Triệu Hùng cảm thấy con chồn nhỏ này rất thông minh tài trí, liền tính nuôi nó bên người, làm thú cưng cho con gái Tiểu Dao Châu cũng tốt.
Chồn tía và Cách Hoa chơi đùa một lúc, giống như có vẻ chán ghét, lại nhảy về lại bên cạnh bên người Triệu Hùng, vòng lui vòng tới quanh người anh.
Sự tức giận này trong lòng Cách Hoa!
Cô nói với Triệu Hùng: "Con chồn nhỏ này nhất định là mẹ rồi."
“Em còn phân biệt được đực cái?” Triệu Hùng kinh ngạc hỏi.
"Nếu không thì làm gì mà con chồn nhỏ này lại tốt với anh như vậy?"
Triệu Hùng cười đắc ý nói: "Anh có biết đâu!"
Sau khi có được con chồn nhỏ, Triệu Hùng không quan tâm đ ến việc cưỡi ngựa nữa. Anh tự mình phóng ngựa trở về chuồng. Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã vẫn chơi chưa đủ, lại cùng chơi với Cách Hoa thêm mấy ván nữa.
Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng mang theo một con chồn nhỏ trở về, kinh ngạc hỏi: "Triệu Hùng, anh tìm đồ chơi nhỏ này ở đâu vậy?"
Bởi vì khoảng cách xa, Trần Thiên Trung không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra ở chuồng ngựa bên kia.
Thế là, Triệu Hùng kể với Trần Thiên Trung những gì đã xảy ra.
Trần Thiên Trung xem xét kỹ con chồn nhỏ này, ông dám chắc rằng nó là chủng loại của chồn tía. Chỉ có điều, con chồn nhỏ này lại khác với những con chồn nhỏ thông thường rất có trí tuệ thông minh, những người bạn nhỏ rất tinh thần, và vẻ ngoài của chúng thực sự rất đẹp.
Triệu Hùng hỏi một nhân viên bên cạnh: "Có cái gì ăn được không?"
Người nhân viên biết rằng đám người Triệu Hùng, đều là khách quý của Diệp Trát, anh vội vàng chạy đến khu vực ăn uống. Không lâu sau, cầm lấy một đ ĩa thịt băm và các loại hạt.
Con chồn nhỏ vừa thấy có đồ ăn, vui vẻ ăn ở bên cạnh.
Triệu Hùng mở điện thoại ra quay một đoạn video ngắn, rồi lại chụp một vài bức ảnh về con chồn nhỏ. Gửi cho vợ anh Lý Thanh Tịnh, để cho cô đưa cho con gái xem. Nói rằng anh đang ở chuồng ngựa của nhà họ Diệp, đã nhặt được một con chồn nhỏ, định mang nó về làm vật nuôi.
Lý Thanh Tịnh đang làm việc, xem video và các bức ảnh của Triệu Hùng gửi đến. Vừa mở ra nhìn một cái, con chồn nhỏ trong video đang ăn các loại hạt và thịt băm.
Con chồn nhỏ xem ra quả thật có vài phần đáng yêu, nhưng Lý Thanh Tịnh càng cân nhắc hơn đến sự an toàn của đứa trẻ. Gửi một lời tin nhắc thoại với Triệu Hùng: "Vật nhỏ này có an toàn không? Đừng có cắn đứa nhỏ."
"Rất là thân thiện. Lúc nào về anh sẽ đi mua một cái lồ ng, nhốt vào nuôi ở trong đó."
“Được rồi, nếu anh thích thì mang về đi.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.
Được sự đồng ý của người vợ Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng liền tràn đầy vui vẻ, đi đến đâu cũng đều mang con chồn nhỏ theo bên người.
Dường như con chồn nhỏ cũng coi Triệu Hùng là chủ nhân của nó, thỉnh thoảng lại chạy đến bên người Triệu Hùng, nhảy lui nhảy tới.
Trần Thiên Trung nhìn thấy cảnh này liền vui vẻ nói: "Xem ra tên nhóc này thật sự rất có duyên với cậu. Cậu nuôi nó đi!"
"Dạ! Thanh Tịnh, đã cho phép cháu mang con chồn nhỏ này về rồi." Triệu Hùng vươn tay lên trên người con chồn nhỏ, vuốt v e mấy lần.
Sờ lui sờ tới bộ lông của con chồn nhỏ cảm thấy vô cùng mềm mại, cảm giác rất tốt!
Trần Văn Sơn cũng cảm thấy rất thần kỳ, loại động vật tự nhiên này rất khó để có thể thuần hóa được. Nhưng Triệu Hùng vậy mà đã rất nhanh biến con chồn nhỏ này trở nên rất thân thiện.
