Ông chủ lớn và ông chủ thứ hai của "Tập đoàn Quốc Doanh" cùng lúc ra mặt gọi điện thoại cho ông chủ thứ ba nhưng đều không gọi được, khiến hai người sốt ruột vô cùng.
Trong xe, ông chủ thứ hai hỏi ông chủ lớn: "Anh cả, có phải thằng ba hồ đồ rồi không? Sao nó lại đi chọc vào Triệu Hùng làm gì?"
"Anh không biết. Nếu không phải Hứa Toàn Vinh gọi điện thoại cho anh thì anh cũng không tin đây là sự thật. À đúng rồi chú hai, em đã nghe về chuyện ở huyện hai ngày trước chưa?"
"Em đã nghe rồi! Không ngờ đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Triệu lại lợi hại như vậy, còn quen biết vị vua đứng đầu ngành thương nghiệp ở Tây Nam như Hứa Toàn Vinh."
"Đừng nói nữa, mau lên đường đi. Nếu thằng ba thật sự đắc tội người họ Triệu này thì tập đoàn Quốc Doanh của chúng ta sẽ xong đời!" Sau khi ông chủ lớn nói xong liền nói với tài xế: "Chạy nhanh một chút! Chú hai, em tiếp tục gọi điện thoại cho thằng ba."
"Được!"
Suốt một đường đi, điện thoại của ông chủ thứ hai của tập đoàn Quốc Doanh không hề nhàn rỗi. Nhưng dù gọi bao nhiêu lần, cuộc gọi vẫn không được kết nối.
Thì ra khi ông chủ thứ ba nghe tin em rể bị đánh đã ném điện thoại lên bàn trong phòng làm việc.
Anh ta vội vàng đi ra ngoài, sau đó mới phát hiện mình đã quên điện thoại trong phòng làm việc.
Ông chủ thứ ba gọi một nhóm hơn ba mươi người trong đội bảo vệ của tập đoàn Quốc Doanh, lái mấy chiếc xe nối đuôi nhau chạy đến "Nhà hàng Minh Huy".
Sau khi đến "Nhà hàng Minh Huy", chỉ nhìn thấy một chiếc Audi toàn thân màu đen đang đậu bên đường. Ông chủ Tu và những người khác ngồi trên mặt đất, không có lệnh của Triệu Hùng thì không có ai dám đứng lên. Trông mặt của ai cũng bầm dập và vô cùng đáng thương.
Nhìn thấy ông chủ thứ ba đi tới, hai mắt ông chủ Tu sáng lên, nói với Triệu Hùng: "Anh rể của tôi đến rồi! Lần này chắc chắn sẽ cho cậu đẹp mặt."
Triệu Hùng châm một điếu thuốc bắt đầu hút thì thấy người bước qua đầu tiên là một người đàn ông mập mạp, tai to, mặt lớn. Không ngờ người này lại là ông chủ thứ ba của "Tập đoàn Quốc Doanh".
Ông chủ thứ ba dẫn người hùng hổ đi về phía Triệu Hùng.
Vừa tới gần Triệu Hùng và những người khác, chợt nghe thấy phía sau có người kêu anh ta: "Chú ba, em không thể động đến anh ta."
Ông chủ thứ ba quay đầu nhìn lại thì thấy hai người anh em của mình đang đi tới. Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, anh ta không có thông báo cho hai anh trai. Sao hai người họ lại tới đây?
Ông chủ lớn và ông chủ thứ hai của tập đoàn Quốc Doanh thở hổn hển chạy tới đây, ông chủ thứ ba hỏi bọn họ: "Anh cả, anh hai, sao hai người lại ở đây?"
"Chát!"
Ông chủ lớn tát thẳng vào mặt ông chủ thứ ba.
Ông chủ thứ ba bị đánh thì ngớ người ra, giơ tay ôm lấy bên má bị tát, ấm ức hỏi lại: "Anh cả, sao anh lại đánh em?"
Vừa dứt lời, ông chủ thứ hai lại tát vào mặt ông chủ thứ ba.
"Anh hai, anh và anh cả có chuyện gì vậy hả? Sao hai người vừa tới đã đánh em?"
Ông chủ lớn và ông chủ thứ hai cùng nhau kéo ông chủ thứ ba quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng, cung kính lên tiếng: "Anh Triệu Hùng, em trai của tôi không biết là anh ở đây. Hy vọng anh người lớn sẽ có tấm lòng bao dung, bỏ qua cho em trai của tôi."
"Anh cả, anh hai, có phải hai người bị hồ đồ rồi không? Sao lại quỳ xuống trước mặt thằng nhóc này chứ?"
Ông chủ lớn nghiêm mặt quát: “Em câm miệng lại cho anh!"
