Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 754: Lớn hơn cậu một ngày cũng là anh của cậu!




“Thanh Tịnh, nhà họ Triệu có đi tìm em hay không?” Triệu Hùng nhiều lần hỏi Lý Thanh Tịnh bên trong màn hình.

Lý Thanh Tịnh vốn không muốn đem chuyện Triệu Cao đi tòm cô nói cho Triệu Hùng, nhưng Triệu Hùng đã hỏi chuyện này, cô cũng không có ý định tiếp tục che giấu, gật đầu nói: “Có tìm!” 

Triệu Hùng nghe vậy sợ hãi, hỏi vợ Lý Thanh Tịnh: “Vậy sao em không nói cho anh biết?” 

“Anh ở thành phố Vinh bận bịu chuyện quan trọng như thế, em sợ nói cho anh chuyện này sẽ làm anh phân tâm.” 

“Ai đến tìm em?” Triệu Hùng hỏi vợ Lý Thanh Tịnh.

"Triệu Cao!"

“Một mình anh ta sao?”

"Đúng!" Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu nói.

Triệu Cao tìm em làm gì?” 

“Không có gì, nói hai câu đã đi. Nhưng lại nói những chuyện không giải thích được.” 

“Anh ta nói gì?” 

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Anh ta nói quan hệ thân thích của chúng ta như bây giờ sẽ nhanh chóng không còn nữa!

Triệu Hùng nghe Lý Thanh Tịnh vợ mình nói xong không khỏi trầm tư một lúc. 

"Triệu Hùng, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng. 

Triệu Hùng đem chuyện “tập đoàn Khải Thời” đổi tên thành “Trung tâm thương mại Tần Uyển” nói với Lý Thanh Tịnh. 

Lý Thanh Tịnh sau khi nghe thấy mặt mũi đầy vẻ lo lắng. “Triệu Hùng, hóa ra là như thế. Nhà họ Triệu ra tay với chúng ta!”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, an ủi vợ mình Lý Thanh Tịnh, “Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Tất cả mọi chuyện chờ an quay về rồi nói. Đúng rồi, em gặp chú ba không?” 

"Không có gặp!" Lý Thanh Tịnh lắc đầu.

“Vậy em đi nghỉ sớm đi, ngay mai anh sẽ về Hải Phòng!” 

“Được rồi, vậy anh cũng nghỉ ngơi sơm đi! Làm sao, không hôn em một cái sao?” Lý Thanh Tịnh đỏ mặt hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng làm một động tác hôn gió, sau đó nói với vợ mình Lý Thanh Tịnh một câu “chúc ngủ ngon!” lúc này mới cúp điện thoại. 

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng liền đi tắm nước nóng. Nhưng sau đó anh nằm tên giường rất lâu vẫn không thể ngủ được. 

Lúc này Triệu Khải Nghĩa nhà họ Triệu đến, rõ ràng là nhắm vào anh mà đến. 

Triệu Hùng không muốn để cho mình nghĩ đến ba mình là Triệu Khiến Thiên, thế nhưng trong đầu không xóa đi được bóng hình Triệu Khải Thời, làm cho tâm tình anh rối loạn. 

Chú ba Triệu Khải Nghĩa đến cùng là muốn làm gì? 

Nhà họ Triệu vì sao lại ép mình đổi tên thành “Trung tâm thương mại Tần Uyển”? 

Triệu Hằng đã từng nói nhà họ Triệu đã không còn là nhà họ Triệu trước kia.

Nhà họ Triệu rốt cuộc là như thế nào? 

Trong mơ mơ màng màng, đến tận lúc tiếng chuông điểm hai giờ sáng, lúc này Triệu Hùng mới ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, cả đoàn người Triệu Hùng liền chào tạm biệt nhà họ diệp, lên đường về Hải Phòng. 

Trên đường về, chỉ có một mình Trần Thiên Trung ngồi trên xe Triệu Hùng.

Trần Thiên Trung hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, hôm qua cháu đi Liêu Minh rốt cuộc là đi gặp ai?” 

Triệu Hùng biết không thể gạt được Trần Thiên Trung, liền nói với Trần Thiên Trung: “Là bạn của sư phụ cháu.” 

"Lâm Diễm?"

"Đúng!"

Trần Thiên Trung không ngờ “Liêu Minh” là bạn của Lâm Diễm. 

Khi biết thân phận thật sự của người giật dây phía sau Liêu Minh, Trần Thiên Trung lúc này mới yên tâm, tiếp tục hỏi: “Lâm Diễm bây giờ đang ở đâu?” 

