Trên đường đi, Lý Thanh Tịnh dẫn theo con gái Dao Châu và cả Thẩm Văn Hải, chụp không ít bức ảnh. Người cao hứng nhất không ai qua được chính là Lý Diệu Linh.
Cô ấy cầm lấy cây gậy tự sướng, chụp đủ kiểu ngộ nghĩnh đáng yêu. Sau khi chụp xong liền đăng lên vòng tròn bạn bè, chờ mọi người vào thả tim.
Phần bình luận phía dưới phần thả trạng thái, có đủ kiểu khác nhau, có người khen tấm ảnh này của Lý Diệu Linh rất đẹp, còn có chàng trai nhân cơ hội bày tỏ, thậm chí lại có người nói Lý Diệu Linh đã béo lên.
Lý Diệu Linh thẳng thừng trả lời, nói: "Cậu mới là người béo lên nha. Trư Đại Cường, cậu chính là con heo mập trời sinh."
Chàng trai được gọi là "Trư Đại Cường" này, là bạn học cùng lớp với Lý Diệu Linh. Bởi vì mang họ "Chu", thân hình lại mập mạp nên cậu ta được mọi người đặt cho biệt danh là "Trư Đại Cường."
Lý Diệu Linh thở hồng hộc nói: "Hừ! Những người khác còn có tư cách nói Lý Diệu Linh tôi béo lên, còn Trư Đại Cường cậu đã nặng gần một trăm cân rồi, cũng có tư cách nói tôi béo sao?"
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy em gái Lý Diệu Linh của cô đang lẩm bẩm điều gì ở đằng kia, bước đến và hỏi: "Diệu Linh, em đang làm gì vậy?"
"Vừa rồi em đăng bức ảnh lên vòng tròn bạn bè, Trư Đại Cường ở trong lớp bảo em béo lên rồi, thật tức chết em mà." Lý Diệu Linh thở hồng hộc nói.
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Sau kỳ nghỉ, hình như quả thật em có chút béo lên. Có điều, càng béo càng tốt, con trai thích nhất là con gái hơi mũm mĩm, trước đây em quá gầy rồi."
"Chị, em chỉ vỏn vẹn năm mươi cân, thế này vẫn mập sao?"
"Em mới học cấp ba mà. Khi bằng tuổi em, chị chỉ nặng bốn mươi sáu cân thôi, em không mập thì là gì?"
Lý Diệu Linh sờ sờ chiếc eo của mình, ngượng ngùng cười, nói: "Hình như em hơi mập lên một chút rồi. Chị, đều tại đồ ăn quá ngon ý."
Lúc này, cách đó không xa có mấy người cãi nhau.
Lý Diệu Linh là một người xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn, thấy bên kia có người cãi nhau, kéo lấy tay của chị gái Lý Thanh Tịnh nói: "Chị, bên kia có cãi nhau, chúng ta đi xem một lát đi."
"Cãi nhau thì có gì hay ho. Này! Con bé này lại không nghe lời rồi."
Lý Thanh Tịnh nửa kéo nửa tán thành, bị em gái lôi đến cuộc cãi vã.
Đám người cãi nhau là Lưu Hải Yến và cô hầu gái Lâm Thanh Thảo, hai người này đang bám theo đám người Triệu Hùng đi dạo. Bị một người bán đồ lưu niệm ngáng chân.
Loại người này không phải là những người bán đồ lưu niệm chính quy, phần lớn là những tên du côn vô lại.
Một người đàn ông để râu hình chữ "bát" tiến đến bắt chuyện, ngay lập tức biết được Lưu Hải Yến và giúp việc là người ở nơi khác. Anh ta rao bán đồ lưu niệm với hai người, Lâm Thanh Thảo từ chối thẳng thừng. Bởi vì thái độ ngang ngược của Lâm Thanh Thảo, mà người đàn ông rao bán đồ lưu niệm rùm beng lên.
Lâm Thanh Thảo là giúp việc của Lưu Hải Yến, biết một chút công phu quyền cước cơ bản, dạy dỗ người đàn ông ngay tại chỗ. Không ngờ hai người bạn đồng hành của người đàn ông chạy đến, bao vây Lâm Thanh Thảo.
Lưu Hải Yến thấy Triệu Hùng ở cách đó không xa, cố ý lớn tiếng cãi nhau cùng với người đàn ông kia. Cô ta cũng không muốn trực tiếp ra tay mà là muốn Triệu Hùng ra tay giúp cô ta.
Triệu Hùng đã nhìn thấy Lưu Hải Yến cãi nhau với người khác. Có điều, anh không muốn để ý đến Lưu Hải Yến, vì thế anh không tiến đến giúp đỡ. Nhưng không ngờ được rằng, Lý Diệu Linh người chuyên gây rắc rối, lại kéo Lý Thanh Tịnh lại gần.