Anh không khỏi nhớ tới lúc ở nhà Trọng Ảnh, chỉ có một mình Triệu Hùng mới có thể thổi được những trang giấy đó, Trọng Ảnh đã dạy Triệu Hùng luyện kỹ thuật miệng.
Trần Văn Sơn cũng không thể tin được trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Triệu Hùng lại có thể học được độc môn tuyệt kỹ "kỹ thuật miệng" của Trọng Ảnh. Đánh giá theo cách này, con chồn nhỏ này hẳn là rất thông minh mới đúng.
Trần Văn Sơn thử đùa với con chồn nhỏ. Kết quả là con chồn nhỏ phát ra ác ý với Trần Văn Sơn.
Trần Húc huýt sáo vài cái, vuốt v e cơ thể của con chồn nhỏ vài lần, sau đó tâm trạng của con chồn nhỏ mới trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.
Sau khi đám người Diệp Trát, Cách Hoa, Nông Tuyền cưỡi ngựa trở về, nhìn thấy con chồn nhỏ và Triệu Hùng như biến thành một người. Cho dù Triệu Hùng đi tới chỗ nào, con chồn nhỏ này đều dán lấy bên người.
Câu chuyện thú vị này đã trở thành đề tài nói chuyện của mọi người.
Buổi trưa, Diệp Trát yêu cầu đầu bếp phục vụ của trang trại nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Không thể không nói, trang trại của Diệp Trát quả thực rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi bình thường của mọi người.
Đám người Triệu Hùng làm mùa vụ không tốt. Nếu không, vào mùa hè, không chỉ có thể bơi trong hồ nghịch nước thưởng thức sen, còn có thể dạo chơi trên núi đạp thanh, cũng có thể cưỡi ngựa hóng gió, còn có thể đánh bài, ăn những món ngon và ngủ một đêm thật đẹp trong căn phòng được trang trí độc đáo.
Khi trở lại nhà họ Diệp, cũng đã rất muộn rồi.
Mọi người chơi cả ngày, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Triệu Hùng đi đến phòng của Nông Tuyền xem Ngô Tranh mặt sẹo, bác sĩ của nhà họ Diệp nói với Triệu Hùng rằng tình trạng vết thương của Ngô Tranh muốn phải lành hẳn, ít nhất cũng phải hơn một tháng. Không khó để tưởng tượng được thương tích của Ngô Tranh mặt sẹo nghiêm trọng như thế nào.
Triệu Hùng bảo Ngô Tranh mặt sẹo không cần lo lắng về những việc khác, yên tâm dưỡng thương. Sau khi trò chuyện vài câu mới quay trở về phòng mình.
Sau khi trở về, Triệu Hùng thấy cũng đã muộn rồi, cũng không nỡ làm phhieefn vợ mình Lý Thanh Tịnh.
Lấy điện thoại di động ra nhìn, thì thấy có một tin nhắn gửi đến của Lý Thanh Tịnh.
"Em ngủ rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé, yêu anh!"
Lý Thanh Tịnh không nói với Triệu Hùng về chuyện những người nhà họ Triệu phái người đến, định đợi anh giải quyết xong chuyện của "Thành phố Vinh" rồi mới hãng nói.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong.
Trần Thiên Trung đưa Triệu Hùng và Trần Văn Sơn, còn có Diệp Trát cùng đến thương hội "Thành phố Vinh".
Thương hội Thành phố Vinh toạ lạc trên một con phố văn hóa "Đường Học Phủ" nổi tiếng ở Thành phố Vinh.
Triệu Hùng lo lắng rằng Đao Tu La sẽ sử dụng âm mưu thủ đoạn, để Nông Tuyền và anh em nhà họ Mã chuẩn bị phối ứng tác chiến. Hơn nữa còn có cận vệ Trần Văn Sơn, đội hình này đủ để hãnh diện, chẳng chút sợ sệt. Vì vậy, Triệu Hùng cũng không e sợ Đao Tu La dám thô bạo.
Sau khi đến "Thương hội Thành phố Vinh", chỉ thấy trong thương hội đã có khá nhiều người, chí ít cũng có hơn 40 đến 50 người.
Không thể không nói rằng thực lực của "Thương hội Thành phố Vinh" vẫn còn khá hùng mạnh.
Trương Tử Thạch quen biết Trần Thiên Trung, vừa nhìn thấy Trần Thiên Trung dẫn theo Triệu Hùng, liền mỉm cười chào hỏi.
“Ông Thiên Trung, nghe ông Vĩnh An nói rằng ông sẽ đến, tôi thực sự vui mừng khôn xiết!” Trương Tử Thạch cười nói hàn huyên với Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung cười nói: "Tôi và ông Vĩnh An là bạn cũ. Nghe nói hôm nay bọn họ muốn tổ chức thương hội, cho nên tôi liền dẫn theo thanh niên này, cùng đến học hỏi với bọn họ."
