giá sách thì nhìn thấy một quyển sách có tên là “Cổ Ngọc Đồ Khảo”.
Triệu Hùng là người Đà Lạt, đương nhiên anh rất quen thuộc với các danh nhân nổi tiếng ở đây. Anh nói với Ngô Thừa Cảnh: “Có phải tiên Ngô Bá Châu của anh rất giỏi viết sách, ông ấy là nhà khảo cổ nổi tiếng với các tác phẩm như Tự Thuyết, Cổ Ngọc Đồ Khảo, Quyền Hoành Đỗ Lượng Học không?”
Ngô Thừa Cảnh nghe xong thì thấy vô cùng ngạc nhiên, anh ta hỏi Triệu Hùng: “Anh biết tổ tiên tôi sao?”
“Ừ! Tôi thích nghiên cứu đồ cổ, tôi đã từng may mắn đọc qua Tự Thuyết của thầy Ngô.”
“Không sai, đó chính là tổ tiên của tôi!”
Sau khi Ngô Thừa Cảnh thừa nhận thì Triệu Hùng hỏi Ngô Thừa Cảnh: “Vậy anh học được mấy phần bản lĩnh của tổ tiên anh, anh có đọc được chữ cổ không?”
“Đương nhiên là đọc được rồi, nếu không thì sao tôi có thể làm nghề trộm mộ. Chậc chậc chậc, nói rõ trước nhé, tôi đã rửa tay gác kiếm, không còn làm công việc trộm mộ đó nữa rồi.” Bộ dạng của Ngô Thừa Cảnh rất hài hước.
Triệu Hùng hỏi Ngô Thừa Cảnh: “Anh có một cô em gái đã bị anh đem đi gán nợ rồi phải không?”
Ngô Thừa Cảnh nghe đến đây thì đứng bật dậy, nhìn Triệu Hùng chằm chằm với ánh mắt đằng đằng sát khí, anh ta hỏi: “Rốt cuộc các anh là ai?”
“Đừng kích động! Là bạn tôi lúc nãy đã nghe được.” Triệu Hùng chỉ về Trần Văn Sơn đang ở bên cạnh mình.
Ngô Thừa Cảnh vừa nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Trần Văn Sơn thì biết anh ta là người không dễ dây vào. Anh ta trừng mắt một cái rồi hỏi Triệu Hùng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Triệu Hùng nói với Ngô Thừa Cảnh: “Tôi có thể chuộc thân cho em gái của anh nhưng sau này anh phải làm việc cho tôi. Mỗi năm tôi sẽ trả thêm cho anh ba tỷ rưỡi tiền lương, thế nào hả?”
“Có chuyện tốt đến vậy sao?” Ngô Thừa Cảnh cười lạnh lùng một tiếng và nói: “Tôi không tin có của rơi từ trên trời xuống đâu.”
Triệu Hùng nói: “Tôi cũng không giấu gì anh, tôi nuôi anh là để anh giúp tôi khởi động một địa cung. Tôi sợ bên trong sẽ có nguy hiểm, dù sao thì anh cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này. Đương nhiên, tôi cũng chưa chắc sẽ đi khởi động địa cung đó. Dù sao thì với tài lực của tôi, nuôi một người rãnh rỗi như anh hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Anh thật sự bằng lòng bỏ tiền ra giúp tôi chuộc em gái sao?” Ngô Thừa Cảnh nhìn Triệu Hùng không giống như đang đùa với anh ta nên hỏi lại một lần nữa.
Triệu Hùng gật đầu và nói: “Lúc nãy tôi đã bỏ ra một tỷ tư để mua tranh và thư pháp của anh rồi, anh còn nghi ngờ về tài lực của tôi sao?”
“Được, chỉ cần anh có thể giúp tôi chuộc em gái thì tôi bằng lòng làm việc cho anh. Nhưng phải nói trước, anh đừng nghĩ đến việc tôi sẽ giúp anh trộm mộ, tôi chỉ giúp anh khởi động địa cung thôi. Trừ khi tôi tình nguyện thì tôi mới giúp anh trộm mộ!”