"Không biết!" Triệu Hùng lắc đầu."Từ sau khi thầy cháu rời đi thì không còn tin tức gì nữa. Cháu cũng vừa mới biết được tin tức của sư phụ. Nhưng cháu hỏi người phụ nữ biệt hiệu quân sư kia, bà ấy cũng không biết tin tức của sư phụ tôi.” 

“Kỳ lạ, rõ ràng sư phụ của cháu ban đầu ngẩn người ở nhà họ Triệu mãi, sao có thể đi mà không chào tạm biệt.” Trần Thiên Trung nhíu chặt lông mày.

“Cháu cũng thấy kỳ lạ. Nhưng cũng thấy may vì biết tin tức của sư phụ. Lấy năng lực của Liêu Minh, chắc chắn sớm muộn gì cũng tìm ra tin tức của sư phụ. Bác Trung, thân phận của sư phụ đặc thù, chuyện này không cần phải nói với người khác.”

Trần Thiên Trung nhẹ gật đầu.

Sau khi đến Hải Phòng, đầu tiên Triệu Hùng đưa Tiêu Dương Sơn và Tiêu Yến về đến nhà họ Tiêu. 

Tiêu Dương Sơn và Tiêu Dương Hằng, hai ông già này vừa thấy mặt nhau đã ngay lâp tức ôm nhau khóc rống lên.

Hai người xem như là đời này sẽ không còn được gặp lại, sau khi kể hết những chuyện đã trả qua cho nhau nghe, Tiêu Yến ở môt bên lại càng khóc rống lên, khóc không thành tiếng. 

Chờ Tiêu Dương Hằng và Tiêu Dương Sơn nói chuyện xong, lúc này mới phát hiện Triệu Hùng đã đứng ngay bên cạnh. 

Tiêu Dương Hằng đã biết chuyện  Triệu Hùng vì cứu Tiêu Yến mà một mình mạo hiểm, nói với Tiêu Yến: “Yến, nhanh quỳ xuống với cậu Hùng. Nhà họ Tiêu chúng ta có thể toàn vẹn hoàn toàn là nhờ cậu Hùng.” 

Tiêu Yến vừa định quỳ xuống đã bị Triệu Hùng đưa tay đỡ lấy, “Được rồi, Yến! Đừng hành đại lễ với tôi, Triệu Hùng tôi không chịu nổi. Lão Tiêu, Triệu Hùng tôi cuỗi cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, đưa Tiêu Nhị Gia mang về cho ngài.”

Tiêu Dương Sơn than thở nói: "Ai! Đáng tiếc nhẫn thủ hộ của nhà họ Tiêu lại rơi vào trong tay người của Thánh Đàn.” 

Triệu Hùng an ủi Tiêu Dương Sơn: “Không có việc gì! Thánh Đàn phải có được chìa khóa thủ hộ, không thì cũng không mảy may có tác dụng gì. Mọi người yên tâm chờ ở chỗ này đi, chờ năm tộc thôn của tôi xây xong, tôi sẽ đưa mọi người đến đó. Bây giờ toàn bộ nhà ở đầy là người của tôi nằm cùng.” 

“Cậu Hùng, thật sự rấ cảm ơn cậu. Cậu làm cho nhà họ Tiêu chúng tôi nhiều chuyện như thế, nhà họ Tiêu chúng tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào vối tốt.” 

“Mọi người cũng đừng khách sáo với tôi. Năm dòng họ lớn vốn nên bảo vệ lẫn nhau, như thế chúng ta mới không bị người khác hãm hại. Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau, tốt nhất vẫn nên vui vẻ ôn chuyện cũ đi! Tôi còn có việc, phải đi trước.” 

“Yến, nhanh đi tiễn cậu Hùng.” Tiêu Dương Hằng nói với Tiêu Yến. 

Tiêu Yến một mực đưa Triệu Hùng đến cổng, lúc này mới thu hồi ánh mắt. 

Triệu Hùng về nhà thăm con gái Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi, mấy ngày không thấy, công phu của ba tên nhóc đều có tiến bộ, lúc này mới yên tâm hơn. 

Lý Diệu Linh nhìn thấy Triệu Hùng trở về, tưởng là có mang quà về cho cô, kết quả là hai tay Triệu Hùng trốn trơn, sắc mặt đầy vẻ thất vọng. 