Sau khi nghe được ngọn nguồn của vấn đề, Lý Diệu Linh tràn ngập nghĩa khí, chỉ vào người đàn ông nói: "Này, các anh thật vô lý, người ta không muốn mua đồ của anh, anh còn muốn ép mua ép bán sao?"
Lưu Hải Yến thấy Lý Diệu Linh nói thay cô ta, cố ý lấy lòng Lý Diệu Linh và Lý Thanh Tịnh, cô ta kéo Lâm Thanh Thảo đến bên Lý Diệu Linh và Lý Thanh Tịnh nói: "Cậu ơi, ba người đàn ông này thật hung dữ, cậu mau giúp bọn tớ báo cảnh sát đi."
Lý Diệu Linh thấy Lưu Hải Yến có dáng vẻ rất xinh đẹp, đôi mắt dường như biết nói. Nắm lấy tay của cô ta, bảo vệ cô ta ở sau lưng mình, nói: "Người đẹp, cậu đừng sợ! Anh rể của tớ ở đây, không ai có thể bắt nạt bọn cậu đâu."
"Anh rể của cậu?"
Lý Diệu Linh chỉ về hướng Triệu Hùng đang đứng, nói: "Anh rể của tớ ở đằng kia, anh ấy sẽ chỉnh đốn ba người này cho."
Triệu Hùng nhíu mày, không nghĩ tới Lưu Hải Yến sẽ tìm Lý Thanh Tịnh vợ mình và cô em vợ Lý Diệu Linh nhờ che chở.
Trong số ba người, một người người đàn ông có đôi mắt thư hùng, dữ tợn cười lạnh nói: "Ồ! Hôm nay thật đúng là nhân phẩm tăng cao mà, toàn gặp những người đẹp."
Người đàn ông này, một bên mắt to, một bên mắt nhỏ, người xưa gọi là "mắt thư hùng".
Lý Diệu Linh nhìn thấy ba người đàn ông này dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn nôn. Gương mặt xinh đẹp băng giá lạnh giọng nói: "Ba người các anh không những hãm hại lừa gạt, còn bắt nạt phụ nữ, còn không biết xấu hổ. Chờ anh rể của tôi tới đây, để xem anh ấy trừng trị các anh như thế nào?"
"Anh rể của cô? Không bằng, tôi làm anh rể của cô có được không?" Người đàn ông có đôi mắt thư hùng nói bằng giọng điệu bẩn thỉu.
Vừa dứt lời, cổ áo của người đàn ông có đôi mắt thư hùng liền bị Nông Tuyền nắm lấy.
"Bụp!"
Triệu Hùng đánh vào mặt của người đàn ông có đôi mắt thư hùng, lạnh giọng nói: "Anh vừa mới nói cái gì? Anh muốn làm anh rể của cô ấy?"
"Anh là ai?" Người đàn ông có đôi mắt thư hùng chửi đổng lên.
Triệu Hùng đánh một quyền vào bụng của người đàn ông, trong nháy mắt anh ta liền cong người thành hình của con tôm bị nấu chín.
"Tôi là anh rể của cô ấy!"
Hai người ở gần đó lao về phía Nông Tuyền, bị Nông Tuyền một cước đạp ngã xuống mặt đất. Sau đó, dùng tay ném người đàn ông có đôi mắt thư hùng xuống đấy, giống như ném rác lên trên mặt đất.
Hai người vừa nãy bị Nông Tuyền đá một cước, cơ thể tựa như rã ra, người đàn ông có đôi mắt thư hùng cũng bị ngã đến mức ngả nghiêng, hai mắt nổi đom đóm.
Triệu Hùng cũng lười dây dưa với những tên du côn lưu manh này, lên tiếng quát ba người kia: "Nếu còn dám ở chỗ này lừa bịp người khác, bắt gặp các anh lần nào, tôi sẽ chỉnh đốn các anh lần đó. Cút ngay!"
Nhìn thấy Triệu Hùng đã đuổi được ba tên du côn lưu manh kia, Lý Diệu Linh đắc ý nói với Lưu Hải Yến: "Thấy không, anh rể của tớ lợi hại chứ?"
Lưu Hải Yến giả vờ như không quen biết Triệu Hùng, nói: "Cảm ơn!"
Triệu Hùng trước ở mặt vợ mình không tiện vạch trần, trong miệng khẽ hừ một tiếng, cho Lưu Hải Yến một ánh mắt tự lĩnh hội. Điều đó có nghĩa là: "Xem cô có thể giả vờ đến khi nào?”
Bình thường, Triệu Hùng đều rất lễ độ, Lý Thanh Tịnh không biết Triệu Hùng có thái độ như thế nào khi cứu hai cô gái này.