Ông chủ Tu nhìn cảnh này mà cảm thấy ngu ngơ luôn rồi, anh ta không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Hùng cầm một điếu thuốc, nhìn ông chủ lớn nói: "Người tên ông chủ Tu này là em vợ của các anh đúng không?"
"Đúng, anh ta là em vợ của chú ba."
“Nghe nói anh ta làm xằng làm bậy ở vùng này, luôn ỷ thế bắt nạt người khác. Các anh nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ?” Triệu Hùng chậm rãi nói.
Nghe vậy, ông chủ lớn lập tức nói với Triệu Hùng: "Xin anh Triệu Hùng yên tâm, ngày mai tôi sẽ đuổi tên họ Tu này ra khỏi An Thuận và không bao giờ để anh ta quay trở lại. Không biết anh có hài lòng với kết quả xử lý này không?"
“Có thể!” Triệu Hùng gật nhẹ đầu. Sau đó anh chỉ vào người tên Định Tấn và nói: "Tất cả chuyện này đều do người tên Định Tấn này gây ra. Nếu các anh muốn trách thì trách anh ta đi! Ngoài ra, tôi không muốn ông chủ nhà hàng Minh Huy này gặp rắc rối. Sau này nhờ các anh chăm sóc công việc kinh doanh của nơi này một chút."
"Anh Triệu Hùng, anh không cần lo lắng! Ngày mai tôi sẽ kêu người trang trí sửa chữa lại nhà hàng Minh Huy này và mở rộng quy mô lên."
Ông chủ nhà hàng Minh Huy nghe xong thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Tập đoàn Quốc Doanh" là công ty lớn nhất địa phương, tại sao ông chủ lớn và ông chủ thứ hai lại nói chuyện với người thanh niên này một cách khép nép và cung kính như vậy.
Người thanh niên này là ai?
Ông chủ Tu đã bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất, lúc này anh ta mới nhận ra mình đã chọc phải một người không thể trêu chọc vào. Ngay cả ông chủ lớn và ông chủ thứ hai của "Tập đoàn Quốc Doanh" cũng quỳ lạy người thanh niên này thì không khó để hình dung ra thân phận của anh nặng bao nhiêu.
Triệu Hùng nói với ông chủ lớn của tập đoàn Quốc Doanh: "Các anh đứng lên đi!"
"Cảm ơn anh Triệu Hùng!"
Ông chủ lớn, ông chủ thứ hai và ông chủ thứ ba lần lượt đứng lên.
Đến lúc đó ông chủ thứ ba mới biết người thanh niên trước mặt là người mà mình không thể khiêu khích. Anh ta rất có mắt nhìn người mà chắp tay nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, thứ lỗi cho tôi vì tôi có mắt mà không có tròng. Tôi - Cung Phương Bình, xin lỗi anh!"
"Người nào không biết thì không có tội. Tự anh xem rồi xử lý em vợ của mình đi!" Triệu Hùng đứng lên nói với cô em vợ Lý Diệu Linh đang xem náo nhiệt phía sau nói: "Em xem đủ chưa? Nếu xem đủ rồi thì quay lại gọi chị em và những người khác, cần phải trở về rồi!"
Lý Diệu Linh cười hì hì, nói: “Được rồi, để em vào trong gọi chị em.” Cô ấy quay người và chạy vào trong.
Sau khi Lý Thanh Tịnh và Hoa Di đi ra, ánh mắt của ông chủ lớn, ông chủ thứ hai và ông chủ thứ ba của tập đoàn Quốc Doanh đều nhìn thẳng.
Không cần đoán cũng biết hôm nay đã chọc giận Triệu Hùng như thế nào. Nhìn vợ của anh xinh đẹp như vậy, tên họ Tu này hẳn là đã có suy nghĩ không đứng đắn gì rồi.
Triệu Hùng lên tiếng chào hỏi với ông chủ lớn của Tập đoàn Quốc Doanh. Sau đó anh đưa vợ là Lý Thanh Tịnh và những người khác lên xe rồi nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.
Lúc này ông chủ thứ ba mới lên tiếng hỏi ông chủ lớn: "Anh cả à, người vừa rồi là ai vậy? Sao anh và anh hai lại sợ như vậy?"
Ông chủ lớn trừng mắt nhìn ông chủ thứ ba nói: "Cũng may là anh và chú hai đến kịp. Nếu không dù em có chết cũng không biết đã chết thế nào. Hơn nữa còn có khả năng sẽ khiến tập đoàn Quốc Doanh của chúng ta phá sản!"
"Có cần khoa trương như vậy không? Cuối cùng cậu ta là ai?"