Triệu Hùng lại cùng bố vợ Lý Quốc Lâm nói chuyện một lúc, thấy vết thương ở chân của ông phục hồi không tệ, lúc này mới tời khỏi nhà, một mình lái xe đến công ty của LÝ Thanh Tịnh vợ mình. 

TRước khi đến, Triệu Hùng cũng không nói cho Lý Thanh Tịnh, mục đích là muốn cho Lý Thanh Tịnh một điều ngạc nhiên, đúng lúc chờ Lý Thanh Tịnh ta làm, hai người sẽ cũng nhau trở về nhà. 

Đúng lúc Triệu Hùng đang đi về phía văn phòng của Lý Thanh Tịnh thì thấy Đặng Gia Hân không có ở đó, cửa phòng hé ra một cái khe.

Trong văn phòng ngoại trừ tiếng của vợ anh Lý Thanh Tịnh truyền ra tiếng của Triệu Cao.

Triệu Cao là con tra của chú ba Triệu Tiêu Nghĩa của anh, là em họ của Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng đi đến gần văn phòng, liền nghe thấy Triệu Cao lạnh giọng nói: “Chị dâu, chị cứ suy nghĩ cho chắc đi! Để Triệu Hùng bán tập đoàn Hùng Quang cho tập đoàn Khải Thời chúng tôi là cách duy nhất, Nếu không chỉ sợ là không chỉ có tập đoàn Hùng Quang gánh không nổi, ngay cả công ty của chị cũng sẽ gặp nạn theo đấy.” 

“Triệu Hùng bán công ty hay không là do anh ấy quyết định, tôi sẽ không can dự.” Lỳ Thanh Tịnh nói. 

“Nhưng tôi nghe nói Triệu Hùng đối xử với chị rất tốt, có chuyện gì đều dựa vào chị. Chị là vợ hợp pháp của anh ta, lời khuyên của chị anh ta chắ chắn sẽ nghe thôi.” 

Triệu Hùng nghe đến đây thì đẩy cửa đi vào. 

Nghe thấy cửa phòng làm việc truyền đến tiếng động, Lý Thanh Tịnh nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy người đến là Triệu Hùng, ánh mắt cô tỏa ra vẻ mừng rỡ. 

Triệu Cao thấy sắc mặt vui vẻ của Lý Thanh Tịnh, cũng không khỏi quay người lại. Lúc thấy là Triệu Hùng, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Ơ! Về rồi à?” 

Triệu Hùng đi thẳng tới hướng về Triệu Cao, liền nghe “bốp một tiến, một bàn tay Triệu Hùng in lên mặt Triệu Cao.

“Thế nào, ngay cả chữ anh cũng không nói ra được sao?” Triệu Hùng lạnh giọng nói với Triệu Cao.

Triệu Cao không nghĩ tới Triệu Hùng dám ra tay đánh mình, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến ngây người tại chỗ. Từ từ hồi phục lại, che gương mặt bị ttas đau, nói với Triệu Hùng: “Tốt lắm Triệu Hùng, anh cho rằng mình vẫn là cậu chủ của nhà họ Triệu được vạn người ưu ái sao? Bảo tôi gọi anh là anh sao, anh ra dáng làm anh sao?” 

Biểu cảm trên mặt Lý Thanh Tịnh đầy khiếp sơ, không ngờ Triệu Hùng vừa trở về, liền cho Triệu Cao một bạt tai.

Cô vốn định giúp đỡ để hai anh em cùng nhau nói chuyện một chút. Nhưng thế này thì nói thế nào, một bàn tay đã đánh ra thù oán rồi. 

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Cao lạnh giọng nói: "Lớn hơn cậu một ngày cũng là anh của cậu! Để cậu thừa nhận gọi tôi là anh rất khó sao?” 

“Triệu Hùng, anh không xứng là anh của tôi. Bố của anh càng không xứng làm chủ nhà của nhà họ Triệu, hai người các người chính là sự sỉ nhục với nhà họ Triệu.”

“Cậu nói cái gì?” Triệu Hùng mở to mắt nhìn, đúng lúc sắp nổi giận. 

Lý Thanh Tịnh sợ Triệu Hùng và Triệu Cao đánh nhau, lập tức tiên lên ngăn cản Triệu Hùng, khuyên nhủ anh: “Triệu Hùng, có gì từ từ nói. Dù thế nào đi nữa hai người vẫn là anh em nhà họ Triệu, đừng vừa thấy mặt nhau đã giống như kẻ thù.”