“OK!” Triệu Hùng mỉm cười, đưa tay về phía Ngô Thừa Cảnh.
Ngô Thừa Cảnh và Triệu Hùng bắt tay nhau và vui vẻ nói: “Vậy việc không nên chậm trễ, bây giờ anh hãy cùng tôi đến nhà tên khốn đó giúp tôi chuộc em gái về.”
“Được!”
Sau khi họ ra khỏi nhà thì Ngô Thừa Cảnh ngồi lên xe Mercedes Benz của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.
Khi họ đến lại biệt thự của Hạ Phan Tứ, Hạ Phan Tứ nhìn thấy Ngô Thừa Cảnh dẫn theo hai người nữa cùng đến thì khó chịu nói: “Ngô Thừa Cảnh, sao anh lại đến rồi?”
“Ông chủ Hạ, tôi đến để chuộc em gái tôi.” Ngô Thừa Cảnh lớn giọng nói.
“Chỉ với một tỷ tư đó của anh thì chỉ đủ trả lãi một tháng thôi. Chẳng phải tôi bảo anh gom đủ bảy tỷ rồi hãy đến sao?”
Lúc này Trần Văn Sơn cầm một túi da đặt lên trước mặt Hạ Phan Tứ, anh ta vừa mở ra xem thì thấy bên trong toàn là tờ năm trăm nghìn xếp thành từng xấp, thơm nức mùi tiền mới.
Số tiền này là Triệu Hùng vừa mới rút từ ngân hàng ra khi trên đường đến đây. Vì không có hẹn trước nên anh đã phải rút từ rất nhiều ngân hàng mới có thể gom đủ được bảy tỷ này.
Hạ Phan Tứ tròn mắt, không ngờ chỉ mới một lúc mà Ngô Thừa Cảnh đã tìm được một chỗ dựa giàu có như thế.
Ngô Thừa Cảnh nói với Hạ Phan Tứ: “Ông chủ Hạ, số tiền này đều mới được rút từ ngân hàng ra đấy, em gái tôi đâu? Mau giao em gái tôi ra đây.”
Hạ Phan Tứ là một thương nhân gạo cội, anh ta vừa nhìn thấy số tiền năm trăm nghìn xếp theo seri đó thì biết ngay là đủ bảy tỷ.
Anh ta cười lạnh lùng nói với Ngô Thừa Cảnh: “Ngô Thừa Cảnh, lúc đầu anh lâm vào cờ bạc, là tôi đã dùng bảy tỷ để giúp anh chuộc thân, đó là sự thật, anh cũng đã đồng ý dùng em gái của anh để gán nợ. Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, gửi bảy tỷ trong ngân hàng thì chắc cũng phải có lãi. Vì vậy, bảy tỷ thì không được rồi, phải mười tỷ rưỡi mới được.”
“Tên khốn này! Không phải đã nói trước là bảy tỷ sao?” Ngô Thừa Cảnh kích động.
Vóc dáng Ngô Thừa Cảnh nhỏ con, chỉ có một mét sáu, ngoài khuôn mặt già nua ra thì trông anh ta chẳng khác gì một thiếu niên.
Hạ Phan Tứ trừng mắt với Ngô Thừa Cảnh và nói: “Sao hả? Anh muốn gây sự ở đây sao? Có tin là tôi sẽ cho người bắt anh vứt xuống sông cho cá ăn không?”
Ngô Thừa Cảnh lập tức rụt cổ, anh ta biết mình không thể đắc tội với Hạ Phan Tứ được.
Anh ta bất lực nên chỉ đành cầu cứu Triệu Hùng, anh ta nói: “Anh Triệu, người ta đã tăng lên mười try rưỡi rồi, anh thêm ba tỷ rưỡi nữa đi! Ngô Thừa Cảnh tôi hứa sẽ làm việc cho anh, tuyệt đối sẽ không hối hận. Anh có thể trừ ba tỷ rưỡi từ tiền lương của tôi.”
Triệu Hùng nói với Ngô Thừa Cảnh: “Ngô Thừa Cảnh, anh nhát gan quá rồi đấy. Mới có vậy mà đã bị người ta hù rồi. Tiền thì tôi có nhưng tôi không muốn bị mất tiền oan, dù sao thì tiền của tôi cũng phải vất vả mới kiếm ra được. Văn Sơn, dạy dỗ anh ta đi.”