"Người gây chuyện ầm ĩ trên huyện hai ngày trước là anh ta."
"A..."
Ông chủ thứ ba nghe xong thì lập tức trợn mắt há hốc mồm kêu lên.
Chuyện "trên huyện" hai ngày trước vẫn được một số người tiếp tục thêm mắm dặm muối phát tán ra ngoài.
Tin đồn lan truyền từ bên ngoài khiến chuyện này càng lan truyền thì càng trở nên kì diệu.
Ông chủ thứ ba bước tới và đá vào mông ông chủ Tu và mắng té tát: "Thằng nhóc mày mau chút khỏi An Thuận cho tao. Mày muốn đi đâu thì đi. Nếu còn để tao nhìn thấy mày ở An Thuận lần nữa thì tao sẽ vặn đầu mày xuống làm bóng để đá."
“Anh rể, anh không nhìn mặt mũi em thì anh cũng phải nhìn mặt mũi chị gái của em chứ!” Ông chủ Tu bày vẻ mặt buồn bực nói.
"Chị gái mày à? Ngày mai ông mày sẽ ly hôn với cô ta. Cả hai chị em mày đều xéo hết cho tao!" Ông chủ thứ ba tức giận nói. Sau khi nói xong, anh ta chỉ vào Định Tấn và nói với người dưới quyền của mình: "Đánh thằng nhãi này tàn phế, sau đó ném nó vào bãi tha ma đi! Mặc kệ nó tự sống tự chết."
Định Tấn dập đầu như giã tỏi, van xin ông chủ thứ ba thương xót và nói: "Ông chủ, xin anh hãy tha cho tôi! Sau này tôi sẽ không bao giờ dám nữa."
Ông chủ thứ ba không kiên nhẫn nói: "Kéo đi!"
Hai tên bảo vệ bước đến và lôi Định Tấn đi như một con chó chết.
Ông chủ thứ ba trừng mắt nhìn ông chủ Tu và nói: "Thằng nhãi này, mày còn không mau cút đi! Nếu ngày mai còn để tao gặp lại mày, tao cũng sẽ đập cho mày tàn phế rồi vứt vào bãi tha ma."
Ông chủ Tu vừa nghe thấy lời này thì vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, đàn em dưới quyền anh ta cũng vừa lăn vừa bò bỏ chạy.
Ông chủ lớn gọi ông chủ nhà hàng Minh Huy tới nói: "Ông gặp may rồi! Ngày mai ông đến tập đoàn Quốc Doanh lấy ba tỷ năm trăm triệu về trang trí và sửa chữa lại nhà hàng của mình một chút. Tôi sẽ cho người tới đây giúp đỡ."
"Ông chủ lớn nói đùa, sao tôi lại dám đòi tiền của anh chứ?"
Ông chủ thứ ba trừng mắt nhìn ông chủ nhà hàng Minh Huy nói: "Cho ông tiền thì ông cứ lấy. Sao nào, ông cũng muốn bị đánh tàn phế à?"
"Vâng vâng! Ngày mai tôi sẽ đến tập đoàn Quốc Doanh để lấy ba tỷ... ba tỷ năm trăm triệu."
Chủ nhà hàng Minh Huy là một người đàn ông trung thực, nơm nớp lo sợ mà trả lời. Trong lòng ông không thể tin được Tập đoàn Quốc Doanh thực sự có thể cho mình ba tỷ năm trăm triệu.
Ông mở một nhà hàng, cả năm cực khổ lắm cũng chỉ có thể kiếm được hơn bảy trăm triệu mà thôi. Hôm nay đột ngột nhận được được hơn ba tỷ năm trăm triệu, thật sự có cảm giác như đang nhận một khoản tiền không chính đáng vậy.
Trên đường trở về, Lý Diệu Linh nhìn Triệu Hùng với vẻ mặt sùng bái.
Triệu Hùng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô em vợ Lý Diệu Linh, anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu lại hỏi Lý Diệu Linh: "Con bé này đang nhìn cái gì vậy hả?"
"Anh rể, vừa rồi anh thật là đẹp trai ngây người, tàn khốc sát phạt, quả thực không cách nào ví von hết được! Sao em lại phát hiện anh càng ngày càng đẹp trai vậy nhỉ!"
Lý Thanh Tịnh không thương tình cắt ngang lời em gái Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, ngoan ngoãn ngồi xuống cho chị, ít mê trai lại đi!"
Lý Diệu Linh dương dương tự đắc nói: "Chị à, vừa rồi chị không thấy đấy thôi. Anh rể của em thật sự đẹp trai lắm đó. Anh ấy dạy dỗ mấy ông chủ của tập đoàn Quốc Doanh giống như cháu trai, khiến bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả bậy đấy."