Cô cũng không phát giác ra Triệu Hùng và Lưu Hải Yến có quen biết với nhau, tốt bụng căn dặn Lưu Hải Yến: "Con gái khi đi ra ngoài, nhất định phải cẩn thật một chút. Các cô tốt hơn hết là mau đi đi, đừng để ba người kia quay lại trả thù."
"Chị gái, cô thật xinh đẹp." Lưu Hải Yến lúc này mới quan sát Lý Thanh Tịnh một cách tỉ mỉ, từ đáy lòng khen một câu.
Lý Thanh Tịnh đối với những lời khen như thế này, đã sớm tập mãi cũng thành thói quen. Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một người đẹp từ trong trứng. Không biết có bao nhiêu người đã tán thưởng nhan sắc của cô. Nếu không, cũng không có khả năng được ca tụng là "Đệ nhất Mỹ Nhân của Hải Phòng."
Lý Thanh Tịnh cao một mét bảy, Lưu Hải Yến ở trước mặt cô khoảng một mét sáu mươi lăm, nhưng dung mạo vô cùng xinh đẹp, quả là một mỹ nữ.
Lý Thanh Tịnh không biết Lưu Hải Yến đang cố ý làm quen với cô, mỉm cười nói: "Cô cũng rất xinh đẹp!"
"Tôi tên là Lưu Hải Yến, rất hân hạnh được quen biết cô." Lưu Hải Yến chủ động đưa tay ra với Lý Thanh Tịnh.
"Lý Thanh Tịnh." Lý Thanh Tịnh tự xưng tên, đưa tay bắt lấy tay của Lưu Hải Yến.
"Tớ tên là Lý Diệu Linh! Vừa rồi ra tay giúp đỡ cậu là anh rể của tớ, Triệu Hùng!"
Lý Diệu Linh nghĩ rằng mình đã làm một việc tốt, hướng về phía Triệu Hùng, khoe khoang nói.
Trong lòng Triệu Hùng âm thầm thiếu kiên nhẫn, với trí thông minh của cô em vợ Lý Diệu Linh này, bị người ta bán, còn giúp người ta kiếm tiền.
Lưu Hải Yến gửi lời cảm ơn tới Lý Thanh Tịnh: "Cô Lý, cảm ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ tôi."
"Không có gì! Nghe giọng của cô, có vẻ không phải là người bản xứ."
"Ừm! Tôi mới từ nước ngoài về chưa được bao lâu."
"Chẳng trách! Xem ra cô chính là người có học thức."
"Cô Lý, các cô là người ở đâu vậy?" Lưu Hải Yến cố ý giả vờ không biết gì cả.
"À! Chúng tôi đến từ Hải Phòng. Chúng tôi đến đây để du lịch."
Lưu Hải Yến tận dụng thời cơ nói: "Tôi và bạn thân cũng đến Đà Lạt để du lịch. Như vậy đi, để tỏ lòng cảm ơn với mọi người, tôi mời mọi người ăn cơm được chứ?"
Không đợi cho Lý Thanh Tịnh mở miệng, Triệu Hùng từ chối thẳng thừng, nói: "Không cần, chúng tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng từ trước rồi."
Lý Diệu Linh mở miệng mời Lưu Hải Yến, nói: "Cô Lưu, vậy bọn cô cùng đi ăn với bọn tôi đi. Dù sao thêm hai người cũng không có nhiều."
Triệu Hùng trừng mắt nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh và nói: "Diệu Linh, chúng ta còn phải đi chỗ khác sau khi cơm nước xong xuôi nữa. Dẫn theo bọn họ cũng không tiện."
Lời này của Triệu Hùng đã nói rất rõ ràng, chính là muốn Lưu Hải Yến biết khó mà lui, nhưng Lưu Hải Yến lại mắt điếc tai ngơ với Triệu Hùng.
Lý Diệu Linh cũng không hiểu hàm nghĩa bên trong ánh mắt của Triệu Hùng, ôm cánh tay của Triệu Hùng, nũng nịu nói: "Anh rể, khó khăn lắm em mới quen được hai người bạn mới, anh nên cho các cô ấy cùng đi chứ. Hơn nữa, người ta cũng đến đây để du lịch, có thể đi chơi cùng với chúng ta mà."
"Đề nghị của cô Diệu Linh thật tốt. Các cô yên tâm, chúng tôi sẽ tự lo liệu chi phí, không cần các cô phải trả tiền. Trưa nay tôi sẽ mời bữa cơm này!" Lưu Hải Yến thừa cơ nói.
Lý Diệu Linh lè lưỡi với Triệu Hùng, nói: "Anh rể, anh thấy chưa. Người ta hành động còn rộng rãi hơn anh nhiều."