Triệu Hùng vừa dứt lời thì Trần Văn Sơn liền đá cho Hạ Phan Tứ một đá.
Cú đá đó đá thẳng vào cái bụng phệ của Hạ Phan Tứ, làm anh ta ngã lên ghế sô pha.
Hạ Phan Tứ lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn hết lên, vô cùng khó chịu. Lúc nãy anh ta vẫn còn chưa nhìn kỹ đối phương đã đánh anh ta như thế nào.
Đến cả Ngô Thừa Cảnh cũng thấy kinh ngạc, không ngờ Trần Văn Sơn lại mạnh như thế.
Trần Văn Sơn tiến về trước, túm lấy cổ áo của Hạ Phan Tứ rồi lạnh lùng hỏi: “Còn thêm ba tỷ rưỡi nữa không?”
“Bảo vệ! Bảo vệ đâu...”
Hạ Phan Tứ lớn tiếng gọi người bên ngoài.
Lúc này cửa biệt thự được mở ra, bốn bảo vệ chạy vào trong. Khi họ thấy Hạ Phan Tứ bị Trần Văn Sơn tóm chặt thì bao vây tấn công anh ta.
Trần Văn Sơn dùng một tay nhấc bổng cơ thể Hạ Phan Tứ lên rồi vứt anh ta về phía người đứng trên cùng, người đó bị hai chân của Hạ Phan Tứ đá bay ra, hai bảo vệ khác cùng nhau tấn công về phía Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn vứt Hạ Phan Tứ trong tay mình về trước, đập vào người hai bảo vệ đó khiến họ ngã lăn ra đất. Người còn lại chưa kịp tiến về trước thì đã bị Trần Văn Sơn đá một đá bay ra xa.
Ngô Thừa Cảnh xem đến trố mắt ra, không ngờ thân thủ của Trần Văn Sơn lại lợi hại như thế.
Trần Văn Sơn bước đến trước mặt Hạ Phan Tứ, kéo anh ta lên rồi lạnh lùng hỏi: “Em gái của Ngô Thừa Cảnh đâu?”
“Ở trên lầu!”
“Lập tức gọi cô ấy xuống đây, nếu không thì tôi đánh cho anh phải nhặt răng.”
Hạ Phan Tứ sợ đến tối sầm mặt, anh ta vội vã gọi bảo mẫu trong nhà lại, bảo bà ta đi gọi em gái của Ngô Thừa Cảnh là Ngô Bích Cầm xuống.
Triệu Hùng thấy dáng vẻ chỉ mới mười sáu tuổi của Ngô Bích Cầm, cũng cùng độ tuổi với em vợ Lý Diệu Linh của mình, cô ấy rất xinh đẹp, ít nhất cũng chấm được chín mươi lăm điểm.
Thì thật sự không hiểu tại sao một người xấu xí, lầm lì như Ngô Thừa Cảnh sao lại có một cô em gái xinh đẹp như thế.
“Anh!” Ngô Bích Cầm tiến lên trước ôm chặt lấy Ngô Thừa Cảnh.
Ngô Thừa Cảnh ôm lấy em gái Ngô Bích Cầm và an ủi nói: “Bích Cầm, anh đã chuộc thân cho em rồi, chúng ta có thể về nhà rồi!”
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, chúng ta đi thôi!”
Trần Văn Sơn “ừ” một tiếng rồi hằm hằm trừng Hạ Phan Tứ một cái, sau đó quay người cùng Triệu Hùng rời khỏi đó.
Sau khi về đến nhà họ triệu, mọi người nhìn thấy Triệu Hùng và Trần Văn Sơn ra ngoài một chuyến thì lại dắt về một đôi nam nữ, người đàn ông xấu xí khó coi, vóc dáng vừa lùn vừa nhỏ con, nhưng cô gái thì lại cao ráo, vô cùng xinh đẹp.
Lý Diệu Linh tò mò hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, hai người này là ai vậy ạ?”