"Ông Thiên Trung quá khiêm tốn rồi! Hội trưởng Triệu, tuổi trẻ tài cao, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, tôi tin chắc rằng thương hội Hải Phòng nhất định sẽ trở nên huy hoàng hơn!"
Trần Thiên Trung cười nói: "Hội trưởng Thạch, ông thổi phòng những thanh niên trẻ như vậy sẽ khiến bọn chúng kiêu căng đấy. Tốt hơn hết là nên chèn ép bọn chúng mới tốt được!"
Trương Tử Thạch mỉm cười, biết Trần Thiên Trung đang nói đùa với mình.
Trần Thiên Trung thấy ông Vĩnh An vẫn chưa tới, liền dẫn Triệu Hùng và Trần Văn Sơn ngồi sang một bên.
Lần lượt có nhiều người của thương hội đến.
Lúc này, Phan Hải dẫn con trai Phan Tử Mặc đến.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy Phan Hải chỉ dẫn theo Phan Tử Mặc, trong lòng có chút thất vọng, còn tưởng rằng Đao Tu La sẽ cùng đến với Phan Hải.
Phan Hải và Phan Tử Mặc liếc mắt liền nhìn thấy Trần Văn Sơn bên cạnh Triệu Hùng.
Phan Hải lườm Trần Văn Sơn một cái, đưa con trai Phan Tử Mặc trở về chỗ ngồi của mình.
Sau khi đợi Lục Trường Thành dẫn ông Vĩnh An đến, Trần Thiên Trung dẫn Triệu Hùng đi đến tiếp đón.
Trần Thiên Trung chào hỏi ông Vĩnh An nói: "Ông Vĩnh An, cậu ấy là Triệu Hùng."
Ông Vĩnh An đã từng nghe Trần Thiên Trung giới thiệu về Triệu Hùng, biết rằng Triệu Hùng đã được bầu làm hội trưởng mới của thương hội Hải Phòng. Tất nhiên là đằng sau chuyện này phải chắc chắn là có sự hỗ trợ của Trần Thiên Trung. Nếu không, với lý lịch non trẻ của Triệu Hùng, làm sao có thể làm hội trưởng thương hội Hải Phòng được.
Ông Vĩnh An quan sát Triệu Hùng, gật đầu cười nói: "Trẻ như vậy mà đã lên làm hội trưởng rồi, tiền đồ không thể đo lường."
"Ông Vĩnh An đã quá khen rồi! Kinh nghiệm của cháu vẫn chưa đủ, mới đến thương hội Thành phố Vinh để học hỏi."
“Được!” Ông Vĩnh An gật đầu và nói: “Chúng ta vẫn còn những cuộc họp quan trọng cần tổ chức. Chờ tới lúc ăn cơm trưa sẽ cùng nhau bàn bạc.”
"Ông bận rộn!"
Triệu Hùng làm ra hiệu "Mời!"
Sau khi Trần Thiên Trung và Triệu Hùng ngồi vào chỗ của mình lần nữa, chỉ nhìn thấy Lục Trường Thành dìu ông Vĩnh An đến chỗ ngồi bên cạnh hội trưởng.
Trương Tử Thạch đang ngồi trên ghế hội trưởng, ông ta được ông Vĩnh An một tay đề bạt lên, ông ta vẫn rất cung kính ông Vĩnh An.
Lần này, cuộc triệu tập của thương hội là do ông Vĩnh An đề xuất. Cho nên Trương Tử Thạch đã chủ động đã đưa ra quyền phát ngôn cho ông Vĩnh An.
“Ông Vĩnh An, hay là ông nói đi!” Trương Tử Thạch nói với Thạch Vĩnh An.
Ông Vĩnh An gật đầu, nhìn quanh thương hội một lượt và nói: "Các vị! Hầu hết ở đây đều là những đối tác đã từng làm việc với tôi. Sau này, có không ít những gương mặt mới gia nhập. Nhưng sở dĩ lý do tại sao chúng tôi lại ở bên nhau, chỉ có một mục đích, đó là làm cho thương hội Thành phố Vinh càng lớn mạnh hơn và bảo vệ lợi ích thương mại của các vị."
"Tử Thạch đã giữ chức vụ hội trưởng thương Thành phố Vinh cũng đã rất lâu rồi. Mặc dù thương hội Thành phố Vinh không đạt được những thành tựu lớn hơn. Nhưng nó đã được duy trì coi như không tệ. Tuy nhiên, gần đây có người báo cáo với tôi rằng có một số người bắt đầu bất mãn với công việc của Tử Thạch. Cũng không ít tiếng phản đối. Cho nên, đó là lý do tại sao tôi đã kêu gọi triệu tập mọi người lại, chuẩn bị bầu lại hội trưởng thương hội Thành phố Vinh."